Đừng Khóc

Chương 25: Ôm



Đường Nhiễm ngơ ngác, giật mình trong bóng tối.

Nếu không phải cái âm thanh kia mang theo tính điện từ, cộng thêm cái nét đặc trưng của máy móc vô cùng rõ ràng thì có lẽ còn phải mất một lúc lâu hơn nữa cô mới nhận ra đây là tiếng gì.

Nhớ tới người máy trong hộp bị chính mình quên đi trong nháy mắt, Đường Nhiễm cuống quít mà vui vẻ: “Cậu đã tỉnh rồi sao? Tớ tưởng lần đầu tiên khởi động sẽ mất thời gian lâu hơn……”

Cô nhỏ giơ tay sờ soạng bên người để tìm gậy dò đường. Có lẽ là bởi vì chưa quen thuộc với hoàn cảnh ở Thiên trạch, trong lúc cuống quít, cô có chút trúc trắc và sốt ruột.

Không gian an tĩnh vài giây.

Cái giong máy móc vang lên: “Cần tôi đi qua không, chủ nhân?”

Đường Nhiễm bất ngờ dừng lại, “Cậu có thể tự mình lại đây hả?”

Giọng nói máy móc trả lời: “Phán đoán và tránh né chướng ngại vật là chức năng cơ bản đầu tiên của chúng tôi.”

Đường Nhiễm hỏi: “Vậy cậu ‘ nhìn ’ thấy tớ ở đâu không?”

Giọng nói máy móc tiếp tục trả lời: “Định vị và truy tìm nguồn nhiệt, âm thanh là chức năng cơ bản đầu tiên của chúng tôi.”

“Thật là lợi hại.” Giọng nói cô gái nhỏ cuối cùng cũng hạ xuống, mang theo một chút tán thưởng và ý cười, “Vậy cậu lại đây đi ―― tớ không cử động, như vậy sẽ không quấy nhiễu cậu phán đoán.”

Lạc Trạm đứng trước hộp máy, nhìn cô gái nhỏ ngồi lẻ loi một mình cách xa bàn vuông không xa, hắn hơi rũ mắt, “Vâng…… Chủ nhân.”

Đường Nhiễm nghe tiếng bước chân mang theo tạp âm rất nhỏ mà kỳ quái đến gần, nhưng cô nghĩ nghĩ rồi cũng trở nên thoải mái: Cũng chỉ là người máy phỏng sinh, âm thanh nghe không giống người thường đi đường mới đúng.

Chậm hơn người bình thường một chút, cái tiếng bước chân kia đi đến cạnh Đường Nhiễm.

Đường Nhiễm nhận ra bản thân vậy mà còn khẩn trương đến mức độ hơi thất thố. Cô không nhịn được mà cong khóe mắt, nhẹ giọng cười: “Chào cậu, lần đầu tiên gặp mặt. Về sau mong chỉ giáo nhiều hơn.”

Lạc Trạm rũ mắt, tầm mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ dưới đèn, “Xin chào cô, chủ nhân.”

Đường Nhiễm đợi một hồi lâu cũng không thấy câu thứ hai. Niềm vui trên mặt giảm đi một chút, cô thấp giọng lẩm bẩm: “Sao hình còn ngu hơn ‘ Lạc Lạc ’ một chút……”

“.”

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Vài giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy từ phía đỉnh đầu, cái chất giọng máy móc lạnh băng băng vang lên: “Chủ nhân đang nói tôi khờ u?”

Đường Nhiễm bị vạch trần tại chỗ, mặt đỏ lên, ngại ngùng mà ngẩng đầu: “Âm thanh nhỏ như vậy mà các cậu còn có thể nghe thấy sao?”

Âm thanh máy móc hình như còn ở tiếp tục nói về một đoạn tiến trình: “Trong chip của chúng ta có hệ thống xử lý ngôn ngữ đứng đầu, có mấy chục vạn vùng ngôn ngữ, đủ để sánh vai với trí tuệ tối cao của đồng loại――”

Nghe tiếng máy móc có điềm báo về sự biện hộ, Đường Nhiễm chỉ đành lên tiếng “Nhận sai”: “Được được được, là tớ sai rồi, các cậu không ngốc, một chút cũng không. Tớ là nói cái trí tuệ nhân tạo khác, gọi là ‘ Lạc Lạc ’, ừ đúng rồi, tớ là nói nó tương đối ngốc.”

Lạc Trạm: “……”

Đường Nhiễm cũng không biết, trong một phút, chính mình đã đắc tội với “Người máy” trước mặt này hai lần. Mang theo hứng thú đối với người máy phỏng sinh mới, cô suy nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Vậy cậu có tên không?”

