Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 61: (END): Trong cuốn sách định mệnh, chúng ta bên nhau trên cùng một dòng chữ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thợ gõ: Dờ

Toán học là một bộ môn cần sự phân tích tỉ mỉ. Trong ấn tượng rập khuôn của mọi người, khi một nhà Toán học đi du lịch thì sẽ lên kế hoạch kỹ lưỡng và tiến hành so sánh từ nhiều phương diện, giống như chiếc Cadillac giảm giá 30% của Biên Thành vậy.

Thế nhưng sau chuyến đi ở Las Vegas, Văn Địch biết được anh có một mặt rất khác - thích là làm ngay, không thể đoán trước được.

Giống như việc hai người ngồi tàu hỏa đến Ergun rồi thuê phòng khách sạn. Văn Địch kinh ngạc phát hiện ra phòng ngủ có đèn treo thủy tinh, phòng tắm có chiếc bồn tắm cẩm thạch rất quen thuộc, căn phòng khách như có thể chiêu đãi cùng lúc 12 vị khách, bên ngoài phòng đọc sách còn có một ban công ngắm cảnh 360 độ, có thể chiêm ngưỡng phong cảnh tráng lệ của cả thành phố.

"Anh đặt phòng rộng như thế này làm gì?" Văn Địch tựa vào lan can ban công ngắm dải Ngân Hà tĩnh lặng giữa màn đêm. Cậu vừa thoải mái đến híp mắt lại, vừa xót xa cho số tài sản chung sau hôn nhân.

"Tôi đã tổng kết lại những đặc điểm của nhân vật chính trong tiểu thuyết," Biên Thành nói: "Ngày nào bọn họ cũng nằm ngủ trong căn phòng rộng 1000m², tỉnh dậy trên chiếc giường dài 300m. Khách sạn không có phòng rộng đến vậy, nhưng mà chúng ta có thể tỉnh dậy trên chiếc giường 3m."

Văn Địch cảm thấy, khả năng cao là anh đã phân tích nhầm thể loại tiểu thuyết rồi. Nhưng mà không sao, dựa theo thiết lập của một cuốn tiểu thuyết bất kỳ, bây giờ chắc hẳn cậu là quản lý cấp cao hoặc CEO của một công ty khởi nghiệp, đương nhiên là phải ở trong phòng Tổng thống rồi.

"Chúng ta ăn gì?" Cậu hỏi.

"Gan ngỗng, trứng cá muối, nấm truffle."

"Chúng ta đang ở trên thảo nguyên."

"Cừu đủ món, Chanasan Makh, xiên nướng cay."

"Giống y như tưởng tượng của em." Văn Địch nhận xét.

Biên Thành dẫn cậu tới một nhà hàng rất nổi tiếng nằm ở gần khu thắng cảnh đầm lầy ở Ergun. Nhà hàng có phong cảnh đồng cỏ tự tạo, thực khách có thể ngồi trong lều Yurt và thưởng thức bữa tiệc các loại thịt cừu. Tuy đồ ăn đơn điệu nhưng Văn Địch rất hài lòng về chuyến du lịch này.

Hơn nữa, tuy phòng Tổng thống rất lãng phí tiền bạc nhưng lại cung cấp những lựa chọn làm tình rất đa dạng. Phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng đọc sách, nơi nào cũng phù hợp với các bối cảnh khác nhau trong tiểu thuyết, càng đừng nói tới chuyện bên trong thậm chí còn có một phòng mát xa.

Hai người đã vận dụng tinh dầu, đá nóng và giường kéo một cách sáng tạo, dẫn đến việc không thể thực hiện được kế hoạch cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên vào ngày hôm sau.

"Chúng ta có thể lái xe đi dạo." Biên Thành nói.

Hai người ngồi tàu hỏa đến đây nên Văn Địch cứ tưởng Biên Thành đã mua gói du lịch theo đoàn gì đó, nhưng khi cậu tỉnh lại trong căn phòng 1000m² (tưởng tượng) và đi ra cửa khách sạn, phát hiện ra chỉ có một mình Biên Thành đứng bên chiếc SUV mới thuê.

"Tôi sẽ là tài xế tư nhân của em." Biên Thành nói.

Nhân vật chính sao có thể du lịch theo đoàn được?

Xe chạy dọc theo con đường nhỏ trên thảo nguyên. Ngọn cỏ xanh mướt điểm xuyết thêm những bông hoa dại, giống như một bức tranh sơn dầu được bỏ đi lớp đánh sáng. Mây trắng trôi bồng bềnh, giao hòa với đường chân trời. Thỉnh thoảng sẽ có một đàn gia súc đi ngang qua thảo nguyên, chúng ngẩng đầu lên nhìn theo chiếc SUV đang di chuyển rồi phát ra những tiếng kêu đầy hiếu kỳ.

