Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 22: Ngay cả khi tôi nhìn thấy đường thì tôi vẫn vấp ngã



"I have no way, and therefore want no eyes. I stumbled when I saw. Full oft 'tis seen; Our means secure us and our mere defects; Prove our commodities." - King Lear (Act 4, Scene 1)

"Tôi chẳng còn đường nào để đi, cho nên tôi không cần mắt để nhìn đường; ngay cả khi tôi nhìn thấy đường thì tôi vẫn vấp ngã. Chúng ta thường mất cảnh giác vì thói tự cao, trái lại khuyết thiếu thứ gì đó sẽ có lợi cho chúng ta hơn."

- --------

Thợ gõ: Dờ

Khi hơi thở nóng rực ấy áp sát lên mặt cậu, trong đầu Văn Địch chấn động không thua gì một vụ nổ siêu tân tinh.

Tay và môi của Biên Thành đều mang hơi lạnh, chúng áp lên làn da nóng bừng của Văn Địch, cảm giác rất dễ chịu. Nụ hôn này vừa mềm nhẹ, bình thản, mang theo chút thăm dò - giống như đang nghiên cứu kết cấu khoang miệng của cậu vậy. Đầu lưỡi từng chút một thăm dò, đụng chạm, luồn sâu vào giữa hai cánh môi.

Văn Địch nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ tới từ người kia. Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, cảm giác trần trụi giống như cả làn da và xương cốt đều bị nung chảy.

Ngón tay cậu bám chặt lấy cánh tay rắn chắc, chất vải dệt thẳng thớm trở nên nhăn nhúm. Tiếng hít thở dần gia tốc và quấn quanh nhịp tim rung động, cứ như một ngọn đuốc đang bập bùng cháy giữa bầu trời đêm.

Sau đó, cảm giác lành lạnh ấy bỗng nhiên tan biến.

Văn Địch mở mắt ra, khẽ ngẩng đầu lên, người trước mặt nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.

"Sao vậy?"

Biên Thành giơ tay lên, bàn tay to lớn phủ trên trán Văn Địch, cậu đứng ngẩn người tại chỗ không động đậy. Mấy giây sau, bàn tay ấy lại rời đi.

Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, nhiệt độ nóng cháy dần lan ra hai má, trong đầu như cứ như đang sôi sục.

Biên Thành quan sát vẻ mặt của cậu rồi nói: "Hình như cậu bị sốt rồi."

Trong thoáng chốc, nước sôi lập tức bị đóng băng, phát ra âm thanh nứt vỡ vị ngưng tụ quá nhanh.

"Em không sốt." Văn Địch nói đầy kiên định.

"Trán cậu nóng lắm."

"Nhiệt độ cơ thể của em vốn cao hơn người bình thường," Văn Địch cố đấm ăn xôi: "Đó là nhiệt độ khỏe mạnh của em."

"Nếu nhiệt độ cơ thể của cậu luôn như vậy thì tế bào não đã chết gần hết rồi."

Văn Địch sửa lại: "Chỉ bị tăng nhiệt độ tạm thời thôi, ra mồ hôi là khỏi, làm một chút vận động có thể ra mồ hôi đi."

"Đo nhiệt độ đi," Biên Thành mở điện thoại ra, "Để tôi xem gần đây có hiệu thuốc nào không, gọi giao hàng tới đây."

Tế bào toàn thân Văn Địch đang gào thét. Hai người trưởng thành vừa hôn nhau trong khách sạn! Sinh vật hóa thạch kia vừa chủ động hôn cậu! Xác suất xảy ra chuyện này còn hiếm hơn cả gặp lỗ đen vũ trụ, ngàn năm mới có một cơ hội, lẽ nào lại xôi hỏng bỏng không?

"Không ai nhận giao hàng," Biên Thành hoàn toàn không để ý đến ánh mắt không thể tin nổi của Văn Địch, cất điện thoại đi: "Để tôi đi mua, tiện thể mua thuốc mang về luôn."

