Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 7: Cậu ta có cái răng khểnh be bé, khi cười nom dễ cưng khó tả



Khi nghe điện thoại xong quay về, Tân Y Dật cảm giác bầu không khí trong phòng hình như đã thay đổi.

Cô ngó Giả Thuần Thuần trước tiên, Giả Thuần Thuần vẫn ngồi im viết viết gõ gõ trước máy tính nhưng rõ ràng cơ thể đã không còn căng cứng như vừa rồi; lại ngó sang Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự im lặng ngồi đọc sách trên sô pha, ánh nắng chiếu rọi lên người trông hệt bức tranh sơn dầu màu sắc sặc sỡ.

Hình như cảm nhận được gì, Hạ Lâm Tự lơ đễnh ngẩng nhìn, khéo sao mắt đối mắt ngay với cô.

Tim Tân Y Dật giật hẫng một nhịp, vô thức lảng tránh ánh mắt ấy. Tức thì nhận ra vốn mình không cần phải tránh lại chuyển đường nhìn về. Hạ Lâm Tự đã cụp mắt đọc sách. Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ duy bên mép đang cong cong nụ cười rất nhẹ.

Con mắt không mù của Tân Y Dật buộc cô không thể không thừa nhận: Được rồi, cô Lưu nói quả không sai, mặt mũi tên nhóc này đúng là khiến người ta vui lòng thích mắt…

Chỉ đáng tiếc giờ cô không có thời gian thưởng thức sắc đẹp. Đoàn phim “Vì sao sáng nhất” do gặp ít vấn đề về sắp xếp sân bãi nên có một cảnh đã định sẵn không quay được, cô buộc phải gấp rút sửa kịch bản, bổ sung cảnh diễn khác vào tình tiết vốn có.

Cô day khẽ hai đầu mày đi về bàn làm việc, lại bắt đầu cắm đầu vào gõ.



Kể từ hôm ấy, cứ trưa mỗi ngày Hạ Lâm Tự lại tới văn phòng đúng giờ, tìm một góc trên sô pha làm ổ đọc sách. Trời tối, cậu sẽ mang những sách chưa đọc xong về trường, hôm sau lại mang tới văn phòng đọc tiếp.

Tân Y Dật đã nhờ người liên hệ được với mấy chuyên gia trong ngành viễn thông, mấy ngày nay đều vội quay như chong chóng. Ban ngày cô ra ngoài tìm kiếm tài liệu thực tế và tự trải nghiệm về ngành, tối đến về sàng lọc tài liệu và sửa kịch bản. Gần như không có cơ hội nào giao lưu với cậu trợ lý mới.

Phải đến tận ngày thứ sáu đi thực tế xong quay về, mở cánh cửa văn phòng, chỉ thấy Giả Thuần Thuần ấy vậy đang ngồi cùng nói cùng cười cùng ăn với Hạ Lâm Tự.

Tân Y Dật sốc ghê gớm. Lúc cô không có mặt đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai người này đã ăn rơ với nhau thế rồi?!

Thấy Tân Y Dật về, Giả Thuần Thuần tức khắc vẫy tay gọi: “Lão đại, chị nhanh lên đi. Hôm nay Tiểu Tự Tử mua bánh đấy, ngon lắm luôn! Bọn em chừa cho chị một miếng nè.”

Tiểu, Dữ, Tử?!

Tân Y Dật trợn mắt há mồm, không chỉ hoài nghi mình nhìn nhầm mà còn bắt đầu đồ rằng mình lãng tai.

Giả Thuần Thuần đã hoàn toàn không còn cảm thấy khó ở như hồi Hạ Lâm Tự mới tới mà lại đã trở về hình tượng thiếu nữ ngốc ngơ thường thấy trước mặt người quen thân.

Tân Y Dật đổi dép vào nhà, đánh giá cả hai với ánh mắt ngờ vực.

