Đừng Lừa Chú Thỏ Tinh Khôn

Chương 2: Thỏ ăn sói, liếm cửa sau



Khoảnh khắc bị Thỏ Tử đè trên giường, ngài Sói đen chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mọi thứ đều hỗn loạn. Không đúng, hẳn là từ sau khi hắn bước vào nhà thì đã sập bẫy của Thỏ Tử.

Cơ thể rã rời gần như không còn sức để cử động, tay chân cũng mềm oặt ra, ngài Sói đen nghiến chặt răng, có lẽ hắn bị Thỏ Tử đánh thuốc mê.

Thỏ Tử gỡ khăn trùm đầu của Sói đen ra, mái tóc đen mượt lập tức xoã xuống bả vai, xứng với vẻ mặt uất ức của ngài Sói đen, trên khoé mắt đỏ hoe lúc này còn có giọt nước mắt lưng tròng.

Thỏ Tử xấu xa nắm lấy đôi tai vểnh lên trên đầu hắn, vuốt ve vành tai bị tóc che lại, bỗng nhiên nghe được tiếng thở gấp của người dưới thân như mong đợi.

"Đừng!" Vành tai là chỗ mẫn cảm của ngài Sói đen, Thỏ Tử chỉ vừa vuốt ve hắn đã cảm thấy có dòng điện kích thích chạy qua cơ thể, đuôi cũng suýt nữa thì dựng lên. Ngay cả giọt nước mắt ngoan cường trên khoé mắt cuối cùng cũng không thắng được khoái cảm mà lăn xuống má, chưa kể Thỏ Tử còn vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm láp chóp tai.

"Ha a!" Khuôn mặt ngài Sói đen đã hoàn toàn đỏ chót như đ*t khỉ, kích thích từ trên tai làm khoé môi cũng khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng tỉnh táo khép chặt miệng lại ngay sau đó. Khoé mắt ướt át làm khuôn mặt sắc sảo trở nên dịu dàng, tạm thời niêm phong bản tính hoang dã của loài sói.

"Ngài Sói..." Thỏ Tử hôn một đường dọc theo vành tai, lướt qua khoé mắt đẫm lệ đến cánh môi đang bặm chặt, y vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm đôi môi đang mím lại, "Thích tôi hôn tai hơn hay là chỗ này hơn?"

Bàn tay còn đặt trên đầu v* đột nhiên nhéo mạnh, ngài Sói đen đau đến mức dựng cả lông, đôi môi đang mím chặt cuối cùng cũng hé ra, Thỏ Tử phúc hắc lập tức giữ cằm hắn, cúi đầu hôn xuống.

Ngài Sói đen tội nghiệp sống đơn độc một mình đến từng tuổi này vẫn chưa tiếp xúc với bất cứ mối tình nào, bỗng dưng bị ai đó hôn lưỡi một cách mãnh liệt, hắn quả thực xấu hổ đến mức muốn kết thúc đời sói. Lưỡi của Thỏ Tử đang khuấy động mây mưa trong miệng hắn, lưỡi ngài Sói đen không biết trốn đi đâu cũng phải chịu giày vò của Thỏ Tử, chỉ còn nghe thấy tiếng nước ướt át trong miệng hai người.

"Môi ngài Sói thật ngọt." Khi Thỏ Tử cười rộ lên, đôi mắt cong cong, hai bên má còn có lúm đồng tiền, mắt đỏ sáng rực lên làm người ta không nỡ rời mắt.

"Có vị quả mọng." Thỏ Tử mân mê cánh môi óng nước bị y gặm mút, đưa ngón tay vào trong miệng sờ răng nanh sắc nhọn của ngài Sói đen.

Ánh mắt hung tợn của ngài Sói đen lúc này quả thực mềm như bông chỉ có thể làm tăng thêm tình thú, Thỏ Tử bị vẻ mặt uất ức còn kiên cường của hắn chọc cười, lực tay nhéo bóp đầu v* lại lần nữa mạnh hơn.

"Tại sao... ha a!" Trong khi Thỏ Tử đang liếm cắn cổ hắn, cuối cùng ngài Sói đen cũng có cơ hội nói ra lời chất vấn xen lẫn tiếng thở dốc, "Chẳng phải loài thỏ ăn chay sao!"

Đôi tai dài của Thỏ Tử tựa như đã nghe được câu nói nào đó rất buồn cười, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của ngài Sói đen. Thỏ Tử cắn xương quai xanh trên cổ ngài Sói đen cho đến khi hằn dấu mới chịu buông ra, trả lời câu hỏi của hắn, "Chẳng lẽ ngài Sói lại không biết."

Thỏ Tử chớp chớp đôi mắt đỏ vô tội, khoé miệng lại lộ ra nụ cười quỷ dị, "Khi con thỏ này sốt ruột thì cũng sẽ ăn cả sói!"

Ngài Sói đen hối hận cuối cùng cũng biết được bộ mặt thật của con thỏ quỷ quyệt này, Thỏ Tử đâu phải thỏ con ngây thơ đáng yêu, tất cả đều chỉ là giả vờ để lừa gạt ăn thịt hắn, chỉ có hắn mới là con mồi xui xẻo dại dột rơi vào bẫy của người ta.

"Thỏ Tử!" Những ngày oai phong lẫm liệt của ngài Sói đen đáng thương, hôm nay lại bị một con thỏ nhỏ ức hiếp đến mức chảy cả nước mắt. Thỏ Tử đang nâng mông hắn lên, để lộ ra lỗ nhỏ gợi cảm ẩn nấp dưới đuôi sói.

Nếu nói vừa rồi đôi mắt của Thỏ Tử vẫn là màu đỏ ruby xinh đẹp, thì sau khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ co rút lại làm y phát điên, đôi mắt Thỏ Tử lập tức đỏ như máu, y thè lưỡi liếm khoé môi, không còn kìm nén được dục vọng của bản thân nữa, đưa tay đút vào cúc huyệt đang thẹn thùng.