Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 11



Lý Trung Luân đã sớm chọn xong người bồi đọc cho Nhị điện hạ và Hồng Nguyên công chúa rồi, khảo hạch hôm nay chỉ là một cái hình thức mà thôi, cũng là làm cho các vị thần tử nhìn xem, mặt mũi cũng phải làm cho đẹp chút. Các hạng mục khảo hạch giày vò hết một ngày, những đứa nhỏ này lục tục trở về đợi tin tức. Lý Trung Luân ngồi trên ghế tròn, nhắm mắt đọc ra những cái tên đã sớm chọn xong. Tiểu Giang Tử đứng ở bên cạnh ghi chép lại.

“Chính là những cái tên này.” Lý Trung Luân đứng lên, dự định đưa qua cho bệ hạ xem.

Tiểu Giang Tử ở bên cạnh có vẻ muốn nói lại thôi.

Lý Trung Luân liếc hắn một cái, vuốt vuốt tay áo nói: “Nói đi, có phải đã cầm đồ tốt của nhà nào rồi hay không?”

“Hắc hắc, thật là cái gì cũng không giấu được cha nuôi ngài! Là lão tứ Ân gia, cầu cha nuôi giúp nữ nhi bọn họ xem xét xem xét chút. Nhi tử hôm nay đã trộm nhìn qua rồi, tiểu cô nương kia cũng không tệ, nếu là không tốt thì nhi tử cũng không dám mở miệng với cha nuôi đâu …”

“Cầm bao nhiêu chỗ tốt của người ta?” Lý Trung Luân hỏi.

Tiểu Giang Tử ngượng ngùng duỗi tay ra, nhanh chóng nói: “Nhi tử cầm những thứ này cũng là hiếu kính người, tuyệt đối không dám tự mình dùng! Hôm qua nhi tử cũng đã nói với tứ gia Ân gia phải hỏi qua người rồi, nếu người không gật đầu con nhất định đưa trả hết về, một tí cũng không dám tham!”

Lý Trung Luân cười nhạo một tiếng, mang theo chút khinh thường nói: “Ân gia hai năm nay dã tâm ngày càng lớn rồi ….”

Tiểu Giang Tử mới mười tuổi, không hiểu cái này, cũng không biết tiếp lời thế nào, chỉ biểu hiện lòng trung tâm lần nữa, biểu thị tất cả nghe cha nuôi phân phó, tuyệt đối không rước phiền phức.

Lý Trung Luân hờ hững suy nghĩ, nói: “Không phải chuyện gì lớn, viết tên lên đi.”

“Vâng ạ!” mắt Tiểu Giang Tử sáng lên, nhanh chóng nhấc bút chấm mực viết lên tên Ân gia nhị cô nương Ân Nguyệt Nghiên, một bên viết một bên nói: “Cha nuôi, nhi tử lát nữa liên đem tiền đưa đến cho ngài!”

“Tự mình cầm tiêu đi, cha nuôi không thiếu chút này.” Lý Trung Luân nắm lấy danh sách gõ gõ đầu Tiểu Giang Tử, “Người bồi đọc của Nhị điện hạ liên quan đến nhiều thứ, còn công chúa bên này thì ngược lại không sao, chuyện hôm nay coi như cha nuôi chiều con lần này, lần sau không được hồ đồ!”

“Nhi tử đều nhớ rồi! Con tiễn cha nuôi!”

Lý Trung Luân nhét danh sách vào ống tay áo, bước đi nhanh chóng đi về hướng Cung Thanh Điện. Hắn dừng lại ngoài cửa Cung Thanh Điện một chút, cong eo, cung kính cất bước đi vào.

Trong Cung Thanh Điện có một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt, mùi long diên hương được đốt trong lò hương Bát Thú trên trường án cũng không thể trừ đi mùi thuốc này. Ngụy Vô Biệt ngồi sau trường án, trên gương mặt còn non nớt không nhìn ra tâm trạng.

Lý Trung Luân liếc trộm một cái, thấy bản đồ địa hình của Đại Thích và mấy nước xung quanh đặt một đống trên trường án.