Tay Hạ Lâm Tự còn đang cầm nĩa, ý đồ rục rịch với miếng bánh be bé cuối cùng trên bàn: “Tiểu Thuần Tử cứ đòi để lại cho chị hai miếng, đàn chị, nếu chị không ăn thì em không khách sáo đâu!”

Tiểu Tự Tử, lại còn Tiểu Thuần Tử? Cảm giác như mình đã đến Súc Phương Trai(1) rồi vậy.

(1) Công trình kiến trúc xây dựng từ đời Thanh từng dùng làm nơi xem múa kịch, hiện được dùng làm nơi tiếp khách quý hoặc cho lãnh đạo cấp cao nghỉ lại trong cố cung và không mở cửa cho du khách.

Chẳng lẽ cô đã xuyên về cổ đại lúc nào không biết? Cô nhớ rành rành Hạ Lâm Tự mới tới có một tuần chưa đủ thôi mà? Con bé Giả Thuần Thuần này là đứa cực cực chậm chạp và sợ người lạ, nhớ năm xưa chính cô để thân quen được với nó còn phải mất thời gian suốt-một-tháng-ròng!

Nhận ra sự nghi hoặc của Tân Y Dật, Giả Thuần Thuần gãi đầu có vẻ ngài ngại: “Hề hề…”

Tân Y Dật cảm tưởng thế giới sao huyền ảo quá.

Thấy cô im thít, Hạ Lâm Tự đã định hạ muỗng với miếng bánh cuối cùng. Bấy giờ Tân Y Dật mới chuyển mắt tới mặt bàn men theo động tác của cậu, ánh mắt thốt nhiên sáng rực: Thứ đang đặt trên bàn không phải chính là bánh bông lan phủ xốt phô mai tan chảy đang làm mưa làm gió trên mạng dạo gần đây của Bạch Bảo Thạch Gia hay sao? Cô đã muốn nếm thử lâu rồi, ngặt nỗi vì mỗi lần ghé ngang đều thấy một hàng xếp dài ngút ngàn nên vẫn chưa có thời gian đứng đợi. Không ngờ hôm nay món ngon đã tự dâng tận bàn!

Cô vội ngồi xuống bên bàn, chọc thìa vào bánh, phô mai chảy tràn kèm theo vụn quả hạch hệt thác nước trút nghiêng khiến người ta nhìn mà cơn thèm ăn úng hết não.

Một miếng bánh bỏ vào miệng, phô mai ngọt thơm béo ngậy tức thì xâm chiếm vị giác, vụn quả hạch và xốt kem bông bông hòa vào nhau thành cảm giác ngây ngấy khiến mùi vị thêm rõ nét, đúng thật là ngon hết sảy!

Bất giác cô gật đầu: “Món này đúng là ngon quá! Chả trách lần nào người xếp hàng cũng dài vậy!”

Hạ Lâm Tự cong môi nhoẻn cười, nụ cười sáng rỡ và tinh khiết.

Mấy hôm nay Tân Y Dật vẫn luôn đi thực tế bên ngoài, tối đến lại không được ngủ đủ, thực sự đã mệt bở hơi tai. Quả nhiên đồ ngọt vẫn giúp hóa giải áp lực tốt hơn. Mấy miếng bánh vào bụng, tâm trạng cô đã nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cô nhếch mắt nhìn Hạ Lâm Tự, răng cắn vào thìa, bỗng nhiên hỏi: “Hạ Lâm Tự, cậu có anh em sinh đôi gì không?”

“Dạ?” Hạ Lâm Tự ngớ người, “Sao cơ ạ?”

“Không có gì…” Tân Y Dật lắc đầu, “Hỏi chơi vậy thôi.”

Hạ Lâm Tự chả hiểu mô tê gì. Câu hỏi này thực sự bâng quơ đến độ rất gây suy nghĩ.