Được lắm, thật sự có người rê bóng đến cầu môn rồi mà lập tức thu chân lại và quay người rời đi.

Biên Thành vừa đi vừa nói: "Cậu nằm nghỉ trước đi."

Văn Địch hỏi: "Vậy anh có làm không?"

Vẻ mặt của Biên Thành cứ như thể cảm thấy cậu bị chập mạch: "Nằm xuống."

Văn Địch nhìn người ở cửa với ánh mắt chờ mong.

Cậu nắm lấy cổ tay của Biên Thành, đứng sững tại chỗ không nhúc nhích: "Thật đấy, căn phòng Suite này chắc phải đến năm sáu nghìn tệ một đêm đúng không, nếu không dùng thì lỗ hai tháng tiền lương của em mất..."

Biên Thành chê cậu phiền, hơi xoay cánh tay để thoát khỏi tay cậu, đồng thời cúi người xuống, luồn tay qua đầu gối cậu rồi bế cả người Văn Địch lên.

Lời còn chưa dứt mà bỗng dưng bị tấn công bất ngờ, Văn Địch đơ người. Còn chưa kịp phản kháng thì cậu đã nằm ngửa người ở trên giường. Văn Địch chống khuỷu tay ngồi dậy, tầm mắt tối sầm xuống nên lại ngã ra giường.

Quả thật rất chóng mặt, dạ dày cũng cồn cào khó chịu. Thôi được, đúng là bị sốt rồi.

"Khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ quay lại." Biên Thành nói.

Văn Địch vùi đầu vào cái gối lông ngỗng, thở dài thườn thượt. Bàn tay lành lạnh lật người cậu lại rồi đắp chăn cho cậu.

Văn Địch thật sự muốn đi xem bói. Học tập trắc trở, giáo viên biến thái, đời sống tình cảm tiêu điều, đến cả việc ngủ với nam thần cũng trập trùng khúc chiết, chiến sĩ của chủ nghĩa duy vật sắp chuyển sang tin vào Kinh Dịch rồi.

Adrenaline đã giảm xuống, triệu chứng sau khi nhiệt độ cơ thể tăng lên dần dần thể hiện rõ ràng hơn. Cậu mơ màng ôm lấy chiếc gối, ý thức vừa mông lung vừa lộn xộn. Không biết bao lâu đã trôi qua, một bóng người quen thuộc đi vào trong tầm mắt, ngay sau đó, súng bắn nhiệt độ kêu bíp một tiếng ở trên trán cậu.

Văn Địch tỉnh táo ngay lập tức.

"38 độ," Giọng nói vang lên, "Vẫn ổn, không bị sốt cao."

Văn Địch nghiêng đầu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Biên Thành ngồi ở mép giường, xách cánh tay cậu lên: "Ngồi dậy uống thuốc."

Người trên giường nhìn anh một lát rồi giơ tay lên, Biên Thành đưa cốc nước cho cậu. Văn Địch cầm lấy, nuốt viên thuốc rồi tu nước ừng ực, trả cốc lại cho anh.

Hiệu quả của thuốc hạ sốt rất mạnh, không đến nửa giờ sau, toàn thân Văn Địch toát mồ hôi, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống. Sau lưng cảm thấy hơi lạnh, dễ chịu hơn rất nhiều.

Súng bắn nhiệt độ lại kêu bíp một cái, nhiệt độ cơ thể tạm thời trở về bình thường.

Văn Địch đang ngẫm nghĩ có nên tiếp tục va chạm thân thể hay không nhưng người cậu cứ lúc nóng lúc lạnh như một chiếc lông vũ đang trôi nổi trên mặt nước, có lẽ là không thể chịu được vận động dữ dội.

Sức đề kháng chó má, chỉ là gió Bắc của vùng Cận nhiệt đới thôi mà cũng không chịu được.

Lòng cậu rất là căm tức, người bên cạnh còn đổ dầu vào lửa: "Cậu mặc phong phanh như vậy bảo sao lại bị cảm."

