Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 2



Sở Dao đi học sớm như thường lệ.

Chu Vọng ngồi bên cạnh cũng vậy, ánh nắng ban mai chiếu lên chàng thiếu niên, bóng lưng in lên mặt bàn, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Điều này khiến Sở Dao nhớ đến cậu bé thiên tài trong phim, xung quanh cậu mọi thứ dường như đều vô hình, một mình cậu chìm vào thế giới cô đơn của riêng mình.

Sở Dao nghĩ thầm, cậu ấy đến sớm hơn mình.

Thật ra Chu Vọng có được những thành tích ưu tú ấy không chỉ nhờ vào tài năng mà có cả nỗ lực nữa.

Cấp 3 là lứa tuổi vẫn còn ham chơi, nhưng từ trước đến nay Sở Dao chưa từng thấy Chu Vọng chơi bời, cậu không chơi game, cũng không chơi đùa cùng các bạn trong lớp, chỉ yên lặng ngồi làm đề, như thể xung quanh cậu chẳng có ai.

Thế nên Sở Dao hâm mộ Chu Vọng, mỗi khi cô lười biếng lại nhìn cậu, ý nghĩ chán chường lập tức bị dập tắt.

Sở Dao bước đến, lặng lẽ đặt chiếc ô lên bàn Chu Vọng.

Chu Vọng nhìn qua, thấy chiếc ô trên bàn, cậu khẽ cười, “Cậu đến sớm thế.”

“Cậu còn đến sớm hơn đấy, này, sữa chua.” Sở Dao lấy ra chai sữa chua giống hãng hôm qua.

Sở Dao không quen nhận đồ của người khác, nhưng trong lòng cô, chai sữa chua này không chỉ là báo đáp mà còn là bí mật giữa cô và Chu Vọng.

“Này, cậu đừng nghĩ linh tinh, tớ vừa mua sáng nay đấy, chai hôm qua cậu đưa…” Sở Dao dừng một chút rồi nói tiếp. “Uống ngon lắm.”

“Cảm ơn cậu nhé.” Chu Vọng nói rồi lại tiếp tục làm đề.

Trong tiết Ngữ văn, giáo viên dạy môn này là cô giáo trung niên rất hài hước, cô thích để học sinh thảo luận trong tiết học, cô nói để mở rộng hiểu biết.

Các bạn trong lớp đều là học sinh, tầm nhìn và suy nghĩ giống nhau, coi như là … trao đổi học thuật.

Tuy cô giáo không phải là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1 nhưng lại làm tất cả những điều mà giáo viên chủ nhiệm nên làm.

Các nhóm nhỏ thảo luận về kế hoạch tương lai, Sở Dao và Chu Vọng ngồi bàn trước, quay xuống nói chuyện.

Đường Phi cầm quyển sách ngữ văn che nửa mặt, buôn chuyện: “Hai người các cậu đứng nhất nhì ban tự nhiên, chắc ba mẹ hai cậu tự hào lắm ha?”

“Cậu học hành chăm chỉ thì có thể vào top 10 đấy, lần nào cũng bị điểm môn Văn kéo xuống, trong lớp còn nói chuyện riêng.” Sở Dao nói đùa.

Lớp 11-1 là lớp chọn ban tự nhiên, nhà trường phân lớp dựa trên điểm số, 50 bạn đầu tiên sẽ được vào lớp chọn, vì thế nên bạn nào cũng học giỏi cả.

Các môn khác của Đường Phi điểm khá tốt, chỉ có Ngữ văn và Tiếng Anh là kém hẳn, bị tụt lại phía sau.

“Vậy lần sau tôi hỏi bài cậu thì đừng từ chối nhé.” Đường Phi ngỏ ý.

Sở Dao còn chưa kịp đồng ý thì cậu bạn thân nói trước: “Môn Văn và Tiếng Anh phải học nhiều thì mới nhớ lâu được, chỉ hỏi thôi thì có ích gì?”

“Nè Chu Vọng, tôi không hỏi cậu.” Đường Phi cố ý nhìn Sở Dao, trên mặt mang theo ý cười không rõ, ai cũng biết cậu ta có ẩn ý.

“Có gì thì cậu cứ hỏi tôi nhé.” Sở Dao hào phóng đáp, cô huých tay vào người Chu Vọng, sắc mặt cậu lạnh nhạt, chỉ nhìn cô một cái.

Hết giờ thảo luận, giáo viên gọi thành viên của các nhóm xem thảo luận được những gì.

Chu Vọng xoay bút, cậu xem đáp án câu cuối phần đọc hiểu ngữ văn, nghe thấy cô giáo gọi mình, cậu đứng dậy.

