Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 17: Ngâm nga khúc tình ca như một chú chim cổ đỏ



"To relish a love-song, like a robin-redbreast." - The Two Gentlemen of Verona (Act 2, Scene 1)

- --------

Thợ gõ: Dờ

Ngày hôm nay thật là ầm ĩ. Đầu tiên Văn Địch bị giáo sư bắt bẻ đến mức nổi giận đùng đùng, sau đó lại đến chuyện thằng nhãi con khiến cậu tức nôn máu, tiếp theo lại đụng phải tên bạn trai cũ tự luyến. May mắn là cậu đã hoàn thành tâm nguyện từ năm năm trước, cộng thêm cãi nhau thắng hàng xóm, vẽ một dấu chấm hết thật viên mãn.

Văn Địch hài lòng nhắm mắt lại, quyết định phải nghỉ ngơi lành mạnh, tắt đèn đi ngủ sớm. Đáng tiếc là giấc ngủ này không hề yên ổn, sau khi bước hụt trong mơ, cậu giật mình tỉnh lại mướt mải mồ hôi. Nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.

Hôm nay Bắc Kinh yên tĩnh lạ thường. Màn đêm tối đen buông xuống cạnh cửa sổ, chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt khe khẽ. Văn Địch sực nhớ ra, dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết.

Cậu nhảy xuống giường, ghé vào cửa sổ để nhìn cho rõ, bên ngoài đúng là đã có vài bông tuyết bay. Bắc Kinh hanh khô, đến cả tuyết cũng chỉ lất phất, rơi xuống mặt đường rồi tan biến.

Văn Địch lờ mờ nhìn thấy đèn ở phòng ngủ bên kia vẫn còn sáng - Vu Tĩnh Di vẫn còn thắp đèn chiến đấu. Cậu đi ra gõ cửa, gọi với vào trong: "Tuyết rơi rồi, ra ban công ngắm không?"

Vu Tĩnh Di là người miền Nam, sự hấp dẫn của tuyết đã vượt qua áp lực thi cử, cô vội vàng chui ra khỏi phòng.

Hai người mặc áo phao, mở cửa kính ra rồi đi ra ban công. Khói trắng bay ra từ trong miệng làm tan chảy vài bông tuyết trong không khí.

Văn Địch quay đầu nhìn sang bên cạnh, đèn nhà tên đáng ghét kia cũng còn sáng. Xem ra, không hiểu vì sao mà hàng xóm cũng phải trải qua một đêm mất ngủ. Ban công bên ấy đã lắp cửa kính công nghiệp, không lọt tý gió nào. Văn Địch bĩu môi rồi nói với Vu Tĩnh Di: "Mày nhìn kìa, chả có thú vui gì cả, chỉ vì chắn tý gió cát mà mất đi cơ hội thưởng thức tuyết rơi."

Vu Tĩnh Di không tiện nhắc nhở cậu, ban công đã tích một lớp bụi dày. Văn Địch đang hà hơi làm ấm tay, hiển nhiên là không để ý đến nền nhà bám bụi bẩn ở dưới chân.

Tuyết rơi như thể mãi không ngừng, từng bông tuyết rơi xuống mái nhà, tán cây, mặt đất một cách bình đẳng. Vu Tĩnh Di run rẩy đưa tay ra chỉ lên không trung: "Qanik."

Văn Địch khoanh tay, rụt cổ vào trong lông cổ áo, run cầm cập hỏi: "Nghĩa là gì?"

"Đây là ngôn ngữ của người Inuit," Vu Tĩnh Di nói: "Họ sinh sống ở nơi trời băng đất tuyết, có rất nhiều từ ngữ để hình dung tuyết. Những bông tuyết mang tính chất, hình dạng, kích cỡ khác nhau sẽ có tên gọi riêng."

Văn Địch ngắm nhìn bông tuyết đang bay.

"Aput là tuyết đọng trên đường." Vu Tĩnh Di nói: "Pukak là tuyết đóng băng lại sau khi tan chảy, Mangokpok là cảm giác mềm xốp khi đi trên tuyết, Kaniktshaq là tuyết phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời."

"Qanik," Cô nàng chỉ lên bầu trời. "Chính là tuyết đang rơi."

Văn Địch ngẩng đầu lên nhìn bông tuyết trên không, "Lãng mạn quá," Cậu hỏi: "Có từ nào thật buồn để hình dung tuyết không?"

"Matsaaruti," Vu Tĩnh Di đáp, "Lớp tuyết đọng cũ bị che lấp bởi lớp tuyết mới."