Ánh mắt Văn Địch sắc lẹm như dao, đáng tiếc là không hề có lực sát thương. Người kia thậm chí còn không chú ý để cảm xúc bất mãn của cậu.

"Đều tại anh," Văn Địch nói: "Anh nẫng mất cái khăn quàng khiến động mạch cổ của em phải chịu đựng hoàn cảnh áp lực cao, vậy nên hệ thống miễn dịch mới bị tổn hại."

Biên Thành tự dưng bị bắt phải gánh trách nhiệm nhưng cũng không chấp chủng tộc người Á kiện khang như Văn Địch. Anh nhìn người trên giường rồi hỏi: "Hết chóng mặt chưa? Tỉnh táo rồi chứ?"

Tỉnh táo đến mức có thể đọc thuộc lòng "The Tempest" để chửi ông trời, chửi thể chất yếu ớt của mình và chửi cái đồ đầu gỗ trước mặt.

Sau đó Biên Thành hỏi: "Vừa rồi cảm thấy thế nào?"

Văn Địch đờ cả người vì bước nhảy vọt trong tư duy của anh, một lúc sau mới nhận ra anh đang muốn nói đến nụ hôn kia.

Lại còn muốn khảo sát mức độ hài lòng của kỹ thuật hôn à?

Cậu suy nghĩ một lát, chống tay ngồi dậy, lại gần người đang ngồi bên giường: "Hình như hơi quên rồi, hay là làm lại một lần đi?"

Biên Thành nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như hơi... thất vọng? Chuyện này có gì mà thất vọng, cậu có đánh giá 1 sao đâu.

Văn Địch đang định bổ sung lời khen ngợi về động tác rất dịu dàng và tinh tế thì Biên Thành lùi về phía sau một chút: "Thôi."

Lời từ chối này còn giá rét hơn cả gió Bắc vùng Cận nhiệt đới. Văn Địch lườm anh đầy bất mãn, cậu xuống giường rồi đi ra phòng khách, xách cái túi đựng viên sủi bồn tắm quay về phòng.

"Cậu định làm gì?" Biên Thành hỏi.

"Ngâm mình."

Người chăm bệnh đứng lên: "Đừng nghịch, cậu vừa mới hạ sốt."

"Nói gì vậy, đó là bồn tắm đá Granite đen có tính năng mát xa đấy." Ngày lành tháng tốt, không được ngủ với crush đã thê thảm lắm rồi mà còn không cho cậu ngâm nước nóng? Cả đời này cậu đã được hưởng thụ bồn tắm mát xa cao cấp mấy lần?

Đến cũng đến rồi, tiền cũng đóng rồi, viên sủi tắm cũng mua rồi. Không ngâm mình một lần thì đúng là lãng phí của trời.

Vẻ mặt của Biên Thành rõ ràng không hề tán thành.

"Đây là quà sinh nhật anh tặng em mà?" Văn Địch nói: "Thật lòng hưởng thụ món quà của người khác, đó là truyền thống gia đình em."

"Cậu ngất đi trong bồn tắm phải làm sao?"

Văn Địch nheo mắt lại nhìn Biên Thành, bỗng dưng mỉm cười: "Anh không tắm cùng em à?" Ngủ thì hơi khó, nhưng ít ra cũng lột bộ suit trên người ra để an ủi cậu một chút chứ.

"Tôi thích tắm vòi sen."

"Không ổn rồi," Văn Địch nói: "Cứ nghĩ đến việc chỉ mình em hưởng thụ vui vẻ, mỗi một giọt nước đều như đập thẳng vào lương tâm..."

Biên Thành không hùa theo: "Nếu cậu thực sự muốn thì cứ ngâm mình đi. Đừng kéo tôi xuống nước."

Văn Địch cái túi nhựa trong tay mình, thoạt nhìn viên sủi bồn tắm này là đặc ruột, dùng để ném vào người thì chắc là đau lắm nhỉ.

