Đừng Nhớ Em

Chương 2



Sắc trời triệt để tối sầm lại, ánh sáng vàng của chiếc đèn ở trước cửa càng yếu ớt, phảng phất một giây sau sẽ bị đêm tối nuốt chửng.

Giống như lúc này Lương Tư Tư đối mặt với Dịch Hoài Xuyên.

Cô cho rằng, chuyện ban ngày đủ để cô tuyệt vọng chết tâm, nhưng thật sự đề nghị chia tay mới phát hiện đáy lòng đau đớn chua sót.

Giống như một hàng cua leo qua trái tin mềm mại của cô lưu lại những vết thương nhỏ chằng chịt.

Người đàn ông trước mặt, là cô theo đuổi bằng cả thanh xuân.

Vì để hùa theo ý anh ta, cô đặt một cái tên giả, từ bỏ buổi biểu diễn phim trường yêu thích của mình, tự giam mình vào tù để bản thân vào khuôn mà anh ta chấp nhận.

Cô sớm đã quen với việc gì cũng xoay quanh Dịch Hoài Xuyên, một thời khắc không thể nghĩ được sau khi rời xa anh cô sẽ đi đâu về đâu. Lúc này trái tim cô giống với đêm tối bên ngoài cửa sổ, không thể nhìn rõ cái gì, chán nản và mờ mịt.

Lương Tư Tư né đầu, đôi mắt trong veo lạnh lùng.

Dịch Hoài Xuyên đứng đó một lúc, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô một lượt từ đầu tới cuối sau đó cau mày đi về hướng cô, khí thế lạnh lùng bức người hừng hực.

Lương Tư Tư trong tâm sợ hãi, sau đó lùi về sau một bước.

Sau lưng là ghế sofa, cô nhất thời thất thần vướng chân cả người ngã về phía sau.

Thời khắc này, Lương Tư Tư đang nghĩ tự tôn cô khó khăn duy trì trước mặt Dịch Hoài Xuyên cuối cũng lại bị đập nát rồi.

Việc ngoài dự liệu là, sự nhếc nhác mà cô tưởng tượng không có, người lại cô bị ôm vào cái lồng ngực quen thuộc.

Không khí lạnh lẽo và nhiệt độ ấm nóng của cơ thể cùng đến một lúc, Lương Tư Tư mở măt, ngương mặt anh tuấn của Dịch Hoài Xuyên hiện ngay trước mắt.

Môi anh ta mím thành một đường thẳng, mày vẫn đang cau lại, đáy mắt đen kịt chứa đựng cảm xúc nồng đậm, giống như không kiên nhẫn.

Cái cảm động vừa tăng lên, liền bị phá vỡ.

Lương Tư Tư hạ mắt, đưa tay ra đẩy thử dời khỏi vòng tay của anh ta.

- Đừng động.

Âm thanh vừa sâu vừa trầm chuyền đến mạnh mẽ bá đạo.

Lương Tư Tư bị nói sững ra mất một lúc, khi hồi thần cô đã bị Dịch Hoài Xuyên ôm ngồi trên ghế sofa.

- Em..

Cô vừa định nói bản thân không sao, nhưng phát hiện Dịch Hoài Xuyên ngồi xuống bên canh cô.

Làm một người thấp hơn cô, nhìn như tư thái phục tùng.

Hai người họ, Dịch Hoài Xuyên vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, cho dù ở trên giường, anh ta cũng chắc chắn nắm thế chủ đạo, tư thái như bây giờ dường như không có.

Nhất thời Lương Tư Tư không hiểu anh ta đang làm gì, vừa kinh hãi lại mờ mịt, cuối đầu nhìn anh ta.

Ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên dừng lại trên chân phải của cô, mà sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô.

Lương Tư Tư nhìn theo mới phát hiện chân cô đang chảy máu, có lẽ là bị mảnh vở bình hoa cứa vào.

Chỉ là do vừa nãy cô tâm thần bất ổn không chú ý đến.

Nơi mắt cá chân truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, tin của Lương Tư Tư cũng nóng theo. Nhưng rất nhanh cô lại hiểu ra sự ấm áp của Dịch Hoài Xuyên không phải là dành cho cô.

- Em không sao.

Nhân lúc anh ta đi lấy hộp y tế Lương Tư Tư nhanh chóng thu lại chân quay người rời đi đến giày cũng không đeo.

- Đứng lại.

Trong cái mệnh lệnh gọn gàng mang theo một chút gì đó tức giận.