“Bệ hạ, các hài tử đã đưa trở về rồi, đây là danh sách đã chọn xong.” Lý Trung Luân cung kính nâng danh sách bằng hai tay đặt lên trên án.

Thích Vô Biệt “ừm” một tiếng, ánh mắt đặt trên bản đồ địa hình không hề xê dịch nửa phần.

Lý Trung Luân đánh giá sắc mặt hắn một chút, mới nói: “Ân tứ cô nương hôm nay không đến, nói là bị nhiễm phong hàn.”

Lúc này ánh mắt Thích Vô Biệt mới nâng lên.

“Cho nên nô tài tự mình đem tên của Ân gia nhị cô nương điền lên, qua mấy ngày lúc đón người thì bệnh phong hàn của Ân tứ cô nương chắc cũng không sai biệt lắm, có thể đưa tiến cung cùng nhau luôn …”

Thích Vô Biệt nhìn Lý Trung Luân nhiều thêm một cái, “Ngươi coi là đang tùy tiện mua nô tài hả?”

Tâm tư Lý Trung Luân xoay chuyển nhanh chóng suy đoán thánh ý, lập tức nói: “Thánh thượng nói đúng, là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn rồi! Ân tứ cô nương được Hồng Nguyên công chúa yêu thích, hôm nay tuy là không đến nhưng phẩm tính không cần khảo hạch. Nên là ghi rõ ràng minh bạch vào thánh chỉ, danh chính ngôn thuận đón vào cung, tuyệt đối không thể là thuận tiện cùng đứa nhỏ khác của Ân gia vào cung …”

Lý Trung Luân trộm liếc thần sắc của Thích Vô Biệt, thấy hắn đã đem ánh mắt dời đến trên bản đồ địa hình lần nữa mới lặng lẽ thở phào một cái.

“Đi làm đi.”

Một hơi còn lại của Lý Trung Luân mới coi như nhẹ nhàng thở ra, lập tức đi viết chỉ.

Trong điện lần nữa an tĩnh xuống, Thích Vô Biệt lại không có tâm tư tiếp tục xem bản đồ. Kiếp này hắn có quá nhiều chuyện muốn làm, nhiều đến nỗi hắn phải ép bản thân mình không dám nghĩ nhiều đến Ân Mịch Đường, sợ nàng làm mình phân tâm.

Thích Vô Biệt lấy hai cái bút cắm trong hộp bút làm từ gỗ hoàng hoa lê ra, sau đó đem viên châu trắng ở bên trong đổ ra. Viên châu trắng tuyết lăn tròn trên mặt án đen sì sì, bị Thích Vô Biệt bắt vào trong tay.

Theo ánh sáng chiếu ra từ ngọn nến, Thích Vô Biệt híp mắt nhìn chằm chằm viên châu trắng nho nhỏ.

Hắn không còn là một vương gia xuân thưởng bách hoa thu vọng nguyệt trúc đạp giày gai tiêu dao như của kiếp trước nữa, hắn được thượng thiên ân điển trọng sinh sống lại lần nữa, đương nhiên phải thay đổi cách sống, đương nhiên phải gìn giữ giang sơn mà hắn vốn phải chống đỡ. Có lẽ đời này hắn sẽ không thể lại cùng nàng ngắm mưa thưởng tuyết vẽ mi điểm mục nữa, nhưng hắn có thể cho nàng sự tôn vinh vô ưu càng tốt đẹp hơn nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Vương ma ma vào phòng liền chấn kinh nhìn thấy Đại thái thái ngồi bên giường, lại đang lệ rơi đầy mặt.

“Thái thái, ngài đây là làm sao thế!”

