Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 81: “tối hôm qua hầu hạ vợ yêu có hơi dùng sức quá mạnh”



Editor: Phan
Giang Điềm ở Đế Đô hơn nửa năm, bởi vì công việc bận rộn, huấn luyện cũng vất vả, cô đã tập thành thói quen dậy sớm, lúc cô tỉnh Lục Minh Chu vẫn còn ngủ say, Giang Điềm nằm nghiêng ngắm nhìn Lục Minh Chu thật cẩn thận, ánh mắt thuận theo khóe mắt đến mũi anh, từ từ lướt xuống cánh môi khẽ mím chặt bên dưới, cuối cùng dừng lại ở quai hàm căng chặt của anh.

Lục Minh Chu đọc báo xong, đúng lúc uống xong cốc sữa bò, anh lén lút đánh giá Giang Điềm cách đó không xa, thấy cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, mái tóc lòa xòa buộc thành một nắm, đàn ghi-ta gác trên đùi, bản nhạc đặt nằm trên tay vịn sô pha, thỉnh thoảng cô liếc nhìn một chút, nhưng không thường xuyên.

Giang Điềm thật sự không nói nổi anh, buồn bực nép vào lòng Lục Minh Chu đấm ngực anh, Lục Minh Chu cười đến run rẩy cả người, chỉ cảm thấy buổi sáng mùa đông này thật đẹp không nói nên lời.

Ánh mắt hai người chạm nhau, mi mắt Giang Điềm cong cong, ánh mắt Lục Minh Chu thật sâu nhìn Giang Điềm không nhúc nhích, khóe mắt Giang Điềm hiện lên vẻ sáng ngời không thể giấu được, Lục Minh Chu bị mê hoặc, anh hỏi từng câu từng chữ một cách chân thành, “Ngày mai anh muốn cưới em, cũng được sao?”

Hơi gầy, Giang Điềm thò lại gần, ấn đầu ngón tay lên chiếc cằm lún phún râu của Lục Minh Chu, gai gai, hơi chọc vào tay, ánh mắt Giang Điềm lại đều là ý cười, cô không nghĩ tới sẽ có một ngày cùng Lục Minh Chu như này, hay là có thể lấy được tấm chân tình của anh.

_______

Giọng Lục Minh Chu rầu rĩ lại chứa ý cười, “Tối hôm qua hầu hạ vợ yêu có hơi dùng sức quá mạnh…..” Anh cố tình mập mờ câu chữ, “Cho nên người ta có câu, không có cày hỏng đất, chỉ có mệt chết trâu thôi…..”

Ngày hôm qua ở thang máy, cô đùa giỡn hỏi anh thì có cái gì tốt, Lục Minh Chu làm sao có thể không tốt được, ngược lại là cô, xem ra thật sự không có gì tốt, nhưng mà có liên quan gì chứ, chỉ cần Lục Minh Chu thích cô, cô chính là tốt nhất.

Lục Minh Chu đang suy nghĩ xuất thần, Giang Điềm lại đột nhiên gọi anh, “Lục Minh Chu, em hát anh nghe một bài nhé.” Cô cười rạng rỡ nhìn Lục Minh Chu, “Anh muốn nghe bài gì?”

Giang Điềm tức muốn hộc máu, Lục Minh Chu sung sướng cười, anh mở mắt ra nhìn cô gái nhỏ đang thở phì phò trong lòng, bỏ đá xuống giếng bổ sung: “Một cây làm chẳng nên non, nếu như em không phối hợp…..”

Giang Điềm đương nhiên gật đầu, “Tất nhiên rồi.” Cô cười, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái, “Lục tổng, anh chính là ông chủ trên danh nghĩa của em đấy.”

Sắc trời dần sáng, ánh nắng ban mai tràn vào từ khung cửa sổ, Giang Điềm cẩn thận từng li từng tí gỡ cánh tay Lục Minh Chu đặt trên eo cô ra, xốc chăn lên xuống giường, cô rửa mặt xong, lại gọi điện cho Vương Ngải, thúc đẩy công việc của hôm nay.

Lục Minh Chu cởi trần không hợp tác, “Không thích!”

Giang Điềm ở Đế Đô hơn nửa năm, bởi vì công việc bận rộn, huấn luyện cũng vất vả, cô đã tập thành thói quen dậy sớm, lúc cô tỉnh Lục Minh Chu vẫn còn ngủ say, Giang Điềm nằm nghiêng ngắm nhìn Lục Minh Chu thật cẩn thận, ánh mắt thuận theo khóe mắt đến mũi anh, từ từ lướt xuống cánh môi khẽ mím chặt bên dưới, cuối cùng dừng lại ở quai hàm căng chặt của anh.

