Đừng Nhớ Em

Chương 11



Ở sau lưng kề lên lồng ngực vững chắc, cơ thể Lương Tư Tư cứng đơ, còn chưa kịp cử động, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên đầu cô:

- Đừng khóc nữa.

Giọng nói trầm thấp từ tai truyền đến, nhẹ nhàng ôm trọn lấy trái tim tan vỡ của cô.

Nhẹ nhàng có lực, mang theo năng lực trị liệu mạnh mẽ.

Nhiệt độ trên đầu chạy vào tim, phát nóng phát bỏng, làm cô cảm thấy bất bình trong cảm xúc bi thương, giống Hoàng Hà chín khúc trộn lẫn với đất nặng cát dày, ầm ầm đến.

Người đúng thật là sinh vật kỳ quái, rõ ràng khi một mình gặm nhấm nỗi đau cũng không sao, nhưng một khi có người cho bạn cái ôm, bạn sẽ ấm ức gấp vạn lần.

Nếu như cái ôm đó là do người trân quý nhất cho, vậy thì uất ức đó sẽ gặm nhấm bạn không ngừng.

Dịch Hoài Xuyên bảo cô đừng khóc nữa, nhưng nước mắt của cô tuôn càng nhiều hơn.

Mùi hương thanh mát trên người anh truyền đến, giống như tuyết đọng trên núi cao đã lâu không tan, đậy cô vào giữa. Bến đổ cô nghĩ đến trong nhiều năm này, giống như có ma lực, muốn nuốt chửng toàn bộ lý trí của cô, nhấn chìm cô trong đó.

Lương Tư Tư biết rằng không nên tham lam phần ai ủi vô căn cứ này, ngẩng đầu cố gắng thoát ra. Vừa rồi ngồi thẳng lưng, Dịch Hoài Xuyên sửa thẳng vai cô, để cô sát vào lòng mình.

Mạnh mẽ bá đạo.

Thân thể không kịp đề phòng dính sát vào nhau, Lương Tư Tư dựa vào vai anh, thẫn thờ 2 giây, giọt nước mắt không thể khống chế rơi ra, rơi vào áo sơ mi trắng tinh của anh.

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, vẫn là câu đó:

- Đừng khóc nữa..

Phía sau có lẽ vẫn còn lời muốn nói, nhưng cửa phòng bệnh không đúng lúc mở ra. Thẩm Hạo Quân anh thanh có chút vội vã xuất hiện:

- Dịch tổng, Dịch lão tiên sinh tỉnh rồi.

Lương Tư Tư hốt hoảng, giữ lại lý trí đang âm thầm trôi mất, nhanh chóng hồi thần.

Cô nhanh chóng giơ tay lau 2 cái trên mặt, sau đó rời ra khỏi vòng tay của Dịch Hoài Xuyên, ngồi đối lưng với phòng bệnh, không dám ngẩng đầu.

Dịch Hoài Xuyên ngược lại không vội không loạn, tùy ý cho động tác của cô kết thúc, mới thờ ơ "Ừ" một tiếng.

- Dịch tổng, xin lỗi.

Thẩm Hạo Quân đứng bên cạnh cửa, xin lỗi vì sự hấp tấp vừa rồi.

Cảm xúc phức tạp bị thay thế bởi ngại ngùng, Lương Tư Tư thừa cơ đứng dậy, cúi đầu đi về hướng phòng bệnh:

- Em đi xem ông nội.

Thẩm Hạo Quân vội vàng nhường sang một bên.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên ở bóng dáng có chút hỗn loạn của Lương Tư Tư, cho đến khi cô đi vào phòng bệnh, anh mới quét qua Thẩm Hạo Quân, nghiêng đầu hướng ra ngoài, lạnh nhạt nói:

- Ra ngoài.

Thẩm Hạo Quân nhận mệnh dời đi, Dịch Hoài Xuyên đứng dậy, đi theo vào phòng bệnh.

- Ông nội.

Lương Tư Tư ngồi trước giường bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Ông nhìn vào mắt cô:

- Khóc rồi?

Trong giọng nói mang theo sự yếu ớt và mệt mỏi sau phẫu thuật, nhưng quan tâm lại hiện ra dễ thấy.

Trái tim Lương Tư Tư chua sót, nhất thời không nhịn được, đáy mắt lại nóng lên.

Cô đang tính tìm lý do gì đó lấp vào, âm thanh trầm thấp của Dịch Hoài Xuyên ở bên cạnh truyền đến, bình thản điềm tĩnh:

- Vâng, lo cho ông.