“Em? Em không có khát vọng gì lớn lao,” Chu Vọng cười nhẹ, ánh mắt trầm xuống, hình bóng cô gái bên cạnh hiện lên ở khóe mắt, giọng nói như ly soda mùa hè, “Em chỉ mong mình sẽ đỗ vào một trường đại học tốt, sống ở thành phố mà em thích, được ở với người em yêu đến hết đời.”

Câu trả lời của Chu Vọng rất táo bạo, bọn học học cấp 3, chủ đề yêu đương rất nhạy cảm, cậu lại nói như vạch trần bí mật bị giấu kín, thể hiện tình yêu thầm kín cuồng nhiệt ở tuổi thanh xuân.

Sở Dao nghe Chu Vọng nói, cô nhìn cậu.

Cô cũng vậy.

“Cô cảm thấy ý tưởng của bạn Chu Vọng rất đặc biệt, hiện tại người trẻ tuổi nào mà chẳng muốn kiếm tiền làm giàu, nhưng Chu Vọng lại chỉ muốn dành phần đời còn lại ở bên cạnh người mình yêu, y ông cụ non ấy.”

Cô giáo Ngữ Văn tuy không còn trẻ nhưng rất lại cởi mở, đồng tình với câu trả lời của Chu Vọng.

Trong lớp vang lên tiếng cười rộn rã.

Chu Vọng không cười nữa, sắc mặt cậu nghiêm túc, ngồi xuống.

Lúc nào Chu Vọng cũng thế, cậu không giống những người khác, cố tình tách bản thân ra khỏi đám đông.

Sở Dao không hiểu nổi, nhưng chỉ cần cô và cậu có suy nghĩ giống nhau, vậy là đủ rồi.

Ánh mắt hai người chạm nhau, như có luồng điện chạy qua, Sở Dao vô thức tránh đi, nhưng cô lại nhìn cậu lần nữa.

Chỉ cô và cậu mới hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.

Hết tiết Ngữ Văn, Đường Phi cầm sách Tiếng Anh đi hỏi bài Sở Dao, cô không chơi nữa, nghiêm túc giảng bài cho cậu ta.

Không giống như môn Vật Lý, Sở Dao giỏi tiếng Anh nhất. Thấy kiến thức quen thuộc và dễ hiểu, cô càng giảng càng hăng, chỉ hận không thể nhét cả quyển sách vào đầu Đường Phi.

“Câu hỏi này không phải nên chọn C à?” Đường Phi ủ rũ nói, “Dùng thì quá khứ với mệnh đề chính, sao lại là thì hiện tại?”.

“Không phải, cậu …” Sở Dao định nói.

“Nhìn trạng ngữ ở mệnh đề chính là ra.”

Chu Vọng nói, không biết cậu đứng đấy từ khi nào, Sở Dao và Đường Phi chăm chú nhìn sách nên không để ý.

Ánh mắt Chu Vọng xen lẫn khinh thường, cậu gấp sách lại, “Vào lớp rồi đấy.”

Nói xong, cậu hất tay, vứt quyển sách lên bàn.

“Nhìn bộ dạng chua ngoa của cậu ta kìa, chậc chậc, Chu Vọng, cậu sợ người khác không nhìn ra quan hệ giữa hai người là như thế nào à?” Đường Phi không sợ chết, cậu ta nói, thấy Chu Vọng lườm mình, cậu ta không dám nói nữa.

Sở Dao lên tiếng làm dịu bầu không khí, “Bọn tôi là bạn cùng bàn thân nhất trường đó.”

Cô rụt rè nhìn Chu Vọng, thấy sắc mặt sa sầm của cậu, cô không nói nữa.

“Cậu giận à?” Sở Dao khẽ nói vào tai Chu Vọng rồi ngồi nghiêm chỉnh.

Mùi hương trên người cô chỉ thoảng qua trong chốc lát, nhưng ánh mắt Chu Vọng đong đầy ý cười.

“Cuối tuần cậu đến nhà tớ nhé, tớ có mấy câu Tiếng Anh không hiểu lắm.”

“Được.” Sở Dao đồng ý.



Lễ chào cờ được tổ chức vào giờ ra chơi ngày thứ 2, Sở Dao hỏi bài thầy cô nên tốn nhiều thời gian, cô vội vàng chạy tới sân thể dục, các lớp xếp hàng xong, Sở Dao nhìn hàng cuối cùng, thấy có chỗ trống rồi chạy tới.

Sở Dao quá quen cảnh này. Tiết chào cờ thứ 2 là lúc thầy cô nói mấy câu khích lệ học sinh, cô thấy rất gượng ép, cô nhìn xung quanh, đám học sinh cầm theo sách vở và bút viết, chăm chỉ học bài dưới ánh nắng chói chang.

Sở Dao không thích cách học này, có học cũng không vào, nhưng lấy sách che nắng cũng được.

Lớp chọn ban xã hội đứng ở giữa, cô bạn thân Lý Hiểu Hiểu là học sinh đứng đầu lớp ban xã hội, Sở Dao tình cờ đứng cạnh cô nàng.

