Dũng Khí Được Yêu Thương

Chương 4



04

Tôi và Lý Hi hoà từ đính hôn cho đến kết hôn chỉ mất thời gian hai tháng.

Bố mẹ của Lý Hi Hoà rất tốt, họ rất quan tâm đến lòng tự trọng của tôi và không có một chút thái độ trịch trượng nào.

Tôi nghĩ sở dĩ bản thân có thể kết hôn suôn sẻ như vậy một phần là vì họ cảm thấy có lỗi với tôi.

Ngoại trừ bố mẹ tôi, mọi người xung quanh đều biết vì ai mà tôi huỷ cả tương lai của mình.

Bố mẹ của Lý Hi Hoà rất lịch sự đối với tôi, điều này khiến tôi có cảm giác bản thân chỉ là người ngoài trong gia đình họ.

Tôi vẫn nhớ cái ngày Lý Hi Hoà đến nhà bố mẹ tôi, tay cầm theo những món quà lớn bé.

Anh ta lái một chiếc xe có thể là bằng mười năm tiền lương của bố tôi, khi anh ta đến, mấy nhà hàng xóm đều ngó đầu ra xem.

Anh ta xuống xe, khoác trên người bộ vest, đi giày da, trông rất oai phong lẫm liệt.

Tôi đứng trên lầu nhìn anh ta.

Tôi nghe thấy bà dì dưới lầu hỏi anh ta đến đây làm gì, tìm ai.

Anh ta nhăn mặt nói: “Con đến tìm Từ Châu Châu để cầu hôn.”

Nghe xong bà ấy còn không thèm khép miệng lại.

“Là cái đứa bị gãy chân?”

Anh ta dừng lại đôi chút, nói đúng, rồi đi một mạch vào hành lang, để lại bà dì ngồi ở đó với vẻ mặt khó tin.

Anh ấy bước vào, tôi nhận mấy túi đồ từ trong tay anh ấy. Có Mao Đài, Nhân Sâm, mỗi một thứ đều rất có giá trị.

Tôi nói: “Thật tốn kém.”

Anh ta nói: “Nên làm thôi.”

Xong còn quay sang nhìn bố mẹ tôi: “Chào chú và dì.”

Mẹ tôi mời Lý Hi Hoà ăn tối.

Không khí không hề vui vẻ như tôi đã tưởng tượng.

Tôi nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ rất vui, nhưng thực tế thì không, lông mày bố tôi vẫn chưa giãn ra kể từ khi tôi nói ra hai từ “tốn kém”.

Bố mẹ tôi chỉ biết rằng tôi bị thương trong một tai nạn xe hơi, mà không biết nguyên nhân tai nạn.

Nếu họ biết thì thái độ với Lý Hi Hoà không chỉ là im lặng.

Lý Hi Hoà cư xử lịch sự và khéo ăn nói, anh ta nói chuyện với bố mẹ tôi không một chút bối rối, căng thẳng hay ngại ngùng.

Bầu không khí của chúng tôi luôn giữ ở mức lịch sự, không giống bố mẹ tôi một chút nào, bình thường họ nói rất nhiều.

Như vậy cũng tốt, tôn trọng nhau với tư cách là khách và chủ nhà.

Khi tiễn Lý Hi Hoà, tôi nói: “Xin lỗi, em không thể ra ngoài tiễn anh được.”

“Không sao.” Anh ta nói.

Anh ta lịch sự chào bố mẹ tôi.

Hôm nay bố tôi im lặng một cách kì lạ.

Ngay cả mẹ tôi cũng kiệm lời.

Sau khi tiễn Lý Hi Hoà, bố nói có chuyện muốn nói với tôi.

Họ ngồi đối diện với tôi, thời gian như ngưng đọng lại.

Cuối cùng, mẹ tôi lên tiếng, bà hỏi: “Con có yêu người đó không?”

Không do dự, tôi nói: “Yêu.”

“Nó có yêu con không?”

Tôi dừng lại rồi nói: “Gia đình anh ấy giàu.”

Câu trả lời không liên quan nhưng có vẻ như vẫn là một đáp án.

Tôi nghĩ rằng mình có thể tự tin nói cho bố mẹ nghe tài sản con rể tương lai của họ có bao nhiêu con số 0, gia đình kia có biết bao nhiêu nhà, bao nhiêu xe.

Nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi của họ.

Tôi ngồi trước mặt bố mẹ, họ nhìn tôi như một đứa trẻ ngây thơ.

Bố tôi nói: “Con suy nghĩ kĩ đi.”

“Con đã nghĩ kĩ rồi.”

(Còn tiếp)