Lương Tư Tư liếc mắt.

Dịch Hoài Xuyên mở một cái ghế để bên cạnh cô, ngồi xuống sát cạnh cô, đôi mắt thâm sâu nhìn vào mắt cô.

Động tác tự nhiên, ánh mắt vô tư trong sáng.

Lương Tư Tư mím môi, chấp nhận lời nói dối của anh.

- Không đáng, cơ thể của ông ông hiểu rõ.

Ông nội giơ tay muốn an ủi Lương Tư Tư, sức lực không đủ, nâng lên một chút lại rơi xuống giường.

Ông nội muốn giấu đi, nhưng Lương Tư Tư nhìn thấy rất rõ ràng, trong tâm nổi lên sự lo lắng đậy lại sự ngượng ngùng trước đó.

- Viện trưởng Tiêu nói ông phẫu thuật rất thành công.

Cô nặn ra một nụ cười, an ủi ông nội.

Đáng tiếc, sát phạt quyết đoán, ông nội trải qua chìm nổi thời còn trẻ đã không phải người bình thường, lúc không nhớ ai còn có thể dỗ dành, trong trạng thái tỉnh táo muốn lừa ông quá khó.

Ông nội cho cô ánh mắt hiền lành, nhận lấy ý tốt của cô. Sau đó liếc mắt nhìn về hướng DỊch Hoài Xuyên, trực tiếp hỏi:

- Tiểu Tiêu nói như thế nào?

Nghe tới đây, Lương tư tư vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Cô cở bên ngoài phòng phẫu thụat ghe thấy 2 câu, Dịch Hoài Xuyên ở phòng làm việc của viện trưởng Tiêu nói gì cô hoàn toàn không biết.

Có điều ít nhiều cô cũng đoán ra được một chút, nếu như không phải là ông nội không còn nhiều thời gian, anh sẽ không vội vã mà muốn cùng cô lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Dịch Hoài Xuyên nâng mắt, thần sắc tối hơn vừa rồi không ít.

Trong lúc cô đang cho rằng Dịch Hoài Xuyên sẽ không trả lời, anh đội nhiên nhìn đối mắt với ông nội, trầm trầm trả lời:

- Một đến ba tháng.

Trong tim Lương Tư Tư lộp bộp 1 tiếng, sau đó nhìn về hướng ông nội.

Bởi vì bị bệnh thời gian dài, thân thể khỏe mạnh của ông nội trở nên gầy yếu, bộ đồng phục bệnh nhân xanh trắng thoạt nhìn có phần rộng lớn, cả đầu tóc trắng bởi vì phẫu thuật mà cạo sạch, trên mặt trở nên trắng bệnh do bệnh, yếu ớt đến đáng sợ.

Nghe đến thời gian sinh mệnh phán đoán, đôi mắt sâu thẳm của ông nội, ánh mắt yên tĩnh, không có biến hóa gì.

Phảng phất đến giai đoạn này của ông, không còn bất kỳ thứ gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của ông, sống chết cũng vậy.

Nhưng Lương Tư Tư không thể bình tĩnh, bi thương áp lực từng bước ép đến gần, cảm giác vô lực quen thuộc dần dần tìm đến cô.

Khi cô còn chưa biết gì thì ba cô đã qua đời, là má một mình nuôi nấng cô và anh cô trưởng thành, năm cô 9 tuổi, má bị ung thư dạ dày, bởi vì không muốn lãng phí tiền, má đã từ bỏ trị liệu, sau đó là đói mà chết.

Đến giờ cô vẫn nhớ, trước khi má rời đi gọi cô và anh cô đến bên giường, chảy nước mắt yếu ớt hướng về họ nói:

- Má xin lỗi các con, tiểu Hành, sau khi má đi, con chăm sóc tốt cho em nhé.

Cô còn chưa kịp tạm biệt tử tế với má, má đã đi đến thế giới khác.

Khi đó bác sĩ đưa ra phán đoán cho má, cũng là một đến ba tháng.

Mà từ lúc má tìm ra bệnh đến lúc rời đi, cũng thật là chỉ có một tháng, sau đó, cô và anh trai trở thành cô nhi.

Một đến ba tháng, thời gian quá quen tai.

Kinh nghiệm quen thuộc làm cho sự bi thương của Lương Tư Tư tăng thêm.

Có lẽ là cảm xúc biểu hiện quá rõ ràng, ông nội an ủi cô:

- Sinh lão bệnh tử đều là chuyện thường của con người, số mệnh của ông nội đến rồi, con đừng buồn.

