Đừng Nhìn Xuống Đáy

Chương 37



An Lạc đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này không nói cho cô bạn gái nhỏ biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người không cần phải có phản ứng như thế, làm cho em gái Lạc Lạc ngại ngùng.”

Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất không phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, cô ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn một bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta không nói đùa nhé, anh thật sự là Oa Gia?”

Trên mặt Trương Nhiên xuất hiện nụ cười như có như không: “Giọng của tôi mà hai người mãi không nhận ra à?”

Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng anh tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc cô ấy...”

Nói xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

Trà Trà nghi ngờ véo cô ấy: “Cô không có chuyện gì đấy chứ?”

An Lạc cười cứng nhắc với cô ấy: “Tôi ổn mà.”

”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát hiện ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên nói xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng đi, từ từ ngồi xuống.

”Thật đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc nói xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải không, Oa Gia?”

”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu không?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái.

Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng không chân thực, ngay từ đầu anh đã biết người nói chuyện trên mạng với anh là An Lạc sao?”

”Đúng thế.” Trương Nhiên nói xong, hơi nhìn sang An Lạc đang ngây ngươi.

”Vậy sao anh cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt đi: “Anh cố ý giấu em lúc nào?”

An Lạc đang định phản bác, nhưng lại phát hiện không có lời nào để nói.

Thiết bị ghi âm trong nhà anh chỉ dùng để hát, anh không giấu cô; chó của anh là Cookie, anh không giấu cô; anh từng nói búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng không giấu cô...

”Vậy vì sao anh không nói cho em biết... anh chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi anh điều đó.” Trương Nhiên nói rồi đẩy cappuccino đến trước mặt cô.

An Lạc á khẩu không trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu cô thông minh một chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của anh là cô rất ngốc?

Quả thật An Lạc không biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho cô trong nháy mắt thật xa lạ, cô chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình sẽ được nhiều người thích như thế, lại càng không ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

”An Lạc, tổ tiên của cô chắc chắn đã cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

An Lạc uống một ngụm cà phê, không nói gì.

”Nếu Oa Gia không quen bạn gái, tôi còn thật sự nghi ngờ giới tính của anh ấy đấy!” Hoa Sênh nói xong ho khụ một tiếng, Đản Thúc cười nói:“Trước đây chúng ta đã nói với fans rằng, nếu Oa Gia có người yêu thì phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ thì hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “Thật hay giả thế?”

”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả thật không phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em gái coi là lĩnh vực của thần...

”Không được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

”Thế này đi, bài này quả thật quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

”Có thể có thể...”

Từ đầu đến cuối, An Lạc không nói câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát hiện cô có vẻ không thích hợp.

Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên đi cùng nhau, dọc đường đi Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng không nói.

Đi đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự nói: “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, anh về trước đi.”

Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại một câu, cô nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời đi.

Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới nói: “An Lạc, nói thật đi, có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn không?”

An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi không biết.”

”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán cô, “Sao cô lại bình tĩnh thế? Không bị bệnh đấy chứ?”

”Anh ấy là bạn trai tôi, tôi không cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc nói xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với anh ấy.”

Hai người trầm mặc một hồi, Trà Trà “ừ” một tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

Về đến nhà, hai người không còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị đi ngủ.

Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với cô.” An Lạc nói xong bò lên giường.

Trà Trà giúp cô đặt gối: “Ừ, tâm sự chút đi.”

Sau khi tắt đèn, tâm sự tựa như những hạt cái lơ lửng trên không trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

Hai người lặng đi một lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi thật sự rất vui thay cô, cô nói xem mình đã tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cô cảm thấy tôi với anh ấy, xứng ư?”

Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi nói cô biết, một trong những cảm giác yêu một người chính là cảm thấy mình không xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh cô thật sự thích anh ấy.”

An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của cô là tôi không xứng với anh ấy?”

”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với cô chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà nói xong ôm lấy cánh tay cô.

An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có cô thật tốt!”

***

Đã đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đi đâu đó chơi, không hề có tâm tư làm việc.

”Chúng ta đi leo núi đi, gần đây tuyết đọng đã bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý nói rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

An Lạc đang tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo cô về.

”Này! Cô...” An Lạc mới lên tiếng một nửa thì chợt trông thấy Từ Sa Sa đang đến gần, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh một vòng.

”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

Đợi Từ Sa Sa đi mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí một ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, đang ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Bóng lưng chị ta có vẻ có chút cô đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng nói qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là một người mồ côi cha mẹ...

Nhất định đã phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thì thản nhiên nói: “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các cô, sao hôm nay cô còn chưa đi?”

”Em xử lí vài tài liệu... Không bằng xuống lầu uống cà phê đi?” An Lạc do dự một lúc, cười cười mời.

Rõ ràng Từ Sa Sa ngẩn ra một lúc, vẻ mặt dịu đi: “Hôm nay cũng rảnh, đi thôi.”

Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, đang chờ cà phê thì đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

”Ngày nào cũng nghe văn phòng các cô bàn tán về bạn trai cô, ai mà không biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta đã có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien không biết nói thế nào nữa, cô không dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm một chủ đề an toàn.

”Cũng tạm được, tôi nhớ cô cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm một chỗ ngồi xuống.

An Lạc biết cô ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, cô nói những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận nói chuyện đều không suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là thật!”

”Nếu xem là thật thì tôi còn có thể cho cô tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” Nói xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích cô, ngay thẳng, không ra vẻ.”

Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen cô, An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống cô, bây giờ ngẫm lại, thật sự hoài niệm.”

”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có một vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản nói.

”Cô thì có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô.

An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm không về.”

Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra một câu: “Hai người này thật đúng là nên đi tìm chết đi.”

An Lạc cười khổ một tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai nói thích em sáu năm, bên gái hào phóng tặng bạn trai cho em.”

Từ Sa Sa nhấp một ngụm cà phê, một nụ cười xuất hiện bên khóe miệng: “Vậy cô nghĩ thế nào?”

”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? Không quay về được chính là không quay về được nữa, không bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

”Cô còn thích cậu kia không?” Từ Sa Sa lại hỏi.

An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em đã có bạn trai.”

”Cô đã có bạn trai với việc cô còn thích cậu ta hay không, hoàn toàn không có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa nói với vẻ đương nhiên.

An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

”Đồ ngốc, cô xem đi, gặp lại người cô từng thích thì sẽ có cảm giác gì?”

Bốn chữ “không có cảm giác” đã đến bên miệng, bỗng An Lạc lại không nói nên lời, lắc đầu: “Em không biết.”

Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

”Chị Sa Sa, con chị có ngoan không?” An Lạc muốn nói sang chuyện khác.

Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

”Tất cả rồi cũng sẽ tốt hơn.”

Cuối cùng An Lạc khẽ nói, là nói cho chị ta biết, mà cũng giống nói với bản thân.

”An Lạc, lúc có thể yêu thì hãy yêu hết mình, cuộc đời vô thường, cô mãi mãi không biết liệu một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

An Lạc nghe vậy liền im lặng một lúc, rồi mới từ từ nói: “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

”Anh ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời cô, giọng điệu bình tĩnh.

An Lạc im miệng không nói, trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, không ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với một người phụ nữ mà nói thì có bao nhiêu vất vả.

Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn cô, bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi không cần ánh mắt thông cảm của cô.”

An Lạc dụi mắt: “Em không thông cảm chị, là em kính trọng.”

Trên đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

Giống như Từ Sa Sa nói, lúc có thể yêu thì hãy yêu hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhỏ nhoi.

Vận mệnh phải do mình nắm chắc, không thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi không biết được liệu một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.