Lúc gần chín giờ Giang Điềm cho là sớm, Lục Minh Chu còn chưa tỉnh giấc, cô liền ăn phần của mình trước, ăn xong lại đợi một lúc, Lục Minh Chu vẫn không có động tĩnh gì, Giang Điềm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô đi vào phòng ngủ, ngồi xuống dọc theo mép giường, cô tiến đến trước mặt Lục Minh Chu, nhẹ nhàng nhéo mũi anh, “Rời giường thôi.”

Lục Minh Chu liếc bừa sang, là thương hiệu anh hay mặc, anh hờ hững “Ừ” một tiếng.

Lục Minh Chu chỉ hơi xoay người một chút, cũng không có ý định ra khỏi giường, Giang Điềm đành phải cúi xuống, cô bắt lấy trán anh, Lục Minh Chu vẫn không mở mắt, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Buồn ngủ lắm, em ngoan một chút…..”

Giang Điềm không làm gì được anh, đang muốn đứng dậy, Lục Minh Chu lại kéo cô nằm xuống, xích lại gần bên mặt cô, “Đi đâu đấy?” Anh ngủ mơ mơ màng màng, cũng vẫn nhớ kéo góc chăn lên người Giang Điềm, một lần nữa anh ôm Giang Điềm vào trong lòng ngực, “Cùng anh ngủ thêm đi…..”



Tay phải Giang Điềm xoa xoa vành tai anh, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Buổi chiều anh bay chuyến mấy giờ?”

Tay phải Giang Điềm xoa xoa vành tai anh, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Buổi chiều anh bay chuyến mấy giờ?”

Lục Minh Chu so với ngày hôm qua càng quá mức, chỉ quây một chiếc khăn tắm quanh thắt lưng đã hào phóng ra khỏi phòng ngủ, Giang Điềm vốn đang ngồi ở phòng khách, vừa mới lấy cây đàn ghi-ta từ ba lô ra, liền thấy Lục Minh Chu thong thả bước về phía cô, mắt cô sắc lẹm liếc nhìn từng vệt móng tay cào trên lưng anh, đỏ đỏ tím tím, đủ loại hình dạng…..

Lục Minh Chu vươn tay bắt lấy bàn tay táy máy của người nào đó, “Quên rồi.” Giọng anh lười biếng, lại bắt đầu nói mê sảng, “Không đi nữa, ở lại cùng vợ yêu, em nuôi anh là được rồi…..”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu ngủ đến mê man, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô, Giang Điềm lại nhéo thắt lưng anh, “Nhưng em không nuôi nổi anh.” Cô cười nhạo hô: “Lục tổng, Lục đại tổng tài… Mấy tháng không gặp, sao anh lại trở nên lười biếng như vậy?”

Giang Điềm đột nhiên cảm thấy đau khổ, chỉ vào túi quần áo bên phải trên ghế sô pha, “Lúc trước treo ngoài cửa, anh bảo người đưa tới à?”

Giọng Lục Minh Chu rầu rĩ lại chứa ý cười, “Tối hôm qua hầu hạ vợ yêu có hơi dùng sức quá mạnh…..” Anh cố tình mập mờ câu chữ, “Cho nên người ta có câu, không có cày hỏng đất, chỉ có mệt chết trâu thôi…..”

Giang Điềm nghe được hàm ý, “… Lục Minh Chu! Anh nói ai là đất hả?” Cô đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, “Tối qua là anh không dứt… Sao anh lại vô sỉ mà nói em?”

Giang Điềm trừng mắt nhìn anh, Lục Minh Chu thờ ơ, vẫn ngồi xuống trước bàn ăn, tay phải bưng cốc lên, tay trái tùy ý lật báo xem.

Giang Điềm tức muốn hộc máu, Lục Minh Chu sung sướng cười, anh mở mắt ra nhìn cô gái nhỏ đang thở phì phò trong lòng, bỏ đá xuống giếng bổ sung: “Một cây làm chẳng nên non, nếu như em không phối hợp…..”