Lương Tư Tư không trả lời, cuối đầu tự mình bi thương.

- Hoài Xuyên, sự việc đã qua thì để nó qua, đừng để nó ảnh hưởng cuộc sống của mình.

Ông nội nhìn qua cô, rồi lại quay qua Dịch Hoài Xuyên dặn dò, giống như đang dặn dò chuyện sau này:

- Tư Tư là một đứa trẻ tốt, con phải nhớ lời của ông nội, đối tốt với cô bé.

- Vâng.

Dịch Hoài Xuyên giọng nói không thay đổi trả lời.

Giọng điệu của anh quá bình tĩnh, làm cho người ta hoài nghi anh chỉ trả lời cho có.

Lương Tư Tư sợ ông nội nhìn thấu, trong tim gấp gáp, không quan tâm vừa rồi mới đối đầu với Dịch Hoài Xuyên, vô thức tiếp lời:

- Hoài Xuyên đối với con rất tốt, con nói muốn phát triển ở làng giải trí, anh ấy cũng đồng ý rồi.

Cô không giỏi nói dối, chỉ có thể thật thật giả giả đan xen, nếu không với sự nhạy bén của ông nội, nhất định có thế vạch trần.

- Thật sao?

Ánh mắt có chút đục của ông nhất thời sáng lên.

Dịch Hoài Xuyên liếc cô một cái, sâu thẳm khó hiểu, làm cho người ta không rõ cảm xúc, trong tim cô lập tức chột dạ.

Cô giống một con bạc, được ăn cả ngã về không bỏ ra hết tất cả tiền bạc.

Nếu như Dịch Hoài Xuyên không phối hợp, cô sẽ thua một cách thảm hại – không những không an ủi được ông nội, còn gây ra phản tác dụng.

Nhưng cô biết rõ nuối tiếc của người sắp chết, cho nên không nghĩ gì mà lên tiếng.

Má vì cô và anh trai, từ bỏ trị liệu, năm đó anh trai lựa chọn rời đi, cũng là không muốn làm liên lụy đến cô.

Ở trong tim họ, cô luôn được đặt cao hơn vị trí của bản thân họ.

Nhưng họ đều không hiểu, trong tim cô, vị trí của họ cao hơn bản thân cô.

Nếu có thể để họ ở bên bản thân lâu hơn một chút, khổ một chút, mệt một chút thì có liên qua gì chứ.

Trái tin Lương Tư Tư đập thình thịch, trong vô thức cô nhìn về hướng Dịch Hoài Xuyên, trong mắt mang theo sự thỉnh cầu mà đến bản thân cô cũng không cảm nhận được.

Dịch Hoài Xuyên yên lặng đối mắt với cô, sau đó, anh nắm bàn tay cô đang nắm lại bên cạnh lên, trả lời:

- Vâng, chúng con dự định kết hôn rồi.

Động tác của anh tự nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm nhuộm lên sự dịu dàng, đến âm thanh phát ra cũng dịu dàng không ít, dịu dàng thâm tình.

Lương Tư Tư ngơ ngác:

Cô chưa từng biết, kỹ năng diễn xuất của Dịch Hoài Xuyên lại tinh xảo như vậy.

Khác với sự căng thẳng thấp thỏm của cô, lúc anh nói dối bình tĩnh trầm ổn, dường như không hề để ý cô sẽ vạch trần.

Cũng đúng, cô đối với anh từ trước tới nay trăm nghe trăm thuận, lúc nào dám ngỗ ngược với anh.

Anh xác thực có cái tự tin và khả năng này.

- Thật sao?

Ông nội vẫn là 2 tưu này, nhưng trong lời nói lộ ra sự vui mừng, lần này là hỏi cô.

Lương Tư Tư cựa bàn tay đang bị Dịch Hoài Xuyên nắm lại một chút, nhìn về hướng ông.

Ánh sáng nơi đáy mắt ông nội sáng thêm một phần, trên khuôn mặt hốc hác của ông hiện lên một nụ cười yếu ớt, là thật sự vui.

Lương Tư Tư cảm thấy hơi cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

Câu nói dối đầu tiên là cô nói, hiếm khi Dịch Hoài Xuyên phối hợp với cô.

Bây giờ bản thân cần tự vạch trần sao?

Lời chia tay thề non hẹn biển ở bên ngoài, ở thời khắc này trọn vẹn đã cho cô một cái tát vào má.

Nhìn thấy sự ao ước và vui mừng trong mắt ông nội, cô chấp nhận sự thật vả mặt.

- Vâng.

Lương Tư Tư gật đầu.

