Dũng Khí Được Yêu Thương

Chương 2



02

Trên bàn bày ra bốn món và một súp, đều là những món yêu thích của tôi.

Mẹ cứ gắp rau vào bát của tôi, tôi che miệng bát lại rồi nói: “Ăn không nổi, con ăn không nổi nữa rồi.”

Mẹ nói, mới ăn có được bao nhiêu đâu, người thì gầy guộc chỉ còn bộ xương.

Nói rồi lại gắp rất nhiều sườn cho tôi.

Vừa to vừa mềm, cắn một miếng mềm mềm mọng nước. Lúc trước khi còn khiêu vũ, tôi phải giữ dáng nên không thể nào ăn mấy loại thức ăn như này được, bây giờ muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Bố tôi ăn rất nhanh, vội vàng nhét mấy ngụm, xỏ giày định đi ra ngoài.

Tôi hỏi bố tôi xem ông ấy định đi đâu.

Bố nói: “Tối nay có một chuyến hàng, bố phải chạy ca đêm, làm ca đêm sẽ được trả nhiều tiền hơn.”

“Hôm nay đã đi cả ngày rồi, đừng đi nữa, buổi tối nghỉ ngơi đi bố.”

Bố cười với tôi, ông ấy nói: “Bố của con là ai chứ, mấy đứa trẻ bây giờ còn không bằng bố nữa ấy chứ, bố không mệt, không sao, yên tâm đi.”

Mẹ tôi cau mày: “Cái xe đó của anh nhất định phải đem đi sửa, đã để bao lâu rồi, mấy cái thiết bị trong xe cũng không còn tốt nữa, bây giờ lại chạy ca đêm, rất không an toàn.”

“Số tiền đó có thể tiêu được rất nhiều việc. Yên tâm đi, anh chạy biết bao năm rồi, là tài xế gạo cội rồi.”

Bố tôi lấy chìa khoá xe và rời đi.

Cánh cửa đóng lại. Bên ngoài trời rất lạnh.

Mẹ tôi thở dài.

Bây giờ chỉ có hai chũng tôi trên bàn, lồng ngực tôi thắt lại không thể thở nổi.

Ban ngày bố đã làm việc không ngừng, ban đêm còn phải chạy xe nữa thì làm sao mà không mệt. Bình thường tôi chỉ cần lái xe một giờ, vai cà cổ đã mỏi nhừ, vậy mà bố của tôi phải lái xe cả đêm. Trong khi hộp số của xe lại hỏng hóc, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Bố sẽ không mệt, sẽ không lo lắng sao?

Nhưng tôi lại nghĩ, sao có thể không chứ, ai cũng biết mệt, biết sợ hãi mà thôi. Vì kiếm tiền, vì gia đình cho nên bố tôi đã phải gắng gượng chịu đựng.

Bố mẹ tôi từng nói với tôi rằng họ không mong tôi phải đại phú đại quý mà chỉ muốn tôi được bình yên hạnh phúc.

Nhưng ngay cả vui vẻ sống tôi cũng không làm được.

Với bộ dạng của tôi bây giờ chỉ khiến bố mẹ của mình lo lắng đến bạc cả đầu mà thôi.

Chẳng may tôi không lấy được chồng sẽ trở thành gánh nặng của bố mẹ cả đời sao?

Nếu đã không thể vui vẻ sống qua ngày chi bằng tôi trở nên giàu sang phú quý.

Tôi cắn đũa bật khóc.

Mẹ lo lắng hỏi han tôi. Nhưng tôi không dám nói thật:

"Hành tây bị hăng nên con bị cay mắt thôi."

Nhưng làm gì có hành trên bàn.

Bà ấy trầm ngâm nhìn tôi.

"Mẹ ơi, con sẽ đưa mẹ đến sống trong một ngôi nhà rất lớn, được không?"

Gia đình mình hãy sống trong một ngôi nhà thật lớn, không có chiếc máy hút mùi ồn ào, không có chiếc TV chỉ có bảy kênh, không có giày cao su cùng những bộ quần áo dính vết bẩn không thể giặt sạch.

Một ngôi nhà thật lớn mà không phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền, sẽ không phải nhận sự thương hại từ những người sống xung quanh, cũng không phải làm việc bất kể ngày đêm nữa.

Gia đình mình sẽ sống ở đó, bố và mẹ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Mẹ nhìn tôi, lẩm bẩm trong miệng.

"Đứa nhỏ này, con làm sao vậy, đầu óc có vấn đề sao? Con đang nằm mơ đấy à?"

Tôi cười với bà ấy.

Đêm nay không có sao. Tôi đã hạ quyết tâm rồi.

(Còn tiếp)