Tốc độ xe khá là nhanh, nhưng vì cảnh tượng trước mắt quá bao la nên có ảo giác như chẳng có thứ gì chuyển động. Thảo nguyên là một đồng cỏ mênh mông vô hạn, đóng băng cả không gian và thời gian.

"Hoàng hôn trên thảo nguyên chắc là rất đẹp." Văn Địch thò đầu lên trần chiếc SUV, cơn gió mang theo mùi cỏ thơm phất qua gò má. Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn đường chân trời phía xa: "Cơn giông trên thảo nguyên chắc chắn cũng rất đẹp."

"Nhưng mà," Cậu nói tiếp: "Hai hiện tượng này hình như không thể xuất hiện cùng lúc được."

"Vậy cũng chưa chắc." Biên Thành nói.

Văn Địch rụt đầu vào trong xe, nhìn Biên Thành với vẻ ngờ vực. Biên Thành nâng tay lên để xem đồng hồ: "Còn hai tiếng nữa."

Văn Địch hỏi hai tiếng gì cơ, Biên Thành bảo cậu cứ tập trung ngắm cảnh đi.

Một lúc sau, mây ở chân trời càng lúc càng nhiều, ánh nắng dần phai đi. Biên Thành dừng xe bên đường, một nửa bánh xe bị những ngọn cỏ che lấp, đèn xe nháy lên hai lần.

"Sắp mưa rồi sao?" Văn Địch quan sát mây đen ở phía xa.

"Em nghe đi." Biên Thành nói.

Thảo nguyên bỗng chốc bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng đầy đè nén, bầu trời trở nên xám xịt và nặng nề.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trên bầu trời. Đầu tiên là tiếng sấm đì đùng vang xa, sau đó chúng dần dần mạnh lên, biến thành tiếng gầm gào đinh tai nhức óc. Tiếp đó, từng tia sét rạch ngang đường chân trời, lần lượt tạo ra những cột sáng chói lóa trên màn mây dày đặc. Mỗi khi nó lóe lên, những bông hoa rải rác trên đồng cỏ sáng lên trong giây lát rồi lại chìm vào u ám.

Gió càng lúc càng mạnh. Những ngọn cỏ đung đưa trong gió, dường như là đang reo hò để chào đón cơn mưa sắp kéo đến. Ngay sau đó, mưa trút xuống như thác đổ, chúng muốn lấp đầy mọi khoảng trống nhỏ nhất giữa bầu trời và mặt đất. Đàn gia súc đã bị chủ nhân đuổi về, chỉ còn lại hai người đang ở trong xe, giống như một con thuyền cô độc giữa cơn bão tố.

Cơn giông trên thảo nguyên mang lại một vẻ đẹp khác lạ khiến người ta sợ hãi.

Sau đó Biên Thành lấy điện thoại ra, bấm vào một ứng dụng theo dõi chứng khoán rồi đưa cho Văn Địch.

Văn Địch không hiểu gì cả: "Em có đầu tư gì đâu."

Biên Thành chỉ vào tên công ty trên màn hình, Văn Địch nhìn kỹ rồi "à" một tiếng.

Là công ty trên sàn NASDAQ của bạn trai cũ.

"Nghĩ một điều ước đi," Biên Thành nói: "Sau đó đợi tôi ra tín hiệu thì em hãy mở mắt ra."

"Hả?"

Văn Địch vẫn vô cùng nghi ngờ, cậu vừa nghe tiếng mưa trút không dứt vừa thầm nghĩ một câu nguyền rủa trong lòng. Sau đó Biên Thành nói: "Mở mắt đi."

Văn Địch mở mắt, biểu đồ đường cong thể hiện giá cổ phiếu của công ty hiện ra trước mắt. Đường màu xanh lá cây bỗng run rẩy và lao xuống dốc với tốc độ đáng sợ.

Cậu giật lấy cái điện thoại rồi nhìn vào màn hình với vẻ khó tin.

"Đã nói rồi mà?" Biên Thành nói: "Em là nhân vật chính của thế giới này, em muốn gì cũng có thể thực hiện được."

Văn Địch nhìn giá cổ phiếu giảm từ giá chào bán 120 xuống 100, khi thấy nó sắp tụt xuống 80, cậu đột nhiên phá lên cười rất vui sướng.