Giọng nói máy móc im lặng mấy giây: “Không có.”

Đường Nhiễm hỏi: “Vậy tớ phải xưng hô với cậu như thế nào?”

“Yêu cầu mở hệ thống đặt tên sao?”

Đường Nhiễm kinh hỉ (vui vẻ, kinh ngạc) mà nâng mặt, “Có thể để tớ đặt tên cho cậu không?”

“Có thể.”

“Vậy, tớ phải suy nghĩ lại.”

“……”

Cô gái nhỏ nhíu mày lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, giống như là tự hỏi về đại sự của ai đó vậy.

Suy tư như thế một hồi lâu, cô đã bò lên trên bàn, sau đó mới ngóc đầu, thật cẩn thận hỏi: “Cậu cảm thấy, ‘ đại bảo ’ thì thế nào?”

Giọng nói máy móc: “…………” “Kiểm tra đo lường, vi phạm từ ngữ cấm, hệ thống đặt tên không thể ghi vào.”

Đường Nhiễm mờ mịt mà ngẩng đầu: “Tên "Đại bảo" vi phạm từ cấm hả?”

“Vâng. Mong chủ nhân đặt tên một lần nữa.”

“Vậy, "nhị bảo" thì sao?”

Lần này, cái giọng nói máy móc kia không hề chần chờ: “Kiểm tra đo lường, vi phạm từ cấm, hệ thống đặt tên không thể ghi vào.”

Đường Nhiễm: “……”

Cô cảm thấy cái hệ thống đặt tên này hình như có chút không ưa cô.

Trong khi Đường Nhiễm chuẩn bị tiếp tục trầm tư suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói máy móc trên đỉnh đầu vang lên: “Ba cơ hội đặt tên chỉ còn lại một lần cuối, mong chủ nhân cẩn thận suy xét.”

Đường Nhiễm ngẩn ngơ, “Cái này còn có số lần hạn chế?”

Cô gái nhỏ nhìn vào bóng tối phía trước, khóe miệng người nào đó cong lên một cái, nhưng qua máy biến âm, giọng nói vẫn bình tĩnh, lạnh băng như cũ: “Sau ba lần vi phạm từ cấm, sẽ tự động lấy số hiệu làm tên gọi.”

“A……” Cô gái nhỏ bất an mà tiếc nuối, khẽ thở dài, “Vậy chờ tớ ngẫm nghĩ lại.”

“……”

Lạc Trạm đứng đó, rũ mắt.

Nếu là ngày xưa, hắn nhất định sẽ không ngờ được là bản thân sẽ có một ngày, cõi lòng đầy sự kiên nhẫn, tưởng như là không bao giờ cạn mà cùng chơi với một cô gái nhỏ cái trò chơi nhàm chán như này.

Đặt tên còn chưa nói, vậy mà còn là cái tên "đại bảo", "nhị bảo" như vậy. Nếu bị Đàm Vân Sưởng hoặc là những người khác trong đội INT biết, chắc chắn sẽ cười rụng răng đầy đất.

Dự đoán đến một tương lai như vậy, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Hai giây sau, hắn liền quyết định trong lòng: Chờ Đường Nhiễm nói ra cái tên thứ ba, hắn cũng sẽ lấy lý do vi phạm từ cấm để xóa bỏ, sau đó lấy một chuỗi con số làm tên gọi.

Như vậy, sau cái trợ lý ngôn ngữ "Lạc Lạc", ít nhất sẽ không có lịch sử đen tối thứ hai của hắn xuất hiện trong phòng thí nghiệm để làm trò cười.

Mà lúc này, Đường Nhiễm cũng không biết “Người máy” trước mặt đã phán tử hình cho năng lực đặt tên của cô. Cô sầu lo đến mức giữa hai mày sắp nhăn thành bông hoa nhỏ, cuối cùng, rốt cuộc là nghĩ tới cái gì, cô chần chờ mà ngẩng mặt.

“Vậy, tớ có thể kêu cậu là ‘ Lạc Lạc ’ không?”

Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng, cẩn thận, mang theo một chút bất an cùng lo lắng.

―― trong cơ hội đặt tên lần cuối cùng, cô vẫn là theo trái tim, chọn cái tên mà cô muốn chọn nhất.

Lời từ chối dừng lại ngay trước miệng.

Lạc Trạm rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ phía trước như là được viết những cảm xúc bất an lên khuôn mặt xinh xắn.

Im lặng một hai giây, hắn im lặng mà than thở: “Kiểm tra đo lường, không vi phạm từ cấm, hệ thống đặt tên chấp thuận ghi vào.”

