- Nhà cũ của em bây giờ công ty của ba anh đang xây dựng một
khách sạn ở đó. Lúc anh đến đó xem thì biết đó là nhà cũ
của em, rồi thấy chiếc đàn piano này. Hỏi bác Trang Hạ anh mới biết chiếc đàn này rất quan trong với em nên mới mang về._Henry
- Em cảm ơn anh nhiều lắm._Jenny
- Không có gì đâu chỉ cần em vui là được rồi._Henry xoa đầu Jenny nói. Henry thấy vui vui khi thấy nụ cười của Jenny. Dù tình
cảm đó không liên quan đến tình yêu nhưng cũng là một thứ tình
cảm khác khá đặc biệt mà Henry vẫn đang tìm hiểu xem nó là
gì.
Sau đó cả nhóm Kelvin ở lại ăn tối luôn vì bà
Trang Hạ đã chuẩn bị sẵn rồi. Tạm biệt bà Trang Hạ cả nhóm
cùng đi về. Jun đòi đi bar chơi nhưng Kelvin biết Jenny không thích nên đưa mọi người đến một quán cafe. Quán cafe này chủ yếu là dành cho giới thượng lưu nên được trang trí rất đẹp. Ngồi nhâm
nhi cafe được một lúc thì Jenny đứng dậy đi đâu đó. Chưa đầy 2
phút sau...
- Sau đây là một bản nhạc của một bạn
gái muốn dành tặng những người bạn của mình._Tiếng MC nói
khiến sự chú ý của mọi người hướng về phía sân khấu-nơi mà
hàng đêm luôn có nhạc công đến để gẩy lên những bản nhạc góp
phần lãng mạn cho quán cafe
Ánh đèn led soi xuống
sân khấu một vòng tròn nhỏ để lộ ra một dáng người con gái
có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài ngang lưng thả tự nhiên và
chiếc váy ren trắng ngắn đến đầu gối với đôi giầy búp bê cùng màu, trên tay cầm một cây đàn vĩ cầm. Đó không phải là một
nhạc công nổi tiếng nào mà chính là Jenny. Jenny từ từ đặt
đàn lên vai trái, để cằm lên trên miếng đỡ cằm, tay trái cầm
vào đàn và tay phải cầm cây vĩ kéo và gẩy các dây đàn. Cả
quán cafe dường như chìm đắm vào tiếng vĩ cầm du dương. Cứ thế mọi người bị cuốn vào bản nhạc trầm lắng mang đầy ý nghĩa.
Khi tay phải của Jenny dừng lại cũng là lúc bản nhạc kết
thúc. Bản nhạc vừa kết thúc mọi người ngồi bên dưới vỗ tay
đôm đốp, rồi còn có những người đem hoa lên tặng nữa. Mary, Ken, Henry và Emily thật sự rất bất ngờ trước tài năng của Jenny.
Jun thì cố nặn ra một nụ cười giả tạo ở bên ngoài, còn bên
trong vì ghen ghét nên thấy bản nhạc của Jenny chả có gì hay
ho. Còn Kelvin vẫn đang chết lặng và có vẻ luyến tiếc khi bản
nhạc kết thúc. Có thể với mọi người trên kia đơn giản chỉ là
một cô gái xinh đẹp đang gẩy lên một bản nhạc tuyệt vời bằng
cây vĩ cầm màu nâu. Nhưng với Kelvin, Jenny xuất hiện như một
thiên thần khiến Kelvin không muốn rời mắt khỏi Jenny một giây
nào cả. Kelvin thắc mắc một điều rằng Jenny biết chơi đàn giỏi vậy sao không xin vào làm thêm ở mấy quán cafe mà lại đi làm
giúp việc chứ. Nhưng Kelvin lại thấy vui vì sự lựa chọn của
Jenny, bởi lẽ nếu Jenny đi làm trong quán cafe thì không biết
Kelvin có duyên để gặp được Jenny không nữa. Thực ra thì Jenny
cũng có đi xin việc trong mấy quán cafe rồi đó. Nhưng ai mà
nhận Jenny chứ? Ít nhất cũng là sinh viện của học viện âm
nhạc trở lên thì người ta mợi nhận, huống gì Jenny mới 16 tuổi thôi. Dù Jenny chơi đàn giỏi thật nhưng họ đâu biết và cũng
chằng cho Jenny có cơ hội để thể hiện. "Có tài mà không được
công nhận" là cụm từ đúng nhất để nói về tình trạng của
Jenny trong những lần đi xin việc.