“Tối qua mơ một giấc mơ, lại mơ thấy chuyện Đường Đường sau khi trưởng thành. Trong mơ cũng không biết làm sao, Tranh nhi cư nhiên không còn nữa. Lúc phân gia bọn họ ức hiếp đại phòng ta không có người, phần lớn gia sản đều phân cho nhị phòng …”

Vương ma ma biết những năm này Đại thái thái bị nhị phòng gây áp lực sống không dễ chịu gì, vội an ủi: “Thái thái ngài đừng suy nghĩ lung tung …”

Đại thái thái lắc đầu, tiếp tục nói: “Giấc mộng này ly kỳ cổ quái, lại mơ thấy trong nhà không có nam đinh, biến thành nữ hộ, không thể không chiêu hôn cho Đường Đường … nam nhi tốt nhà ai có thể đồng ý ở rể chứ? Ta chọn rồi lại chọn, không phải trong nhà không tốt, thì chính là cái bao cỏ, không có một người nào có thể xứng với Đường Đường, ủy khuất Đường Đường của ta phải gả cho thứ như vậy …”

“Phi phi phi!” Vương ma ma nhổ ba lần, “Đại thái thái ngài đây chỉ là mơ thôi, đều là giả, thực tế sẽ ngược lại! Đại gia chẳng qua mới qua tuổi lập niên, sau này còn có thể sinh cho ngài một đoàn tôn tử mập mạp nữa. Lại nói, trong nhà còn có nhị gia nữa đấy, đại gia và nhị gia một văn một võ, đều có tiền đồ rạng rỡ, làm sao có thể để người khác ức hiếp cơ chứ! Ngài nhanh lau nước mắt đi, đừng tự cho mình thêm phiền, lát nữa sẽ có người đến thỉnh an, đừng để đám nhỏ nhìn thấy.” (tuổi lập niên: tuổi ba mươi)

Đại thái thái hít sâu một hơi, đỡ tay Vương ma ma đứng dậy đi rửa mặt, bà đi hai bước lại đột nhiên dừng lại.

“Nếu không được thì nhận con nuôi, quyết không thể để nhà biến thành nữ hộ được, như thế mấy đứa nữ hài phải chịu ủy khuất!” Ngữ khí của Đại thái thái giống như đang lập lời thề vậy.

Trong lòng Vương ma ma lại thực giật mình một hồi, theo bà thấy thì đại gia và nhị gia tuy rằng đến nay không có con trai, nhưng tuổi tác không lớn, sao Đại thái thái lại lo lắng thành thế này đây? Giống như … sớm chút đem tất cả đường lùi đều suy nghĩ xong rồi …

Đại thái thái rửa mặt xong, sưng đỏ nơi mắt vẫn chưa tiêu tán, bà không muốn bị vãn bối nhìn ra, liền đơn giản kêu nha hoàn trong viện đến các phòng thông báo không cần đến thỉnh an nữa.

Lúc Ân Mịch Đường gặp được nha hoàn đưa tin trong viện Đại thái thái thì đã ở trên đường đi thỉnh an rồi. Nàng đứng trên con đường đá xanh duỗi dài cái cổ nhìn về viện Đại thái thái. Từ sau khi Triệu ma ma đi, nàng không còn để ma ma mới đến ôm nữa mà đều là tự mình đi.

“Có phải tổ mẫu bị bệnh rồi không?” Ân Mịch Đường lo lắng hỏi.

Nha hoàn đó vội theo chỉ dạy của Vương ma ma nói Đại thái thái chỉ là buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lát mà thôi.

Ân Mịch Đường lúc này mới gật gật đầu yên tâm. Nàng xoay người đi về tiểu viện của mình, lại gặp được Ân Nguyệt Nghiên trên hành lang, hai tiểu cô nương đụng mặt nhau đều ngây ra trong chốc lát.

Ân Mịch Đường dịch sang bên cạnh hai bước, dùng sức ngắt một bông hoa từ trong bụi hoa hồng ngoài hành lang.

Ân Nguyệt Nghiên từ từ nhếch lên khóe môi, vừa hướng Ân Mịch Đường đi đến, trong lòng vừa nghĩ lời nói li gián xúi giục. Nàng ta chính là thích cái bộ dạng chịu ủy khuất của đứa muội muội được sủng ái này, trong lòng tự dưng có một cỗ khoái cảm dâng trào.