Tất nhiên, cậu biết rằng thế giới này không có phép lạ nào cả. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có một cơn giông trong thời gian ngắn, còn công ty của Hà Văn Hiên có thể đã đăng thông báo gì đó nói rằng phát hiện ra lỗi nghiêm trọng trong sản phẩm mới nhất, phải thu hồi trên phạm vi toàn cầu. Chồng của cậu không phải thần thánh, chỉ là anh giỏi việc thu thập thông tin mà thôi.

Thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi hiện tại, cậu sẵn lòng tin rằng tất cả những chuyện này xảy ra là vì điều ước trong lòng mình. Trong cuộc chạy trốn lần thứ hai của bọn họ, cậu là nhân vật chính, là trung tâm của tất cả mọi thứ.

Cơn mưa rào đã chuyển thành mưa phùn.

"Hồi nhỏ em rất thích trời mưa," Văn Địch nói: "Buổi tối đi ngủ nghe tiếng mưa rơi, cảm giác rất dễ chịu."

"Vậy thì ngủ đi." Biên Thành nói xong thì bật loa phát nhạc trong xe.

Bài hát trữ tình nhẹ nhàng hòa quyện với tiếng mưa. Trước mặt là thảo nguyên vô tận với cỏ xanh và hoa dại. Giữa thế giới mênh mông rộng lớn chỉ còn lại hai người và những giọt mưa không bao giờ ngừng lại.

Văn Địch nhắm mắt, sự mệt mỏi khi chạy bài luận văn đã lên đến đỉnh đầu, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Cậu ngủ thiếp đi trong tiếng mưa, giống như là đang trôi lênh đênh trên mặt biển.

Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, tiếng nước chảy chậm rãi dần ngừng lại, có người nhẹ nhàng đẩy vai cậu: "Tạnh mưa rồi."

Văn Địch mơ màng mở mắt, bỗng nhiên trợn mắt thật to.

Ánh nắng buông xuống đường chân trời, một nửa ẩn nấp sau những dãy núi nhấp nhô. Mây mưa đã tan đi, bầu trời chỉ còn lại vầng sáng được thắp lên bởi ánh tà dương. Dưới những tia nắng chiếu nghiêng, thảo nguyên được nhuộm một lớp ánh sáng màu vàng kim thật êm dịu. Ngọn cỏ và cánh hoa đều đọng lại những giọt nước long lanh, phát ra những tia sáng lấp lánh.

Văn Địch không nhịn được, cậu mở cửa xe rồi đặt chân xuống quốc lộ sau cơn mưa.

Biên Thành đi đến bên cạnh cậu, chỉ vào một gò đất nhô lên ở phía xa: "Chúng ta tới đó đi."

Nhân vật chính của thế giới cứ như vậy mà được dẫn lên trên gò đất, sau đó Biên Thành nhìn chân trời và nói: "Em xem kìa."

Một chiếc cầu vồng cong cong lặng lẽ vắt ngang một góc trời, màu sắc của nó thuần khiết và trong trẻo đến vô cùng, cứ như thể chỉ khẽ chạm tay vào là vỡ tan.

Văn Địch ngẩng đầu nhìn kỳ tích giữa bầu trời, sự cảm động và kính nể đều trào dâng trong lòng.

"Xem cả chỗ kia nữa." Ngón tay của Biên Thành di chuyển một chút sang bên cạnh.

Văn Địch đã phải kêu lên đầy thích thú. Còn một chiếc cầu vồng thứ hai, nó mờ nhạt hơn cái đầu tiên rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.

Cậu vừa ngắm nhìn vừa hỏi Biên Thành: "Sao anh nhìn lướt qua mà thấy ngay vậy?"

"Vị trí của cầu vồng được xác định bởi quan hệ hình học giữa khúc xạ và phản xạ", Biên Thành nói: "Cầu vồng chính thường tạo thành một góc khoảng 42 độ so với người quan sát và mặt trời, còn cầu vồng thứ hai tạo thành một góc 51 độ. Nó là hiện tượng tia sáng bị phản xạ hai lần trong các giọt nước, thứ tự màu sắc của cầu vồng thứ hai ngược lại so với cầu vồng chính và màu sắc sẽ nhạt hơn."

Văn Địch ngắm nhìn một lát rồi cảm thấy cũng dễ hiểu. Ai nói rằng dưới ánh hoàng hôn lãng mạn trên thảo nguyên rộng lớn thì không được phân tích về góc khúc xạ?

"Nếu sau này chúng ta đi ngắm cực quang, ngắm sao, ngắm hoa, anh cũng sẽ bàn luận về Toán học à?" Cậu hỏi.

"Rất nhiều loài hoa có trật tự sắp xếp tuân theo dãy số Fibonacci," Biên Thành nói: "Ví dụ như cụm hoa của hoa hướng dương."