Văn Địch ú ớ bắt chước cách đọc từ vựng, Vu Tĩnh Di sửa cho cậu hai lần.

"Sao mày nhớ được hay vậy," Văn Địch than thở: "Đọc méo cả mồm."

"Lần trước thấy bài đăng trên Language in Society, cảm thấy rất thú vị nên đọc đi đọc lại mấy lần."

Văn Địch khen ngợi: "Lúc học năm ba đâu có thấy Ngôn ngữ học thú vị thế này nhỉ."

Vu Tĩnh Di cảm thấy bị xúc phạm: "Ngôn ngữ học là thứ thú vị nhất trên thế giới."

Tuyết ngưng tụ thành những giọt nước li ti trên cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua chúng, yên bình và thuần khiết. Giữa đất trời tĩnh lặng, những xung đột vừa xảy ra bỗng xa xôi như là một thế giới khác.

"Cuối cùng cũng nhìn thấy tên bạn trai cũ trong truyền thuyết của mày," Vu Tĩnh Di nói: "Nghe mày kể suốt ngày nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật."

Văn Địch phủi bụi trên lan can ban công rồi tựa người vào đó: "Đúng vậy, dù sao thì đó giờ hắn có tới gặp tao đâu."

Văn Địch chia tay từ năm ba đại học, trước đó là yêu xa hai năm. Ngoài những dịp Hà Văn Hiên nghỉ hè về nhà sẽ gặp cậu vài lần, còn lại toàn là gọi video. Lúc Văn Địch học năm ba đã giành được một suất du học trao đổi, cuối cùng cũng có cơ hội bay qua đó để gặp hắn ta. Cuối cùng gặp được rồi, chỉ cảm thấy không gặp nhau còn tốt hơn.

Vu Tĩnh Di khẽ lắc đầu. Bốn năm đại học cô nàng đều tập trung học hành, đời sống tình cảm tĩnh lặng như nước, trái lại thì được xem mấy màn kịch vui. Cô nàng thấy mình như một người bình thường đi lạc vào phim máu chó, từng kẻ lụy tình lên sân khấu gào rống, xâu xé, lúc khóc lúc cười, chỉ có cô là hững hờ đứng xem ở bên cạnh, thật sự không thể hiểu được: "Mày, Vưu Quân đều là những người thông minh hạng nhất hạng nhì, sao mà yêu vào là như bị đần ấy."

"Khoan đã," Văn Địch nói: "Tao cho mày xem một thứ."

Cậu quay về phòng ngủ lục lọi một lát rồi lấy ra một bức thư. Giấy thư bằng bìa dày màu xanh lá cây đơn giản, chỗ đóng xi có in hình hoa hồng, cậu rút ​​tờ giấy viết thư ra đưa cho Vu Tĩnh Di.

"Đây là cái gì?" Vu Tĩnh Di nương ánh đèn từ phòng ngủ để đọc, trên giấy là vài dòng chữ được viết bằng thể Hành thư rất đẹp.

"Thư tình Hà Văn Hiên viết cho tao," Văn Địch búng giấy thư, "Đó là lần đầu tiên tao nhận được thư của người khác."

Vu Tĩnh Di đọc chữ, đọc đi đọc lại ba lần rồi tỏ ra khiếp sợ: "Cặn bã mà viết được như thế này á? Cái này lấy làm lời thề cầu hôn cũng được luôn!"

"Thoạt nhìn rất giống người tốt đúng không." Văn Địch nói.

"Hình như tao hơi hiểu mày rồi," Vu Tĩnh Di nói: "Lừa dối cũng cần bỏ ra nhiều công sức, tao còn không đủ tư cách làm trai tồi."

"Vừa rồi lời nói của hắn làm tao nhớ lại năm đó," Văn Địch nói: "Mồm thì nói là tri âm tri kỷ, trong lòng lại toan tính kết hôn với người khác lấy thẻ xanh để một bước lên mây."

Vu Tĩnh Di lại lắc đầu. Cô nàng luôn khịt mũi khinh thường đám đàn ông mà chị em khuê mật nhặt về.

Ngắm tuyết rơi thêm một lúc, cả hai người đều cảm thấy lạnh nên về phòng khách hâm nóng hai cốc sữa, chuẩn bị uống xong sẽ đi ngủ.

Được nạp protein, Vu Tĩnh Di chợt nhận ra có gì đó không đúng: "Sao mày còn giữ bức thư này? Chẳng lẽ mày..."