Bàn chân truyền đến cái lạnh của sàn nhà, nơi vết thương cũng chuyển tới cảm giác đau nhói.

- Dịch Hoài Xuyên, anh có biết em là ai không?

Lương Tư Tư cắn môi quay người, yên định nhìn về hướng anh ta, mang cái đau khổ áp chế cả ngày nay phát tiết ra.

Cảm xúc quá khích, hết sức cố ý nhịn lại, âm thanh vẫn là vừa lớn vừa gấp gáp.

- Cô phát điên cái gì.

Dịch Hoài Xuyên đứng dậy, từ trên nhìn xuống nhìn vào cô, ánh mắt lạnh nhạt có chút không nhẫn nại.

Lương Tư Tư cười khổ một tiếng, hàng mi dài rũ xuống.

Ngoài cửa sổ đột nhiên bắt đầu mưa, tí ta tí tách, phá vỡ sự trầm mặt đột nhiên mà có ở trong phòng.

Trong lúc hoảng hốt cô nhớ lại trận mưa của 10 năm trước.

Dịch Hoài Xuyên cũng từng cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ấy, còn đội mưa lớn cõng cô đến bệnh viện cách mấy km, cứu cô một mạng.

Khi đó cô ngây thơ cho rằng, 2 người cũng xem như vận mệnh trói buộc, vậy là ghi nhớ nhiều năm như vậy,

Nhưng còn Dịch Hoài Xuyên thì sao?

Anh sớm đã quên sạch cô và đoạn thời gian tồi tệ ngắn ngủi đó.

Nhớ lại chuyện cũ, trái tim của Lương Tư Tư lại bắt đầu nổi gợn sóng.

- Dịch Hoài Xuyên, những năm nay tại sao anh không nói chia tay?

Cô ngẩng đầu, khống chế lại nội tâm lên xuống nhấp nhô, bình tĩnh hỏi.

Có phải là nhớ lại gì đó hay là đối với cô có một chút tình cảm gì đó?

Cái sự ấm áp vừa nãy rốt cuộc là dành cho cô hay dành cho Lương Tâm Thiên?

Bốn mắt nhìn nhau, Dịch Hoài Xuyên trầm mặc một lúc.

- Bởi vì ông nội không cho phép.

Sau đó truyền đến câu trả lời âm trầm, không chút gợn sóng, giống như đang kể lại một sự thật.

Cái ảo tưởng cuối cùng cũng bị dập tắt.

- Em biết rồi.

Cái chua xót ở nội tâm chạy lên hốc mắt, Lương Tư Tư nhắm mắt, nghẹn giọng đáp lời.

Chuông điện thoại reo lên, Dịch Hoài Xuyên từ cửa phòng đóng chặt thu lại tầm mắt.

- Dịch tổng, 7: 30 tối, ngài có một cuộc họp online với bên nước ngoài.

Là trợ lý đặc biệt của anh ta Thẩm Hạo Quân.

Dịch Hoài Xuyên "Ừ" một tiếng, xoay người đi lại phòng sách.

- Bảo Vương Chí Tân xóa đi đoạn video lúc chiều.

Tầm mắt khi quét qua TV ở phòng khách, bước chân của Dịch Hoài Xuyên dừng lại.

- "..."

- Dịch tổng, buổi chiều khi ngài rời khỏi trường quay, đã bảo đạo diễn Vương xóa đi rồi.

Thẩm Hạo Quân trầm mặc một lúc, mới cẩn thận thăm dò.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên nặng nề, không biết là do bất mãn trí nhớ bản thân kém hay là do trợ lý đặc biệt cố ý nhắc nhở nên phiền.

Anh ta bấm tắt điện thoại, tiện tay bỏ kính mắt xuống vứt trên bàn, day day chân mày.

Không biết tại sao, bóng lưng Lương Tư Tư dời đi làm cho anh ta nhớ lại, ánh mắt khi nhìn anh lúc cô làm thế thân ở trường quay hoàn toàn không nhìn thấy sự yêu thích ngày thường, chỉ còn lại lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Chính vì vậy, anh mới quay về, mới muốn giúp cô băng bó khi chân cô chảy máu.

Nói không rõ nguyên do, anh chỉ là đơn thuần cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt đó.

Thấy còn kịp về công ty, Dịch Hoài Xuyên đeo kính lên rời khỏi biệt thự giữa núi.

Cửa chính mở ra rồi đóng lại, cả căn biệt thự triệt để rơi vào tĩnh mịch.

Lương Tư Tư nằm trên giường, nữa tỉnh nữa mê, cô lại nhớ lại hồi ức ngày trước.