“Tứ muội …”

Ân Mịch Đường nhón mũi chân đem bông hoa hồng đỏ tươi trong tay nhét vào miệng Ân Nguyệt Nghiên. Hàm răng của Ân Nguyệt Nghiên đang đóng mở liền cắn đứt một mảng cánh hoa, một nửa mảng cánh hoa còn lại bay theo một độ cong vừa vặn rơi vào giữa hai đầu mũi chân của hai tỷ muội.

Ân Nguyệt Nghiên trừng lớn mắt, khuôn mặt trắng nõn bởi vì bị giật mình mà vặn vẹo thành một bộ dạng quỷ dị.

Ân Mịch Đường dáng vẻ đoan trang nói: “Một người có thể vì không ăn cơm mà chết, nhưng một người sẽ không vì không nói chuyện mà chết được, nên tác dụng của cái miệng chính là ăn cơm đó.”

“Phi!” Ân Nguyệt Nghiên hậu tri hậu giác đem cánh hoa trong miệng phun ra, bên miệng còn dính một miếng.

Nàng ta trừng Ân Mịch Đường, lớn tiếng gào: “Muội đang nói linh tinh cái gì đấy!”

Cánh hoa dính bên khóe miệng nàng ta theo động tác gào thét này chậm rãi rơi xuống.

Khóe miệng Ân Mịch Đường từ từ dương lên, đến cả đôi mắt trong sáng của nàng cũng cong thành hình nguyệt nha, nàng lùi về sau một bước, mặt mày chân thành nói: “Muội không thích nghe tỷ nói chuyện.”

Ân Nguyệt Nghiên gào to: “Muội không thích nghe ta nói chuyện liền nhét đồ vào miệng ta à? Vậy ta không muốn nhìn thấy muội, có phải cũng có thể đem muội nhốt lại hay không!”

Ân Mịch Đường lắc đầu, “Không thể.”

“Ta!” tay nắm khăn tay của Ân Nguyệt Nghiên giơ lên, hận không thể cho nàng một cái tát.

Lý ma ma và Trần ma ma đi theo sau Ân Mịch Đường nhìn nhau giao lưu ánh mắt một cái, Lý ma ma gật đầu, xoay người đi về hướng viện của Đại thái thái. Trần ma ma lạnh mặt nói: “Nhị cô nương, Tứ cô nương đùa với cô thôi, nàng tuổi nhỏ, ngài làm tỷ tỷ không cần phải so đo với nàng làm gì. Tứ cô nương, Nhị cô nương là tỷ tỷ của ngài, ngài làm muội muội không được hồ nháo.”

Vú nương đi theo sau lưng Ân Nguyệt Nghiên không vui, cau mày cúi đầu nói: “Chuyện gì cũng có đạo lý là ai động tay trước, làm sao có chuyện mỗi người đều nhận năm mươi đại bản như nhau chứ.”

Ân Mịch Đường xoay người, lại thuận tay ngắt một đóa hoa hồng nhét vào trong miệng một mảng cánh hoa, răng nhỏ nhai nhai.

“Rất ngon đấy.” Khuôn mặt nhỏ trắng nộn của Ân Mịch Đường rất nghiêm túc.

Ân Mịch Đường vượt qua Ân Nguyệt Nghiên đi về, để lại một mình Ân Nguyệt Nghiên ngây người tại chỗ. Qua một hồi Ân Nguyệt Nghiên mới xoay đầu hỏi vú nương: “Cái này có thể ăn sao?”

Vú nương cũng không trả lời được.

Ân Nguyệt Nghiên hiếu kỳ, từ trong bụi hoa hồng ngắt một bông, xé ra một cánh hoa nhét vào trong miệng, đầu mày liền lập tức dựng đứng lên, không chỉ nhổ cánh hoa trong miệng ra mà còn vứt bông hoa trong tay đi, tức giận đạp hai cái.

Vương ma ma được Lý ma ma mời qua, từ xa thấy Ân Nguyệt Nghiên nhấc váy, nộ khí bừng bừng mà dẫm đóa hoa hồng trên đất. Vương ma ma nhíu mày, nói: “Hoa hồng là thứ Đại thái thái yêu thích, Nhị cô nương tâm tình không tốt nhưng việc gì phải lấy hoa để hả giận chứ.”