Thấy cậu cứ nhìn nó, Biên Thành lại hỏi một câu: "Có cần tôi xả nước giúp cậu không?"

May mà trong tay Văn Địch lúc này không phải là quả tạ.

Ánh mắt Văn Địch bùng cháy, giống như muốn thiêu rụi tên đối tượng hẹn hò vô lương tâm và đầu gỗ này.

Biên Thành không hề chú ý đến cậu mà quay người đi vào phòng tắm. Mẹ nó, tên này thật sự muốn xả nước tắm cho cậu.

Văn Địch xách cái túi, vừa buồn vừa bực. Móng tay ấn vài vầng trăng lưỡi liềm vào lòng bàn tay.

Cậu quẳng cái túi xuống đất rồi cởi áo choàng ra và móc lên giá treo, sau đó đi vào cánh cửa bên phải. Trong phòng để quần áo có treo vài bộ áo choàng tắm, Văn Địch cởi áo len và quần ra rồi choàng áo tắm lên người.

Phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, bức tường La Mã màu trắng sáng đến mức chói mắt. Văn Địch tính thử diện tích, cảm thấy người giàu đúng là ăn no rửng mỡ, nhà tắm xây to như thế làm gì? Lẽ nào lúc đi tắm tiện thể chạy bộ tập gym?

Giữa phòng tắm, chiếc bồn tắm màu đen đang bốc hơi nước trắng, bao trùm lên cả người đứng bên cạnh. Phòng rất ấm áp, Biên Thành mặc áo sơ mi và quần tây, vẫn nghiêm chỉnh tới mức không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh. Cổ tay áo xắn lên bắp tay, làn hơi nước uốn lượn vây quanh, quấn lấy cánh tay màu yến mạch ấy.

Não Văn Địch lại phát ra tiếng ù ù khe khẽ, giống như là lại váng đầu và nóng bừng cả mặt.

Sau đó người đứng bên kia hỏi: "Sao cậu không mang viên sủi tắm vào đây?"

Đẩy người khác vào trong bồn tắm có phải đi tù không?

Biên Thành quay người đi lướt qua vai cậu. Hai giây sau, một vật thể được đóng trong hộp được ném tới từ xa, Văn Địch nhận lấy theo phản xạ.

Viên sủi bồn tắm.

Cậu nghiến răng kèn kẹt, xé mở hộp ra rồi cầm lấy viên sủi. Thứ đồ vật đáng thương suýt nữa thì tan thành bột phấn trong tay cậu.

Cậu trợn mắt nhìn người ở phòng đối diện, ném từng viên sủi vào dưới vòi nước, tỷ lệ ném chính xác cao chưa từng có.

Vòi nước xả xuống viên sủi, bọt biển nhanh chóng lan ra và lấp đầy bồn tắm, trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước. Hơi nước mang theo hương nam việt quất khiến người ta cảm thấy thư giãn.

Văn Địch thừ người nhìn đống bọt biển hết nổi lên lại tan biến, cậu ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, nửa đôi chân chìm vào trong nước.

Nước hơi nóng, làn da cảm nhận được cảm giác châm chích nhè nhẹ. Cậu cởi áo tắm ra rồi nhảy vào trong bồn. Nước nóng tràn ra tứ phía, cuốn trôi mệt mỏi và căng thẳng cả ngày hôm nay. Cảm giác ấm áp len lỏi vào trong làn da, tinh thần và cơ thể căng chặt đã được thả lỏng.

Bên cạnh bồn tắm có một hàng nút bấm, Văn Địch bám tay lên thành đá Granite rồi bấm thử một lượt. Dòng nước phun ra từ sau lưng kèm theo âm thanh vù vù rất khẽ, nhẹ nhàng mát xa phần lưng và bả vai. Văn Địch thở dài một hơi đầy thỏa mãn, tựa lưng gối lên chiếc gối của bồn tắm.