“Dao Dao, cậu có biết ngày kia sẽ có cuộc họp phụ huynh không?” Lý Hiểu Hiểu cầm quyển sách lịch sử, quyển sách to đến mức có thể che nắng cho cả hai người.

“Gì cơ?” Sở Dao nheo mắt lại, không nghe rõ Lý Hiểu Hiểu nói gì.

Sở Dao bị cận, cũng bị loạn thị, cô không đeo kính thì thị lực sẽ giảm đi một nửa, vậy nên cô không thể nghe rõ người khác nói gì.

“Họp phụ huynh chiều thứ tư.” Lý Hiểu Hiểu che nắng cho Sở Dao.

“Họp phụ huynh?” Sở Dao mất hứng, “Chẳng thú vị chút nào.”

“Được nghỉ học đó, không có lớp nên cái trường keo kiệt này mới cho chúng mình nghỉ một buổi chiều đấy. Tiết kiệm được bao nhiêu giấy vở.” Lý Hiểu Hiểu nhấn mạnh chuyện họp phụ huynh.

“Ồ.” Sở Dao vẫn không có hứng thú, “Cũng được đó Hiểu Hiểu.”

Sở Dao che gần hết gương mặt, ánh mặt trời chói chang làm mặt cô đỏ bừng.

“Này cậu cầm sách đi, mặt cậu đỏ lắm.” Lý Hiểu Hiểu đưa sách Lịch Sử cho cô, “Cậu nhìn mặt cậu xem, mới đứng một lúc mà đã đỏ thế rồi.”

“Không sao, cậu đừng để ý.” Sở Dao không quan tâm lắm, cô nhìn chiếc đồng hồ to đùng ở phía xa, lễ chào cờ này được khoảng 20 phút rồi.

Thấy tiếng hét xung quanh, Sở Dao hoàn hồn, cô thấy bóng người quen thuộc đứng trên sân khấu, là Chu Vọng.

Cậu đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu về kì thi giữa kì.

Đồng phục hè của trường có hai cúc, để tránh nóng, học sinh hay cài cúc dưới, có người còn không cài cúc nào.

Hình như Chu Vọng không thấy nóng, dù thế nào cậu cũng sẽ ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng, cả người toát lên vẻ nhanh nhẹn, giỏi giang, mái tóc ngắn càng thêm sức sống.

Nhìn dáng vẻ tuấn tú của cậu, cô như rung động, lòng dạ biến thành vũng nước.

“Này, này…” Lý Hiểu Hiểu sờ mặt Sở Dao, “Cậu phơi nắng lâu quá nên đầu óc chập mạch rồi hả, sách rơi rồi này.”

Lý Hiểu Hiểu khom lưng nhặt sách đưa vào tay Sở Dao, “Tuy hai cậu học giỏi thật, trường mình cũng không quản chặt chuyện yêu đương, nhưng ở đây đông người lắm, cậu kiềm chế chút đi.”

“Ây, không phải như cậu nghĩ đâu.” Sở Dao liếm đôi môi khô khốc, “Trường mình không cho phép yêu sớm, cậu hiểu không?”

“Ai tin cậu chứ?” Lý Hiểu Hiểu xua tay, vẻ mặt nghi hoặc, nói “Thôi đi, ai mà chẳng biết chuyện của cậu với Chu Vọng.”

“Mà này, cuối tuần này cậu có rảnh không? Mấy câu hỏi đại số môn Toán khó quá, dạng bài nào cũng khó, bọn mình kiếm chỗ học, cậu dạy kèm cho tớ đi.”

“Hả? Cuối tuần này á? Mình có việc rồi.” Sở Dao nhớ Chu Vọng hẹn cô trước, uyển chuyển từ chối.

“Cậu bận gì thế?” Lý Hiểu Hiểu hỏi.

“Chuyện riêng thôi, để lúc nào rảnh mình giảng cho, nếu không thì cậu hỏi lớp phó học tập môn Toán của lớp tớ ấy, cậu ấy…”

“Được rồi, được rồi, mình sẽ tự làm.” Lý Hiểu Hiểu hậm hực nói: “Cậu ta giảng vòng vo lắm, tớ chẳng hiểu gì hết.”

Lễ chào cờ kết thúc, Sở Dao chuẩn bị vào lớp thì nhận được bức thư tình màu hồng từ một bạn nữ.

Không nghĩ cũng biết thư này gửi cho Chu Vọng.

Mọi người đều biết cô thân và Chu Vọng thân nhau, Sở Dao cũng đưa thư tình hộ người khác mấy lần rồi.

Nhưng cô không biết Chu Vọng có đọc thư không.

Sở Dao như shipper chuyên đưa thư tình hộ người khác.

Cô chỉ cần đưa bức thư này nguyên vẹn tới tay Chu Vọng là được.