"Nói gì vậy! Tao xịt cả hơi cay vào mắt hắn rồi đấy!" Văn Địch hoảng sợ đứng dậy: "Lúc tao chia tay với hắn ta thì tao đang du học trao đổi ở nước ngoài, không xử lý được những thứ ở ký túc xá. Đợi tao về nước thì đã nửa năm trôi qua rồi, tao còn quên béng chuyện này ấy chứ. Lúc trước chuyển nhà nên mới tìm thấy."

"Thế sao lúc ấy mày không vứt luôn đi?"

"Tao quyết định giữ lại để cảnh cáo bản thân, không được tin lời ngon tiếng ngọt của đàn ông." Văn Địch đáp đầy nghiêm túc.

Sau đó cậu rơi vào im lặng, lông mày nhíu chặt như đang suy ngẫm một vấn đề rất quan trọng. Một lát sau, cậu cất tiếng như vừa giác ngộ: "Nghĩ như vậy thì xem ra tính cách của giáo sư cũng tốt đấy chứ."

Vu Tĩnh Di dừng động tác lắc đầu, trợn mắt nhìn cậu: "Lúc nãy mày vừa chê người ta là đồ chày cối, còn ghi ghi chép chép để phản đòn anh ta."

"Anh ấy nói chuyện hơi khó nghe nhưng mà được cái chân thành, có gì nói đó, hơn nữa còn nói ngay trước mặt." Văn Địch chọc vào bức thư, "So với cái loại nói một đằng làm một nẻo, trước mặt tâng bốc sau lưng chế nhạo thì tốt hơn nhiều."

Sao lại so sánh mức độ thối tha vậy? Vu Tĩnh Di đau đầu: "Giảm bớt filter đi!"

"Mày biết sau tuổi dậy thì khả năng yêu một người là rất nhỏ phải không?" Văn Địch nói: "Tao thà giết nhầm còn hơn bỏ lỡ."

"Lỡ như chân thành quá, chọc cho mày tức chết thì sao?" Vu Tĩnh Di nhắc nhở cậu.

"Vậy thì tìm một nơi không được nói chuyện," Văn Địch vỗ tay: "Đúng rồi, chỉ cần không mở miệng là được."

"Đi đâu mà không được nói chuyện?"

"Buổi hòa nhạc."

Văn Địch lấy điện thoại ra, bấm vào tài khoản chính thức của phòng hòa nhạc ở trường. Ngày nào cũng có nhạc sĩ và dàn nhạc từ khắp nơi trên thế giới đến trường biểu diễn, các sinh viên đang theo học có thể mua vé với giá rẻ, đây là một trong những phúc lợi của trường. Gần đây phòng hòa nhạc đang mở chủ đề "Gặp Gỡ Lãng Mạn", có rất nhiều khúc nhạc của các nhà soạn nhạc cổ điển.

"Độc tấu violin," Văn Địch hài lòng nói: "Schumann, Brahms, Strauss, tuyệt vời."

Đi nghe hòa nhạc không cần trò chuyện, bầu không khí lãng mạn, hơn nữa cho dù giáo sư có vạch lá tìm sâu thì cũng không thể bắt bẻ lỗi logic trong nhạc cổ điển được.

"Nếu người ta không thích nghe hòa nhạc thì sao?" Vu Tĩnh Di chỉ ra kẽ hở.

"Anh ấy nói là thích," Văn Địch nói: "Âm nhạc khơi dậy cảm hứng, biết đâu tao có thể đóng góp cho sự phát triển của Toán học thì sao."

"Cuống não của mày bị trùng cong xâm chiếm rồi à?"

Dường như cảm thấy nghe hòa nhạc chưa đủ lãng mạn, Văn Địch lại thở dài: "Nếu như có cơ hội nghe anh ấy chơi nhạc cụ thì tốt quá, biết đâu anh ấy chơi violin cực kỳ hay."

"Vì sao?"

"Thiên tài đều như vậy mà?" Văn Địch nói một cách chắc chắn: "Einstein và Sherlock Holmes đều chơi violin."

"Ví dụ của mày còn không nằm trong cùng một vũ trụ."

Văn Địch bỏ ngoài tai, mở Wechat ra rồi đăng nhập tài khoản chính để nhắn tin. Trong đầu cậu đã tưởng tượng ra cảnh giáo sư độc tấu violin rồi, bàn tay mang khớp xương gân guốc ấn lên dây đàn, ngón tay khẽ rung lên theo âm thanh nốt nhạc êm dịu.

Nhất định rất là hoàn hảo.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhất định rất là nẫu ruột.

Sao câu này nghe quen thế nhỉ.