Giả Thuần Thuần cũng hỏi theo: “Nè Tiểu Tự Tử, thế cậu có bạn gái chưa?”

Hạ Lâm Tự không trả lời ngay. Ánh mắt cậu biến đổi thật nhanh, sau ba giây thì lắc đầu: “Chưa có.”

Sự chần chờ của cậu đặt trong mắt Giả Thuần Thuần lại được lý giải theo cách khác hẳn. Tức thì cô nàng sinh hứng thú: “Ôi cha, thế cậu có bạn trai chưa?”

“Hự…” Hạ Lâm Tự mém phun, cạn lời hỏi lại, “Chị thấy em giống lắm à?”

“Cậu không phải?”

“Đương nhiên không phải!” Ánh mắt Hạ Lâm Tự nhìn cô đầy ắp chỉ trích, “Tiểu Thuần Tử, không ngờ em coi chị là anh em mà chị lại coi em là chị em!”

Giả Thuần Thuần buồn cười: “Chị em thì có gì không tốt hả? Không bằng cậu suy xét lại xem.”

“Biến!”

“Há há…”

Giả Thuần Thuần hỏi những câu này kể ra cũng không phải có ý nghĩ không an phận gì với Hạ Lâm Tự. Cô nàng không hứng thú với nam giới trong đời thực, hỏi thế chỉ đơn giản do sự tò mò của một tác giả chuyên viết truyện tình cảm.

Tân Y Dật yên lặng nghe hai người này chuyện xàm với nhau, ánh mắt lặng lẽ lia mấy hồi qua mặt Hạ Lâm Tự. Mới có thời gian vài ngày mà Giả Thuần Thuần đã dám đùa với cậu ta, ranh con này không đơn giản!

Lát sau ăn bánh xong, Hạ Lâm Tự ôm máy tính về làm việc.

Cậu vừa đi, Tân Y Dật tức khắc tra khảo Giả Thuần Thuần bằng ánh mắt: “Hai hôm trước là ai gào khóc chết sống không chịu làm đồng nghiệp với cậu ta? Hử? Tiểu Tự Tử? Tiểu Thuần Tử?”

Giả Thuần Thuần thè lưỡi: “Lão đại, thật ra con người Tiểu Tự Tử cũng không tệ lắm đâu.”

Tân Y Dật cau mày lạ lùng. Mấy hôm nay cô vẫn luôn khảo sát thực tế ở ngoài, không có cơ hội giao lưu gì với Hạ Lâm Tự. Lúc ở ngoài thực sự cô rất lo Giả Thuần Thuần phải ở chung với Hạ Lâm Tự sẽ thấy không thoải mái, kết quả lại là lo nghĩ quá nhiều?

“Không tệ như thế nào?” Cô hỏi.

Giả Thuần Thuần nghĩ ngợi: “Tuy là đôi lúc có hơi gợi đòn nhưng cậu ấy tốt bụng lắm. Hôm qua em mới nói là chị thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh kem, thế mà hôm nay cậu ấy đã lên mạng đặt mua bánh của tiệm nổi nhất rồi.”

Tân Y Dật có hơi bất ngờ. Là như thế ư?

Giả Thuần Thuần lại tiếp: “Vả lại… chắc do cậu ấy còn là sinh viên chăng. Dù sao thì ở với cậu ấy em cũng thấy thoải mái lắm, nói chuyện cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

Tân Y Dật hiểu rõ ràng ý của Giả Thuần Thuần. Giữa sinh viên và người đã vào xã hội có khoảng cách như rãnh trời, người chưa vào xã hội đại để đều không có tính toán gì, còn người vào xã hội rồi lại đầy mưu mô lừa gạt, chọc đao hại nhau. Đặc biệt ở cái nơi gần với làng giải trí như ngành của họ thì quả yêu ma quỷ quái gì cũng có tất. Đây cũng là nguyên nhân khiến Giả Thuần Thuần sợ giao tiếp xã hội.