Phía sau là khung cửa sổ sát đất rất to, ánh mặt trời mùa đông hào phóng chiếu vào, xung quanh người cô gái nổi lên một lớp viền vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên mặt cô, làm cả người Giang Điềm càng trở nên dịu dàng. Lục Minh Chu không biết chữ nào về âm nhạc, lại bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Giang Điềm ở Xuân Thụ Cảnh trước kia, hào quang của cô gái rực rỡ trên sân khấu, anh đột nhiên cảm thấy may măn vì mình đã đánh cược với Kỷ Thịnh, càng thấy may mắn vì anh đã thua.

Anh còn chưa nói xong, Giang Điềm đã trực tiếp bịt mồm Lục Minh Chu lại, cô mắng, “Tại sao anh vô liêm sỉ như vậy chứ!”

Lục Minh Chu vươn tay bắt lấy bàn tay táy máy của người nào đó, “Quên rồi.” Giọng anh lười biếng, lại bắt đầu nói mê sảng, “Không đi nữa, ở lại cùng vợ yêu, em nuôi anh là được rồi…..”

Hơi gầy, Giang Điềm thò lại gần, ấn đầu ngón tay lên chiếc cằm lún phún râu của Lục Minh Chu, gai gai, hơi chọc vào tay, ánh mắt Giang Điềm lại đều là ý cười, cô không nghĩ tới sẽ có một ngày cùng Lục Minh Chu như này, hay là có thể lấy được tấm chân tình của anh.

Lục Minh Chu thẳng thắn nói linh tinh: “Được vợ chiều.” Chợt lại thầm thở dài, “Có vẻ anh bị chiều hư rồi.”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu ngủ đến mê man, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô, Giang Điềm lại nhéo thắt lưng anh, “Nhưng em không nuôi nổi anh.” Cô cười nhạo hô: “Lục tổng, Lục đại tổng tài… Mấy tháng không gặp, sao anh lại trở nên lười biếng như vậy?”

Giang Điềm thật sự không nói nổi anh, buồn bực nép vào lòng Lục Minh Chu đấm ngực anh, Lục Minh Chu cười đến run rẩy cả người, chỉ cảm thấy buổi sáng mùa đông này thật đẹp không nói nên lời.

Giang Điềm trăm lần không nghĩ tới, rõ ràng cô chỉ gọi Lục Minh Chu rời giường, thế xong không thể hiểu nổi hai người lại bắt đầu không liêm sỉ mà lăn giường, bị tên khốn luôn miệng kêu mệt này ép trước ép sau, từ trong ra ngoài thao luyện lặp đi lặp lại một lần nữa…..

Giày vò cô một lần đến nỗi tưởng mình sẽ chết trên giường, Lục Minh Chu mới vừa lòng buông cô ra, Giang Điềm không chỉ một lần muốn manh động giết người bằng một cú đấm, Lục Minh Chu mệt chỗ nào cơ, trâu làm bằng sắt thì có, nước chảy vào đất.

Anh còn chưa nói xong, Giang Điềm đã trực tiếp bịt mồm Lục Minh Chu lại, cô mắng, “Tại sao anh vô liêm sỉ như vậy chứ!”

Ngày hôm qua ở thang máy, cô đùa giỡn hỏi anh thì có cái gì tốt, Lục Minh Chu làm sao có thể không tốt được, ngược lại là cô, xem ra thật sự không có gì tốt, nhưng mà có liên quan gì chứ, chỉ cần Lục Minh Chu thích cô, cô chính là tốt nhất.



Giày vò cô một lần đến nỗi tưởng mình sẽ chết trên giường, Lục Minh Chu mới vừa lòng buông cô ra, Giang Điềm không chỉ một lần muốn manh động giết người bằng một cú đấm, Lục Minh Chu mệt chỗ nào cơ, trâu làm bằng sắt thì có, nước chảy vào đất.



Đến lúc hai người rời giường, thì đã là giữa trưa, Giang Điềm tranh thủ lúc Lục Minh Chu đi rửa mặt, hâm nóng lại đồ ăn sáng, dọn xong bàn ăn chờ Lục Minh Chu.

Lục Minh Chu so với ngày hôm qua càng quá mức, chỉ quây một chiếc khăn tắm quanh thắt lưng đã hào phóng ra khỏi phòng ngủ, Giang Điềm vốn đang ngồi ở phòng khách, vừa mới lấy cây đàn ghi-ta từ ba lô ra, liền thấy Lục Minh Chu thong thả bước về phía cô, mắt cô sắc lẹm liếc nhìn từng vệt móng tay cào trên lưng anh, đỏ đỏ tím tím, đủ loại hình dạng…..