Âm lượng không cao, còn cúi mắt xuống.

Cô chỉ là chột dạ, nhưng trong mắt ông nội, lại là sự ngại ngùng.

- Tốt lắm!

Ông nội thở dài một tiếng, dường như cảm khái lại giống thỏa mãn.

- Thời gian không sớm nữa, 2 con về đi, ông ở đây có điều dưỡng, không cần đến các con.

Ánh mắt ông nội dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, đuổi người.

Lương Tư Tư cúi đầu không trả lời, người lại là Dịch Hoài Xuyên nắm lấy tay cô, trầm thấp lên tiếng:

- Đi về ngủ đi.

Lương Tư Tư nhìn lên, Dịch Hoài Xuyên nhìn chăm chú cô, giọng điệu mặc dù nhạt, nhưng có sự quan tâm, giống như họ thật sự là một đôi tình nhân ân ái.

Sau một chút ngạc nhiên, cô đoán Dịch Hoài Xuyên có lẽ muốn tránh khỏi ông nội để bàn về lời nói dối vừa rồi, liền làm theo đứng dậy hướng về ông nội tạm biệt:

- Ông nội, vậy con về trước nhé, ngài mai con lại đến thăm ông.

Ông nội gật đầu, sau mới nhắm mắt lại, rất rõ ràng ý bảo họ nhanh đi đi.

Dịch Hoài Xuyên đi ở phía trước, bởi vì nắm tay, Lương Tư Tư bắt buộc phải đi theo phía sau.

Thân hình anh cao lớn, vai rộng, một cử động cũng lộ ra khí chất cao quý.

Dưới bóng đèn tối mờ ảo, Lương Tư Tư hoảng hốt nhớ lại ký ức.

Mấy năm đầu mới đến Yến Thành, mỗi lần cô cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì nữa, thì sẽ đến trường học của Dịch Hoài Xuyên tản bộ, tưởng tượng anh có phải cũng có lúc khó khăn.

Khi đó anh sớm đã ra nước ngoài du học rồi, nhưng trong trường đều là truyền thuyết về anh – trên tường vinh dự của trường treo một bức ảnh 4*6 của anh, trên tường tỏ tình chỗ nào cũng có thể thấy tên anh, đến học sinh nói chuyện phiếm trên sân thể dục đều có thể nghe thấy chiến công hiển hách của anh.

Rõ ràng mọi người tuổi tác không quá chênh lệch, cô vô cùng nổ lực mới có thể đạt được chút thành tích, nhưng anh lại rất ung dung mà trở thành truyền kỳ.

Thiếu niên cô ngưỡng mộ, giống như ngôi sao sáng nhất bầu trời, cách với cô một rãi ngân hà.

Nhưng mỗi lần đến, đều giúp cô chuyển mình ở nơi tuyệt vọng, một lần nữa có lại dũng khí.

Anh ưu tú như thế, nếu như cô từ bỏ, thì sao có thể kéo gần khoảng cách lại với anh.

Khi đó, cô muốn đạt nhiều nhất, là nếu như cô không để thành tích cho Lương Tâm Thiên, đến trường của anh, cô có cơ hội đồng hành cùng anh không.

Không cần bằng vai, cô có thể âm thầm ở phía sau anh là được.

Vào thời khắc này, cô dường như trở về trong mộng cảnh mà thời niên thiếu cô tạo ra.

Anh ở trước, cô ở sau, họ cùng đồng hành, anh còn nắm tay cô.

Cảnh tượng này, để vào bất kỳ một ngày nào trước đây, đều đủ để cô rung động vui mừng, nhưng lúc này chỉ sinh ra sự sai lệch bi thương.

Lời nói dối trước mặt ông nội, không tính là thật. Vấn đề giữa cô và Dịch Hoài Xuyên, không phải là một tờ hôn thú có thể giải quyết.

Ra khỏi phòng bệnh, Lương Tư Tư chủ động rút tay ra khỏi tay Dịch Hoài Xuyên, gập lại chiếc áo khoác trên người, bình lặng nói:

- Cảm ơn đã phối hợp diễn xuất.

- Diễn xuất?

Dịch Hoài Xuyên đứng lại, nhướn mày nhìn cô.

Lương Tư Tư không thể không dừng bước, nghi hoặc nhìn lại.

Trong hành lang vắng tanh, 2 người đứng đối diện, bầu không khí nóng nhẹ dần dần lan ra.

Dịch Hoài Xuyên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nghiêm túc mà kiên định nhấm mạnh:

- Tôi không diễn xuất.