Dũng Khí Được Yêu Thương

Chương 11



11

Sau khi tôi về nhà được hai mươi mốt ngày, Lý Hi Hoà lần thứ hai gọi điện cho tôi.

Anh ta hỏi tôi: “Từ Châu Châu, cô chơi đủ chưa?”

Tôi nằm trên giường cầm chiếc điện thoại di động, lúc này trong lòng rất bình yên, ngay cả khi nói ra câu sau, thâm tâm tôi cũng cảm thấy rất vui.

“Lý Hi Hoà, chúng ta ly hôn đi.”

Ngăn cách bằng chiếc điện thoại, không biết Lý Hi Hoà nghe thấy tôi nói muốn ly hôn thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây?

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tôi, anh ta nên vui mừng mới đúng.

Tôi không ngờ Lý Hi Hòa lại nổi giận, anh ta cả giận nói: “Từ Châu Châu, cô biết cô đang nói cái gì không?”

Tôi gật đâu, nghĩ rằng anh ta không nhìn thấy tôi, lại nói: “Biết.”

“Đừng đùa nữa, mai tôi đến đón cô.”, Anh ta nói.

Nghĩ rằng trước đây Lý Hi Hoà đối xử lạnh nhạt với tôi, không hiểu bây giờ anh ta đang cố gắng thể hiện như vậy với ai.

Tôi đã muốn buông tha cho anh ta rồi, tại sao bây giờ anh ta lại bắt đầu níu kéo?

Tôi thay đổi một tư thế dễ chịu, dùng tay xoa bóp đôi chân tà.n p.hế.

Tôi nói: “Lý Hi Hoà, tôi không có đùa.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Anh không xứng với tôi đâu.”

Lời nói của tôi hình như chọc giận Lý Hi Hòa, anh ta nổi trận lôi đình: “Tôi không xứng với cô? Được! Ly hôn thì ly hôn.”

Tôi nói: “Được, tạm biệt.”

Có tiếng đồ vật rơi vỡ xuống rất lớn từ đầu dây bên kia, sau đó thì ngắt máy.

Tôi không hiểu, tại sao anh ta lại tức giận như vậy, rõ ràng là anh ta luôn muốn thoát khỏi tôi mà không phải sao?

Tôi lại nghĩ một lúc.

Nghĩ anh ta tức giận như vậy có thể là vì lý do tôi nói anh ta không xứng với tôi.

Nhưng tôi nghĩ nếu như là thế thì càng không đúng lắm.

Bởi vì không phải là sự thật sao?

Tôi, Từ Châu Châu là một người tuyệt vời như vậy, anh ta không thể chà đạp tôi như thế này nữa.

Tôi vừa đặt điện thoại xuống, lúc đó mẹ tôi liền gõ cửa.

Bà hỏi tôi có muốn ra ngoài mua một chút đồ ăn.

Tôi nói, được ạ, tốt quá.

Tôi đeo chiếc chân giả vào và mặc một chiếc quần đùi, để lộ hoàn toàn chiếc chân giả.

Tôi nắm lấy tay mẹ tôi.

Có người dòm ngó, nhưng tôi không quan tâm.

Chúng tôi đi bộ giữa đám đông tấp nập.

Tôi nói: “Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.”

Mẹ tôi cười, nhìn tôi tỉnh bơ: “Đừng có mà nịnh mẹ, già rồi mẹ chịu không nổi đâu.”

Tôi cười vang đến mức cả núi rừng cũng nghe thấy.