Một bài hát rất rất cũ rồi, nguyên gốc là của Châu Hoa Kiện, cũng có vô số bản cover lại.

Giang Điềm: “…..” Mẹ nó có để cho người ta sống không vậy!

Giang Điềm đột nhiên cảm thấy đau khổ, chỉ vào túi quần áo bên phải trên ghế sô pha, “Lúc trước treo ngoài cửa, anh bảo người đưa tới à?”

Giang Điềm trăm lần không nghĩ tới, rõ ràng cô chỉ gọi Lục Minh Chu rời giường, thế xong không thể hiểu nổi hai người lại bắt đầu không liêm sỉ mà lăn giường, bị tên khốn luôn miệng kêu mệt này ép trước ép sau, từ trong ra ngoài thao luyện lặp đi lặp lại một lần nữa…..

Đến lúc hai người rời giường, thì đã là giữa trưa, Giang Điềm tranh thủ lúc Lục Minh Chu đi rửa mặt, hâm nóng lại đồ ăn sáng, dọn xong bàn ăn chờ Lục Minh Chu.

Lục Minh Chu liếc bừa sang, là thương hiệu anh hay mặc, anh hờ hững “Ừ” một tiếng.

Giang Điềm thấy anh gật đầu, liền yêu cầu, “Thay đi!”

Lục Minh Chu cởi trần không hợp tác, “Không thích!”

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm trừng mắt nhìn anh, Lục Minh Chu thờ ơ, vẫn ngồi xuống trước bàn ăn, tay phải bưng cốc lên, tay trái tùy ý lật báo xem.

Có nhiều thứ giống như là định mệnh, cho dù trước đây anh nhìn Giang Điềm thế nào cũng không vừa mắt, rồi hiện giờ lại nhất định phải là cô, hay là chuyện An Tĩnh năm đó, giống như trời cao đùa giỡn anh, suýt chút nữa anh đã đánh mất đi thứ quý giá nhất.

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm cảm thấy càng đau khổ, trước kia cái cô thích là Lục Minh Chu quần áo chỉnh tề, ai ngờ người này lại là mặt người dạ thú điển hình, đặc biệt lúc chuyện riêng tư, còn chỗ nào có chút tác phong chính nhân quân tử trước đó đâu, trong lòng Giang Điềm thổn thức một trận, cô ôm đàn ghi-ta gảy mấy tiếng, ít nhiều có chút buồn bực.

Giang Điềm: “…..” Mẹ nó có để cho người ta sống không vậy!

Lục Minh Chu nhìn đến chữ khắc trên đầu cây đàn, cây đàn mà Giang Điềm đang cầm, đó là cây đàn Chu Xuyên cho cô lúc trước, lúc ấy Giang Điềm để quên đàn trong xe anh, thật ra Lục Minh Chu không quan tâm, cũng từng có ý nghĩ định quăng bỏ đi, cho đến lúc vô tình phát hiện ra chữ Chu Xuyên được khắc, anh mới có nhiều suy nghĩ, tính tình Chu Xuyên quái dị, rất ít khi tặng đồ cho người khác.

Lục Minh Chu đọc báo xong, đúng lúc uống xong cốc sữa bò, anh lén lút đánh giá Giang Điềm cách đó không xa, thấy cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, mái tóc lòa xòa buộc thành một nắm, đàn ghi-ta gác trên đùi, bản nhạc đặt nằm trên tay vịn sô pha, thỉnh thoảng cô liếc nhìn một chút, nhưng không thường xuyên.

Phía sau là khung cửa sổ sát đất rất to, ánh mặt trời mùa đông hào phóng chiếu vào, xung quanh người cô gái nổi lên một lớp viền vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên mặt cô, làm cả người Giang Điềm càng trở nên dịu dàng. Lục Minh Chu không biết chữ nào về âm nhạc, lại bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Giang Điềm ở Xuân Thụ Cảnh trước kia, hào quang của cô gái rực rỡ trên sân khấu, anh đột nhiên cảm thấy may măn vì mình đã đánh cược với Kỷ Thịnh, càng thấy may mắn vì anh đã thua.

Giang Điềm thấy anh gật đầu, liền yêu cầu, “Thay đi!”