Bọt biển, mùi thơm, dòng nước, sự yên tĩnh. Hoàn toàn đúng với tưởng tượng của cậu.

Nếu có cơ hội, cậu có thể ngâm mình như thế này hai mươi năm.

Vốn dĩ tất cả rất hoàn hảo - hoàn hảo, giống như cái tên đang đứng ngoài kia, anh ta giống như một cái gậy chọc ngang bánh xe hoàn hảo, khiến cho người ta bực dọc không thôi.

Được hun nước nóng một lúc, Văn Địch bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Cậu đưa tay lên sờ trán, bởi vì nhiệt độ của nước rất cao nên không nhận ra điều gì.

Thôi, cậu đừng nên thử thách cơ thể của mình thì hơn.

Văn Địch đứng lên mang theo tiếng nước rào rạt. Dòng máu sôi sục xông thẳng lên não, lý trí chao nghiêng trên bờ vực sâu thẳm, cảm giác choáng váng ập tới như một nhát búa nện thẳng xuống...

Cậu trượt chân, người nghiêng sang một bên rồi đạp chân xuống bồn tắm.

Tuy rằng nhanh tay lẹ mắt dùng tay chống đỡ được nhưng đầu gối thì lại bị va chạm với mép bồn. Còn chưa kịp phản ứng, cảm giác đau đớn dần lan ra từ sụn chêm đầu gối. Cậu ôm đầu gối, hít một hơi sâu, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Cái nhãn hiệu quái quỷ gì thế này? Trơn chết đi được!

Tiếng bước chân lại gần. Văn Địch ngẩng đầu lên nhìn, từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy thắt lưng da của Biên Thành. Cái móc kim loại phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp, logo hình chim ưng màu kim loại đen lóe sáng lên rồi chìm vào trong làn hơi nước. Một chiếc khăn tắm rơi xuống, quàng lên vai cậu.

"Dễ bị nhiễm lạnh." Giọng điệu khách quan như là bác sĩ chẩn bệnh.

Cánh tay anh ôm lấy eo cậu rồi đỡ cậu đứng lên. Văn Địch tựa đầu vào khuôn ngực dày và rắn chắc, những sợi tóc ướt nhẹp dính lên áo sơ mi khiến nó ướt một mảng lớn.

Cảm giác đau đớn ở đầu gối dần biến mất nhưng âm thanh ù ù trong đầu thì vẫn còn vang vọng. Có lẽ tiềm thức của cậu cảm thấy rất xấu hổ nên ép chính mình đừng tỉnh táo, nếu tỉnh lại sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Biên Thành lấy áo ngủ ở bên cạnh đưa cho cậu nên tạm thời buông tay ra. Văn Địch nhận lấy một cách cứng nhắc như người máy rồi choàng lên phía ngoài khăn tắm, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Cái áo sơ mi ướt nhẹp cứ lượn đi lượn lại trước mắt cậu, vải áo bị dính nước nên trở nên trong suốt, đường nét cơ ngực lúc ẩn lúc hiện.

"Va vào chỗ nào vậy?" Cơ ngực khẽ phập phồng theo giọng nói.

"Em không sao," Văn Địch nói: "Áo ướt hết rồi, anh không định thay ra à?"

Theo như cậu nhớ thì lúc tới đây giáo sư không mang hành lý. Trong phòng quần áo có lẽ vẫn còn áo ngủ, nhưng không còn thì tốt hơn.

Biên Thành nhìn cậu rồi quay người đi vào phòng ngủ. Văn Địch nhìn thử xuống đầu gối, không rách không bị thương, cùng lắm thì ngày mai bị bầm tím. Có thể phá được phong ấn quần áo của trai đẹp, cú ngã này cũng không uổng cho lắm.

Sau đó, người kia lại quay về. Không thấy thay quần áo, chỉ nghe thấy tiếng bíp của súng bắn nhiệt độ.

39 độ.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Địch: Bị sốt hai lần cũng được, những lãng phí 2000 tệ thì không được.