Bất giác Tân Y Dật ngoảnh đầu ngó bóng lưng Hạ Lâm Tự đang ngồi trước máy tính, nét mặt trầm tư.

Người có thể khiến Giả Thuần Thuần thích, hẳn phải là một người thanh sạch mới đúng chứ… Chẳng lẽ cô có hiểu lầm gì với cậu?

Một hồi sau, bánh trái đã hết sạch, Tân Y Dật và Giả Thuần Thuần ai lại về chỗ người nấy làm việc.

Sau vài phút, Hạ Lâm Tự đẩy ghế tới bên Tân Y Dật.

“Đàn chị, sách chị bảo đọc em đọc xong hết rồi. Còn gì khác cần đọc nữa không ạ?”

Tân Y Dật ngớ người không dám tin: “Đọc xong hết rồi? Năm mươi quyển sách, tất cả đều đã đọc hết?”

“Dạ, em mới gửi ghi chép đọc sách theo danh sách vào hộp mail của chị rồi.”

Tân Y Dật vội vàng mở hộp mail, quả nhiên bên trong có tệp tin Hạ Lâm Tự gửi tới. Cô click vào xem thử.

Sách cô yêu cầu Hạ Lâm Tự đọc có đủ kiểu loại, có cuốn về lịch sử phát triển của ngành viễn thông Trung Quốc, có cuốn về tự truyện của người trong ngành, có cuốn chỉ đơn giản là sách kiến thức chuyên môn. Khi đưa tên sách đồng thời cô còn liệt kê cho Hạ Lâm Tự một danh sách câu hỏi, yêu cầu cậu tìm được đáp án.

Hạ Lâm Tự đã trả lời đâu ra đấy câu hỏi của cô, còn liệt kê cả trọng tâm và dàn ý khung của mỗi cuốn, những chỗ đề cập tới kiến thức chuyên ngành mà chắc chắn Tân Y Dật sẽ dùng tới, cậu đã đánh dấu cả số trang bao nhiêu trong cuốn nào để tiện tra.

Có thể nói là nhiệm vụ này, Hạ Lâm Tự hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Tân Y Dật bảo cậu đọc mấy sách này là bởi vì khi đương đầu với một chuyên ngành xa lạ, tài liệu cô cần tra cứu thật sự quá nhiều, đừng nói chỉ trong thời gian chưa tới một tháng đã phải viết xong đại cương cho kịch bản mà dù có cho một năm cô cũng không thể hiểu rõ tất tật mọi thứ về ngành. Vậy nên mới cần có người giúp sàng lọc và rút gọn thông tin trước.

Vốn dĩ những sách này tự cô cũng phải đọc, bảo Hạ Lâm Tự đọc trước một lần chỉ là để ít cũng lọc bớt được những thông tin vô dụng và trùng lặp. Nhưng đề cương đọc được Hạ Lâm Tự sắp xếp rõ ràng này đã lược ra hết những thông tin quan trọng trong sách, thậm chí Tân Y Dật không cần đọc hết toàn bộ sách mà chỉ cần kết hợp với đề cương của cậu để đọc những phần quan trọng là xong. Việc này giúp cô tiết kiệm được lượng lớn thời gian.

Tân Y Dật đọc hết đề cương tóm tắt của cậu một lần, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu: “Làm tốt đấy.”

Hạ Lâm Tự tức thì cười tự đắc: “Thì thế! Mời em về làm trợ lý, đàn chị kiếm lớn rồi nhé!”

Tân Y Dật: ==

Thằng nhóc này đúng là cho tí ánh nắng đã tự hóa mặt trời luôn rồi.

“À, đàn chị.” Hạ Lâm Tự nằm ưỡn ra lưng ghế, bỗng Tân Y Dật phát hiện lông mi cậu ấy vậy cũng rất dài – Mặt mũi tên nhóc này đúng là không bới móc được khuyết điểm gì.