Lục Minh Chu nhìn đến chữ khắc trên đầu cây đàn, cây đàn mà Giang Điềm đang cầm, đó là cây đàn Chu Xuyên cho cô lúc trước, lúc ấy Giang Điềm để quên đàn trong xe anh, thật ra Lục Minh Chu không quan tâm, cũng từng có ý nghĩ định quăng bỏ đi, cho đến lúc vô tình phát hiện ra chữ Chu Xuyên được khắc, anh mới có nhiều suy nghĩ, tính tình Chu Xuyên quái dị, rất ít khi tặng đồ cho người khác.

Lục Minh Chu đẩy ghế dựa ra đi về phía Giang Điềm, ngồi xuống đối diện Giang Điềm, Lục Minh Chu hiếm khi dè dặt hỏi: “Bài gì cũng được chứ?”

Có nhiều thứ giống như là định mệnh, cho dù trước đây anh nhìn Giang Điềm thế nào cũng không vừa mắt, rồi hiện giờ lại nhất định phải là cô, hay là chuyện An Tĩnh năm đó, giống như trời cao đùa giỡn anh, suýt chút nữa anh đã đánh mất đi thứ quý giá nhất.

Lục Minh Chu đang suy nghĩ xuất thần, Giang Điềm lại đột nhiên gọi anh, “Lục Minh Chu, em hát anh nghe một bài nhé.” Cô cười rạng rỡ nhìn Lục Minh Chu, “Anh muốn nghe bài gì?”

Lục Minh Chu đẩy ghế dựa ra đi về phía Giang Điềm, ngồi xuống đối diện Giang Điềm, Lục Minh Chu hiếm khi dè dặt hỏi: “Bài gì cũng được chứ?”

Lục Minh Chu thẳng thắn nói linh tinh: “Được vợ chiều.” Chợt lại thầm thở dài, “Có vẻ anh bị chiều hư rồi.”

Giang Điềm đương nhiên gật đầu, “Tất nhiên rồi.” Cô cười, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái, “Lục tổng, anh chính là ông chủ trên danh nghĩa của em đấy.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, mi mắt Giang Điềm cong cong, ánh mắt Lục Minh Chu thật sâu nhìn Giang Điềm không nhúc nhích, khóe mắt Giang Điềm hiện lên vẻ sáng ngời không thể giấu được, Lục Minh Chu bị mê hoặc, anh hỏi từng câu từng chữ một cách chân thành, “Ngày mai anh muốn cưới em, cũng được sao?”

Hô hấp Giang Điềm cứng lại, rõ ràng choáng váng cả người.

Giang Điềm không làm gì được anh, đang muốn đứng dậy, Lục Minh Chu lại kéo cô nằm xuống, xích lại gần bên mặt cô, “Đi đâu đấy?” Anh ngủ mơ mơ màng màng, cũng vẫn nhớ kéo góc chăn lên người Giang Điềm, một lần nữa anh ôm Giang Điềm vào trong lòng ngực, “Cùng anh ngủ thêm đi…..”

Một bài hát rất rất cũ rồi, nguyên gốc là của Châu Hoa Kiện, cũng có vô số bản cover lại.

Giang Điềm không nói lời nào, Lục Minh Chu lại đứng dậy lần nữa, anh đi đến trước mặt Giang Điềm, gỡ bàn tay đang đặt trên đàn ghi-ta của cô xuống, ngồi cạnh bên Giang Điềm, Giang Điềm còn đang ngây ra, Lục Minh Chu đã lại nâng khuôn mặt Giang Điềm lên hôn thật sâu, đôi tay Giang Điềm vô lực đặt trên thắt lưng Lục Minh Chu, lúc lâu sau Lục Minh Chu mới buông cô ra, áp lên cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ của Giang Điềm, hai mắt ấm áp, Giang Điềm có chút bối rối, con ngươi mọng nước phản chiếu bóng dáng anh.

Lúc gần chín giờ Giang Điềm cho là sớm, Lục Minh Chu còn chưa tỉnh giấc, cô liền ăn phần của mình trước, ăn xong lại đợi một lúc, Lục Minh Chu vẫn không có động tĩnh gì, Giang Điềm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô đi vào phòng ngủ, ngồi xuống dọc theo mép giường, cô tiến đến trước mặt Lục Minh Chu, nhẹ nhàng nhéo mũi anh, “Rời giường thôi.”

Giang Điềm đang định nói cái gì, Lục Minh Chu lại trìu mến áp lên môi cô, hỏi một câu khiến cô gần như ngây ngốc, “Giang Điềm, gả cho anh được không?”