Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 2: Muốn đấu với tôi?



Hôm nay trống tiết, lớp học được về sớm hơn thường lệ. Nên tôi tính đi bộ về nhà. Nhưng trên đường về nhà, một đám người cao to, vạm vỡ, xăm trổ đầy mình đột nhiên xuất hiện chặn đường tôi. Không cần nghĩ cũng biết họ không có ý tốt. Tôi không ngờ Hữu Cảnh lại manh động sớm như vậy. Không phải tôi vơ đũa, nghĩ bừa mà hôm qua tôi quả thật nghe thấy cậu ta nói linh tinh mấy lời không tốt lành với quản gia. Được cái quản gia nhà cậu ta cũng không phải dạng hiền lành gì, nghe lời cậu chủ răm rắp, suốt ngày ở bên tai nịnh hót, xúi giục lung tung. Hữu Cảnh là đại thiếu gia, tính khí lớn, chưa va chạm nhiều, lại thêm bố mẹ bận rộn nên tâm lý có chút trẻ con, chống đối xã hội. Bởi vậy, cũng chỉ có cậu ta mới nghĩ ra cái trò trả thù thô thiển, nhàm chán này. Chắc là không cầm lòng nỗi khi người mình thương khóc. Nhưng mà cũng chỉ có tính cách như vậy ở cùng An Nhiên đúng là một cặp trời sinh, hợp hình hợp tính mà.

Bất quá, cậu ta dựa vào cái gì lại tin chắc làm như vậy có thể trả thù tôi một trận vậy? Chơi lớn như vậy mà không chút suy nghĩ hậu quả. Cậu ta dựa vào cái gì vậy? Dựa vào bố cậu ta là hiệu trưởng ư? Dựa vào nhà mẹ cậu ta có rất nhiều tiền ư? Không biết thằng nhóc ấy lấy đâu ra tự tin đó nữa. Nhà cậu ta có tiền thì sao? Nhà tôi lại thiếu ư? Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Tôi không biết sau này hào quang nhân vật chính khiến cậu ta có quyền lực, tiền tài gì. Nhưng hiện tại cậu ta mới chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, không có tư cách đấu với tôi, đúng hơn là gián tiếp đấu với Tinh gia. Nói như vậy bởi vì Hữu Cảnh làm mấy trò ngu ngốc như vậy, bố mẹ cậu ta chắc chắn chẳng ủng hộ, cậu ta hẳn là lén bố mẹ bày trò. Trái lại, bố mẹ tôi đối với tôi rất tin tưởng. Hai nhà đấu nhau, Hữu gia còn thua Tinh gia một cái đầu, huống hồ bây giờ còn không tới như vậy.

"Xin lỗi vì đến trễ. Tiểu thư, chuyện này có cần báo với ông bà chủ không ạ?" - Quản gia một thân vest đen chỉnh tề khom người hỏi tôi.

Đám người kia sớm đã được vệ sĩ bố cho tôi dọn sạch sẽ, đường sá lại rộng rãi, thoáng đãng lại rồi. Tôi không nhìn quản gia, chậm rãi bước lên xe, thờ ơ nói:

- Không cần, bố mẹ rất bận. Chuyện này tôi tự có tính toán.

Nói là thế nhưng tôi cũng không tính trả thù gì Hữu Cảnh. Người ta dù gì cũng là đứa con được ông trời ưu ái. Tôi - một nhân vật phụ thì gây nên sóng gió gì với cậu ta được chứ, thể nào cũng khiến cậu ta từ trong đó có cơ duyên phát triển. Tôi lại không thể khiến cậu ta vượt quá tầm kiểm soát được.