“Thì chúng ta làm phim về ngành này, còn phải viết sao cho có cảm giác biến chuyển của thời đại, thế mà chưa tới một tháng đã phải giao đề cương của bốn mươi tập? Tài liệu còn không kịp đọc thì có thể viết tốt được không?” Giọng Hạ Lâm Tự kéo thần trí cô bứt khỏi hàng mi cậu trở về.

Tân Y Dật không trả lời. Chỉ hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy có được không?”

Biểu cảm mày díu cả lại của Hạ Lâm Tự đã thay cho câu trả lời. Nếu cảm thấy làm được, cậu đã không hỏi câu hỏi như thế.

Nếu là mấy hôm trước, có lẽ Tân Y Dật sẽ chẳng thèm nhiều lời. Nhưng phần bánh be bé hôm nay khiến tâm trạng cô tốt lạ thường, kiên nhẫn với tên nhóc này cũng theo đó tăng lên. Cô nói: “Cậu vừa rời khỏi ghế nhà trường, không rõ cách sống trong cái giới này. Chẳng sao, nhân cơ hội này cậu sẽ hiểu được vài việc.”

Cô sắp xếp lại từ ngữ, chậm rãi nói: “Cậu thấy đấy, thị trường ngành phim ảnh mấy năm nay ngày càng lớn, cả mớ tiền nóng lũ lượt ném vào. Tiền nhiều đương nhiên là tốt, nhưng rắc rối cũng không kém, tốc độ lớn mạnh của ngành không theo kịp tốc độ tiền đổ vào. Điều này gây hệ quả là rất nhiều các bước chúng ta đều không thành thạo. Tiền nóng thì phải bắt kịp điểm nóng, mấu chốt chính là tốc độ. Ba tháng phải hoàn thành kịch bản, hai tháng quay xong phim, hai tháng hoàn thành chế tác hậu kì rồi lập tức tranh chiếu trước, mọi người đều bị ép thời gian…”

“Nếu không chạy kịp, điểm nóng có lẽ sẽ nguội mất, hoặc có lẽ sẽ bị người khác cướp mất.”

“Rất hấp tấp qua loa đúng không? Nhưng hết cách, hiện thực chính là như thế. Nếu ở một đất nước có ngành công nghiệp phim ảnh phát triển hơn, họ sẽ có đội biên kịch chuyên nghiệp hơn, đủ sức điều động nhiều nguồn lực hơn, mời được các chuyên gia tư vấn của mọi ngành nghề cùng tham gia sáng tác kịch bản, cũng có hệ thống chín hơn để trau chuốt kịch bản. Nhưng ở trong nước hiện tại, đặc biệt trong cái giới phim ảnh này, chúng ta khuyết thiếu hệ thống như thế. Nhà sản xuất chỉ lo việc tìm biên kịch rồi giao hết cho biên kịch xoay sở.”

Công việc vốn phải do cả một đội ngũ và cả một hệ thống chuyên nghiệp hoàn thành nay lại dồn hết vào một hoặc một vài biên kịch. Có là biên kịch với kiến thức rộng hơn nữa, tầm nhìn vẫn chỉ có hạn. Tệ hại hơn nữa là, còn một thanh đại đao mang tên deadline mãi treo cao trên cổ.

Vậy nên biên kịch không có trách nhiệm sẽ viết bậy bạ luôn cho xong, phim hiện đại vốn nên gần gũi với thực tế lại kì quặc hệt chuyện trong thời khoa học viễn tưởng, tình tiết chỉ toàn bịa đặt, lời thoại chỉ toàn chém gió.

Mà dù là biên kịch có trách nhiệm, chỉ bằng vào sức một người cũng không thể tránh được vô số sơ hở…. Truyện Teen Hay

Hiện trạng này không thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai, cũng không thể chỉ bằng một hai người.