Cô gặp lại Dịch Hoài Xuyên một lần nữa là vào 4 năm trước.

Khi đó cô còn là học sinh năm 3 của học viện điện ảnh Yến Thành, trừ những lúc bị Lương Tâm Thiên gọi đi làm thế thân, cô còn làm thêm tại một quán café có tính bí mật cá nhân rất tốt.

Là khi cô đi bê đồ ăn cho phòng đặt riêng nghe thấy 2 vị khách nữ nhắc đến Dịch Hoài Xuyên.

3 chữ đó cô nhớ cả 10 năm.

Lần đầu tiên, cô làm trái với nguyên tắc trốn ở góc tường nghe lén,

Trong phòng đặt riêng, người phụ nữ trẻ là người bị AIDS được sắp xếp để truyền bệnh cho Dịch Hoài Xuyên.

Dịch Hoài Xuyên không những là ánh sáng mà cô theo đuổi, còn là cháu trai ruột của người sáng lập tập đoàn Dịch Thị.

15 tuổi đạt được trạng nguyên kỳ thi đại học, sau này đi mỹ trực tiếp học lên tiến sĩ. Sau khi về nước, sau một năm ngắn ngủi điều hành một nữa tập Dịch Thị, đồng thời đem công ty giải trí Thiên Chí dưới trướng của Dịch Thị trở đứng đầu trong nước.

Bất kể giai đoạn tuổi tác nào anh ta đều là con cưng của thiên hạ người người ngưỡng mộ.

Lương Tư Tư không thể tưởng tượng hậu quả khi anh bị truyền nhiễm loại bệnh đó, cho dù chỉ có khả năng 1/100000 cô cũng không cho phép.

Cô dựa theo thời gian địa điểm nghe lén đi báo tin, không ngờ rằng đúng lúc gặp Dịch Hoài Xuyên bị bỏ thuốc, trong lúc ý loạn tình mê 2 người có lần đầu tiên.

Vốn dĩ là cô không nỡ Dịch Hoài Xuyên khó chịu, tự nhiên chưa từng nghĩ muốn anh ta chịu trách nhiệm, trong đêm cô liền dời đi.

Không ngờ rằng ngày thứ 2 cô bị đem đến nhà tổ tiên của Dịch gia.

Cục diện tam đường hội thẩm, lão gia của Dịch gia đang ngồi phía trên, Dịch Hoài Xuyên ngồi bên trái, bố ruột, mẹ kế, em trai kế của anh ta ngồi bên phải, Lương Tư Tư bị ép đứng ở trước mặt mọi người.

- Nha đầu, cháu nói đi, chuyện tối hôm qua là như thế nào?

Lão gia hỏi.

Không khí trong phòng quá ngột ngạt, cô nhìn lén qua Dịch Hoài Xuyên.

Ở trên chiết ghế gỗ đỏ, sắc mặt của anh lạnh lùng, tư thế ngồi tùy ý, cuối đầu lau mắt kính, từng chút từng chút, nhìn rất phân tán nhưng lại rất tập trung, hình như căn bản không hề quan tâm việc đang xảy ra, hiển nhiên cũng không có một chút ánh mắt nào cho cô.

Một Dịch Hoài Xuyên như thế này là cô nhớ suốt 10 năm, đến gặp măt cũng là tồn tại hy vọng xa sỉ.

Nhịp tim của Lương Tư Tư không theo khống chế mà đập theo tiết tấu anh ta lau kính.

Cô ở trong tâm trạng đầy cảm xúc, một năm một người kể lại chân tướng, kể cả việc gặp mẹ kế anh trong quán café.

- Cô nói bậy.

Người phát ra tiếng nói đầu tiên là mẹ kế của anh, lời giải thích đương nhiên là đang nói với lão gia.

- Rõ ràng là người phụ nữ này muốn trèo lên giường của Hoài Xuyên sao lại còn quay lại cắm con một miếng.

Lão gia không quan tâm, quay đầu nhìn Dịch Hoài Xuyên hỏi:

- Hoài Xuyên, con thấy thế nào?

Dịch Hoài Xuyên từ từ đeo kính lên, cũng không nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng mở miệng:

- Con không tin

Không tin ai, anh không nói rõ, nhưng Lương Tư Tư rất gấp gáp sợ anh hiểu lầm bản thân.

- Là sự thật, bà ấy muốn hại anh, tôi vốn dĩ muốn đến lén lút báo tin, mới..

Cô không quan tâm hiện trường, nhìn anh, không tự chủ nâng cao tông giọng.