Sau khi giật mình, Đường Nhiễm cầm lòng không đậu mà cười rộ lên. Đôi mắt của cô gái nhỏ sắp cong thành vầng trăng non: “Vậy từ hôm nay trở đi, cậu gọi là ‘ Lạc Lạc ’ sao?”

“Vâng.”

Đường Nhiễm vui vẻ mà cười: “Tớ thích cái tên ‘ Lạc Lạc ’.”

“…… Vì sao? ”

Đường Nhiễm không có nhận ra trong giọng nói máy móc kia còn có một chút dao động, cô còn đang đắm chìm trong sự vui vẻ của chính mình.

“Bởi vì ‘ Lạc Lạc ’ là món quà sinh nhật đầu tiên tớ nhận được nha. Trước kia, lúc ở cô nhi viện, dì viện trưởng nói mỗi người chúng ta đều lấy ngày đầu tiên tới đây làm ngày sinh nhật. Bà còn nói, sau khi chúng ta đi đến gia đình mới, trong ngày sinh nhật sẽ nhận được rất nhiều món quà……”

Âm thanh của cô gái nhỏ ngày càng thấp xuống.

“Tuy tớ chỉ mới nhận được một món quà duy nhất là chủ cửa hàng INT tặng, nhưng ‘ Lạc Lạc ’ vẫn luôn ở cùng tớ thật lâu thật lâu.”

Lạc Trạm trầm mặc.

Hắn nghe thấy tiếng cảm xúc nào đó trong lòng hơi lộp bộp, phát ra những tiếng vang rất lớn, như là tiếng hạt ngũ cốc bị lột vỏ.

Sau đó nó rớt xuống, lọt một góc sâu nhất ở đáy lòng. Nó bắt đầu cắm rễ, bật ra mà nẩy mầm, bung phiến lá, từng chút lớn lên……

Lạc Trạm không biết, một ngày trong tương lai, hạt giống này sẽ nở hoa kết quả, cuối cùng sẽ lớn lên trong lòng hắn, tựa như cái cây đại thụ, che khuất một mảnh trời.

Giọng nói vang lên một lần nữa lại kéo ý thức của hắn về.

“Hiện tại, cậu là món quà sinh nhật thứ hai tớ nhận được, cậu cũng gọi là ‘ Lạc Lạc ’, về sau, tớ sẽ càng thích cái tên này.”

“……”

Đường Nhiễm nhẹ giọng kêu: “Lạc Lạc.”

Sau khoảng im lặng, giọng nói máy móc vang lên: “Tôi ở đây.”

Cô gái nhỏ cong khóe mắt, nằm sấp xuống một chút.

Thật lâu về sau, cô gối lên khuỷu tay của mình, nhẹ giọng hỏi với bóng tối: “Lạc Lạc, cậu vẫn sẽ luôn ở cùng tớ, sẽ không rời đi, đúng không?”

Lạc Trạm kìm chế xúc động muốn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, hắn rũ mắt, nhìn cô nhóc đang chậm rãi cuộn tròn vo trong bóng tối, thấp giọng nói: “Đương nhiên. Em là chủ nhân của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ thuộc về em.”

Khóe mắt Đường Nhiễm bị ý cười làm chảy nước mắt, trượt xuống theo gương mặt cô, rơi lên bàn, thành một mảng ẩm ướt. “Cậu nói, không được đổi ý.”

Giọng nói máy móc trầm thấp: “Toàn bộ mệnh lệnh của em, tôi sẽ thực hiện vô điều kiện, thưa chủ nhân.”

“Ừm,” Đường Nhiễm nhẹ hít một hơi, chặn lại tiếng nghẹn ngào hơi run run. Cô ngồi thẳng người, cười khẽ, “Vậy cậu không được nhúc nhích.”

“?”

Chất giọng máy móc không có trả lời, nhưng vẫn theo lời mà đứng tại chỗ.

“Tớ muốn……”

Cô gái nhỏ trước bàn chậm rãi đứng dậy.

Cô vươn tay về phía bóng tối, sờ đến người máy trước mặt, sau đó nhẹ nhàng đi đến.

Cô gái nhỏ cười nghẹn ngào, sườn mặt dán vào trong lòng ngực ――

“…… Tớ muốn ôm ôm cậu.”

- -------------------------------------

Tui là tui edit hai câu nói của anh nhà xong tui quắn quéo òi đó ≥﹏≤

Mà cái cách xưng hô nếu Mn thấy ko ổn thì kêu tui nha 흫_흫