Hạ Lâm Tự xoắn tít hàng mày: “Thế không thể nói với bên sản xuất, bảo họ cho chúng ta thêm thời gian để thong thả làm ra một bộ phim tinh túy?”

“Cậu có thể nói. Nhưng thế giới này không chỉ có mình cậu là biên kịch, họ cũng có thể tìm người khác.”

“…”

Đương nhiên cũng có đội ngũ chịu bỏ thời gian làm thật hoàn thiện, nhưng đáng tiếc trên thị trường hiện tại, đại đa số chỉ muốn đi đường tắt.

Cảm thấy nói thế thì không khỏi đả kích nhiệt huyết của người mới quá, Tân Y Dật lại an ủi: “Thật ra tôi chỉ muốn nói là trước mắt chúng ta vẫn chưa có năng lực để tạo ra quy tắc nên chỉ còn cách chơi theo quy tắc hiện tại, nếu không sẽ bị người ta đá đít. Nhưng chúng ta vẫn có thể tận khả năng tạo ra thành quả tốt nhất, mà cũng nên làm đến tốt nhất.”

“Cuối tháng này thứ chúng ta cần giao chỉ là dàn khung mỗi tập vài trăm chữ, tiếp sau còn phải phân tập, phân cảnh chi tiết hơn, đợi đến khi hoàn thành toàn bộ kịch bản hãy còn có thời gian gần ba tháng. Ba tháng này đủ để chúng ta hiểu rõ về thứ mình viết hơn đồng thời thể hiện tạo cho nó hiệu quả tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình.”

Vốn là chủ đề hẳn nên rất nặng nề nhưng hai mắt Hạ Lâm Tự lại tỏa ánh loang loáng, hưng phấn đầy tràn: “Thế phải làm sao mới tạo ra quy tắc được ạ?”

Tân Y Dật bật cười. Đúng là trẻ con không biết trời cao đất dày!

Cô nhấc mớ tài liệu cạnh bên tay dộng lên đầu cậu chàng một cú chẳng hề hấn: “Bạn nhỏ đừng có nghĩ viển vông nữa, lo làm cho tốt việc mình làm được trước đi rồi hãy nghĩ tới chuyện khác!”

Hạ Lâm Tự phụng phịu cự cãi: “Không được gọi em là bạn nhỏ.”

Tân Y Dật nhếch mày: “Trong mắt tôi cậu chính là bạn nhỏ.”

Hạ Lâm Tự cười lạnh khiêu khích: “Có giỏi thì đứng dậy so chiều cao đi, rồi nhìn xem ai giống bạn nhỏ hơn?”

“…” Thế mà Tân Y Dật lại á khẩu cứng còng. Thằng nhóc này là học sinh tiểu học đấy à?

Trông vẻ mặt nghẹn lời của cô, Hạ Lâm Tự bật cười đầy tự đắc. Cậu ta có cái răng khểnh be bé, khi cười nom dễ cưng khó tả.

Mặt nóng bừng một cách khó hiểu, Tân Y Dật lảng mắt.

Cô chuyển đường nhìn về lại máy tính, bắt đầu xua đuổi: “Được rồi được rồi, không nói vớ vẩn nữa, tôi còn phải làm việc. Không có việc gì thì về trước đi, tối nay tôi sẽ đọc hết ghi chép của cậu. Đợi tôi sắp xếp nhiệm vụ mới xong rồi sẽ gửi sang cho.”

Hạ Lâm Tự biết một khi cô đã tập trung vào công việc thì sẽ vô cùng nghiêm túc đến độ gần như không thèm ngó ngàng gì tới thế giới bên ngoài, thế nên cũng không quấy rầy thêm.

Cậu “à” một tiếng rồi đứng dậy lùi về sau: “Chào đàn chị nhé.”

Chẳng bao lâu sau, trong ánh mắt chăm chú thậm thụt của Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự rời khỏi văn phòng.