Mới cùng anh phát sinh quan hệ.

Cô nói không nổi nữa, dù sao khi đó cô là can tâm tình nguyện, tai dần dần đỏ lên cuối đầu xuống.

- Ta tin cô bé.

Lão gia kết luận:

- Hoài Xuyên, Dịch gia chúng ta từ trước tới nay có ơn nhất định phải trả, cô nương này cứu con một mạng, con cần dùng một đời để trả.

Lương Tư Tư vừa định nói không cần thì nghe Dịch Hoài Xuyên gọi một tiếng:

- Ông nội.

Nhưng lão gia không cho anh có cơ hội để nói, đậy nắp quan tài mới kết luận giải tán mọi người.

Không qua bao lâu, 2 người đính hôn dưới sự sắp xếp của lão gia.

Ngày Dịch Hoài Xuyên mang cô đến biệt thự trên núi, cô vô cùng kỳ vọng hỏi:

- Anh có nhớ em là ai không?

Nếu không tại sao lại đồng ý đính hôn cùng cô.

Dịch Hoài Xuyên nhìn qua cô, ánh mắt rất lạnh nhạt, ngữ khí cũng lạnh nhạt, mang một chút chế giễu:

- Thế thân?

Sự mong chờ của Lương Tư Tư bị 2 từ đó của anh ta chọt thủng.

Anh ấy vẫn là không tin cô.

Lương Tư Tư bỏ đi tâm tư cùng anh nhận ra nhau chỉ muốn chứng minh bản thân không nói dối.

Dịch Hoài Xuyên cau mày, không nhẫn nại cắt ngang cô:

- Không quan trọng

Cô cho rằng, anh nói không quan trọng là không có tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng không biết anh nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là vì áp lực đến từ ông nội.

Cô cho rằng, câu thế thân đó của Dịch Hoài Xuyên là chỉ ADIS nhưng không biết đó là chỉ em gái của cô Lương Tâm Thiên.

* * *

Lương Tư Tư nằm mơ cả đêm, ngày thứ 2 sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy vừa mệt mỏi vừa uể oải.

Cho đến khi tắm xong, cảm giác mệt mỏi mới bị rửa trôi đi phần nào đó. Cô vào phòng thay đồ suy nghĩ một lúc cô gửi một tin nhắn cho bạn tốt cũng là người quản lý của cô Tô Mạn Mạn.

Lương Tư Tư:

- Mạn Mạn, mình có thể qua chỗ cậu ở nhờ mấy hôm không?

Dời khỏi biệt thự trên núi, triệt để rời xa Dịch Hoài Xuyên là quyết định tối qua trước khi cô đi ngủ.

Nhưng có không có nhà đất ở Yến Thành, nhất thời tìm phòng cũng cần có thời gian, chỉ có thể suy nghĩ kỹ lưỡng hơn.

Tin nhắn trả lời của Tô Mạn Mạn rất nhanh chuyển đển, đơn giản dễ hiểu, trực tiếp như con người của cô vậy:

- "?"

Lương Tư Tư rủ mắt xuống, mín môi đánh chữ:

- Mình quyết định chia tay với Dịch Hoài Xuyên rồi.

Mấy từ này dường như lấy hết đi sức lực của cô, tâm trạng nặng nề, ngã xuống.

Tô Mạn Mạn không hỏi gì thêm, lời ít ý nhiều:

- Mình tới đón cậu.

Lương Tư Tư lấy lại tịnh thần, gấp mấy mấy bộ đồ đợi một tin nhắn "đến rồi" của Tô Mạn Mạn cô liền kéo theo hành lý đi ra.

Bên ngoài cửa, mặt trời giữa trưa rất đẹp, ấm áp thoải mái, hình thành đối lập rõ ràng với sự lạnh lẽo kìm nén bên trong biệt thự.

Lương Tư Tư quay đầu nhìn lại.

Cô đã ở đây 4 năm, vẫn là hình dáng lúc cô mới chuyển vào, trống vắng, rập khuôn ngay ngắn.

Trong phòng khách đồ vật duy nhất của bản thân, chính là chiếc bình hoa đã vỡ và những bông cúc họa mi rơi trên mặt đất, so sánh với hôm qua, chúng nó càng hiện ra lụi bại và đổ nát.

Lương Tư Tư thích cúc họa mi, bởi vì ý nghĩa của hoa này là "tình yêu giấu kín."

Bây giờ, tình yêu này vỡ rồi, nát rồi, cô cuối cùng cũng có thể vứt đi, sống vì bản thân.