Văn Địch nhìn anh rồi gật đầu: "Được rồi, cái gì cũng liên quan đến Toán học, vậy tình yêu cũng có công thức phải không?"

Biên Thành nói: "Thế thì hơi cực đoan."

"Ồ."

"Nhưng mà," Biên Thành nói: "Nếu nhất quyết phải ví tình yêu như công thức Toán học thì nó là một phương trình bậc năm một ẩn thỏa mãn điều kiện ánh xạ co."

Người này vừa chứng minh cho cậu thấy thế nào gọi là cực đoan, Văn Địch nghĩ.

Cậu khoanh tay lại: "Anh có biết là em chẳng hiểu nổi hai phần ba câu nói của anh không?"

Ý cậu là không cần anh phải giải thích, thế nhưng Biên Thành lại lên tiếng.

"Em học phương trình bậc hai một ẩn rồi đúng không," Biên Thành nói: "Trong loại phương trình này tồn tại một công thức tìm nghiệm, chỉ cần biết hệ số của phương trình và thêm công thức tìm nghiệm là có thể tính được nghiệm của phương trình."

"Ồ," Văn Địch nói: "Cái này thì em biết."

"Phương trình bậc nhất, phương trình bậc hai, phương trình bậc ba, phương trình bậc bốn đều có công thức tìm nghiệm," Biên Thành nói: "Lên đến bậc năm thì không còn nữa. Đương nhiên là cũng không có phương trình bậc năm một ẩn nào thỏa mãn điều kiện ánh xạ co."

Văn Địch mù tịt: "Ồ."

"Nhưng mà," Biên Thành nói: "Nó tồn tại một nghiệm duy nhất."

Ngay cả khi biết tất cả các hệ số thì bạn vẫn không biết nghiệm này ở đâu, bạn không thể tìm thấy nó với bất kỳ công thức cố định nào. Dù vậy, bạn biết rằng nó tồn tại, nó là duy nhất, nó là giao điểm của những đường cong cô đơn thuộc về trường đại số bao la rộng lớn.

"May mắn là, tôi đã tìm thấy nó rồi." Biên Thành nói.

Văn Địch nhìn anh, một lát sau mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.

"Khoan đã," Văn Địch nói: "Anh vừa tỏ tình với em đấy à?"

"Không," Biên Thành nói: "Tôi đang cầu hôn em."

Sau đó, trên thảo nguyên sau cơn mưa, trong ánh hoàng hôn dần phai nhạt, dưới vòm cầu vồng một sáng một tối, người trước mặt cậu chợt quỳ một chân xuống.

Trên tay anh là một chiếc nhẫn đơn giản bằng bạch kim màu bạc, chỉ khi nhìn thật kỹ mới có thể phát hiện ra hình bông tuyết Koch được khắc trên đó.

"Em có bằng lòng lấy tôi không?"

Văn Địch nhìn anh rất lâu, sau đó nở một nụ cười khẽ.

Có lẽ thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, ngay cả người mù nhạc hết thuốc chữa, tàn tật cảm xúc, điểm kỳ dị của nhân loại, cuồng phân loại rác, sinh vật 1.26 chiều duy nhất trong thế giới ba chiều - cũng có thể tìm ra nghiệm duy nhất cho mình.

Hai con người sinh sống ở hai quốc gia khác nhau đã cùng tới một quán bar nhỏ, gặp được nhau khi câu đầu tiên của bài hát vang lên.

"You had me at hello."

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Phần truyện chính tới đây là kết thúc!

Tôi tôi tôi phải nhấn mạnh một chút, cụm từ "điều kiện ánh xạ co" là phần không thể thiếu, bởi vì nếu không thỏa mãn một số điều kiện nhất định thì phương trình bậc năm có thể có nhiều hơn một nghiệm. (tự dưng phong cách sai sai)

- ---------

Dờ: Trời tin được không tôi làm xong bộ này trong vòng chưa đến một tháng mặc dù nó là bộ khó nhất tôi từng làm, trung bình đi ba bước lại gặp một từ quá hàn lâm so với tầm tri thức✋️😭 =)))))))))))))))

Mỗi khi giáo sư mở mồm giảng sách trời là tôi phải đi hỏi người khác xem cái gì đang diễn ra dẫy =))))))))))) Và đây là thứ tôi nhận được:



=)))))))))))))))) Dù sao thì cuối cùng cũng xong rồi, cảm ơn mấy bà đã theo dõi truyện suốt thời gian qua, mấy bà là động lực gõ chữ của tôi ó 🥹🫶

Còn ngoại truyện nhưng mà chu kỳ lười bắt đầu rồi nên chắc tôi sẽ đăng chậm hơn 😭