Đừng Nhớ Em

Chương 27



Thấy bộ dạng một mặt ghen tị của Tô Mạn Mạn, Lương Tư Tư cảm thấy buồn cười:

- Người theo đuổi cậu còn ít sao, cậu hâm mộ người trong tim người khác làm gì?

- Nhưng không giống nhau, như những người đứng trên đỉnh cao như vậy, trừ khi thật sự rất yêu, nếu không sẽ không dễ dàng công bố, ví như..

Tô Mạn Mạn đá đôi giày đi, khoanh trên ngồi trên giường, nói đến đây nhịn lại một chút:

- Ầy, dù sao không nói người khác, chỉ nói tớ và anh tớ.

Ba má tớ từ nhỏ đã dạy chúng tớ, có thể thích ai, nhưng không thể dễ dàng bị chụp hay công bố, nếu không hậu quả khó lường.

Vì vậy anh ấy nguyện dùng lý do này để từ chối lời mời của công ty, có thể thấy cô nương đó là đặc biệt với anh ấy, người đặc biệt quan trọng.

Tô Mạn Mạn chuyển chủ đề, nhưng Lương Tư Tư vẫn hiểu được lời mà cô ấy chưa nói ra miệng đó.

Ví như Dịch Hoài Xuyên, cho dù họ đã từng và vị hôn phu thê, nhưng anh cũng chưa từng thừa nhận thân phận của cô.

Cô nhìn thấu nhưng không nói thấu, nhẹ nhàng gật đầu, giả vờ như đã bị Tô Mạn Mạn lừa được.

Mặc dù Lương Tư Tư không biết ảnh để trong miệng Tô Mạn Mạn là ai, vẫn tiếp tục câu chuyện:

- Đúng vậy, có thể lấy đó làm lý do trịnh trọng tuyên bố với bên ngoài, khẳng định rất quan trọng.

- Không nói cái này nữa, cậu sửa soạn một chút, chúng ta đi ăn cơm.

Có lẽ sợ nói nhiều sai nhiều, Tô Mạn Mạn đeo lại dép lê đứng dậy, thúc giục nói.

Lương Tư Tư buổi chiều quay về khách sạn liền đi ngủ, bây giờ đã hơn 7 giờ tối, đúng là đã đói rồi.

Huống hồ Tô Mạn Mạn từ Yến Thành bay đến cũng chưa ăn tối, cô đáp một tiếng, thay đồ, đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, Lương Tư Tư liền nghe thấy có người gọi cô.

- Tư Tư..

- Woa, đúng là Tư Tư thật!

- Tư Tư, chúng tôi là fan của cô!

Âm thanh to lớn ồn ào, lượt sau lớn hơn lượt trước.

Lương Tư Tư ngước mắt.

Chỉ thấy bao quanh trước cửa khách sạn là một đám đông nam nữ sinh, ánh mắt mọi người đều nóng rực nhìn cô.

Vào thời khắc cô nhìn qua, có người vẫn tay, có người gọi lớn, nhiều hơn vẫn là những người tay cầm bảng đèn nâng lên cao, trên bảng đèn in 2 chữ sáng rực – Tư Tư.

Khung cảnh có chút chấn động, Lương Tư Tư ngơ ra, đứng ở cửa thang máy, đến bước đi cũng quên luôn.

- Bị dọa rồi?

Tô Mạn Mạn cười cười, kéo theo cô đi về phía trước, giọng điệu nhanh nhẹn,

- Lương Tư Tư tớ nói với cậu, cậu không còn là người vô hình tìm kiếm không có thông tin nữa, cậu đã thành công đi vào làng, còn dùng kỹ thuật diễn xuất tinh xảo của cậu thu hút fan.

Từ nay về sau, cậu cũng là một nữ diễn viên mà mỗi khi ra ngoài đều cần ngụy trang rồi.

Sự khích lệ của Tô Mạn Mạn cô hiểu ra rồi, bởi vì tập đầu tiên của "Diễn viên xuất sắc nhất đã kết thúc, cô đã nổi tiếng, những người đang đứng ngoài cửa đều là fan của cô.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lương Tư Tư thật sự vẫn chưa có kinh nghiệm.

May mắn Tô Mạn Mạn ở bên cạnh cô, kéo cô ra khỏi khách sạn, tười cười chào hỏi với fan:

- Hello, cảm ơn mọi người đã yêu tích Tư Tư của chúng tôi.

- Tư Tư, người thật của chị còn đẹp hơn trên ti vi.

- Tư Tư, em thích chị quá đi!

- Tư Tư, kỹ thuật diễn xuất của chị tốt quá, chị đừng có bị ảnh hưởng bởi những bình luận tiêu cực trên mạng xã hội, chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị!

* * *

Từng tiếng từng tiếng toàn bộ đều đang gọi tên cô.

Từng câu từng câu, toàn bộ chân thành biểu đạt sự ủng hộ và yêu thích với co.

Có lẽ là từ nhỏ đến lớn không có mất người mà trực tiếp biểu thị sự yêu thích với cô như vậy, nhất thời, nơi sâu thẳm trong nội tâm Lương Tư Tư sợi dây đàn nhẹ nhàng bị đụng tới, uông uông hồi âm.

Nói không rõ cảm nhận, giống như có người vặn một trái chanh vào nơi mềm mại nhất trái tim cô, chua chua ngọt ngọt, làm cho cô muốn khóc lại muốn cười.

Muốn khóc, là bởi vì sự ấm áp khi được tình yêu bao quanh; Muốn cười, cũng vì vậy.

Có lẽ thấy thời gian cô ở trước mặt fan ngây ngốc quá lâu, Tô Mạn Mạn nhẹ nhàng kéo cô một cái.

Lương Tư Tư hồi thần sau cảm xúc đột nhiên xuất hiện đó, mỉm cười gật đầu, cảm ơn các fan đã đặc biệt vì cô mà đến:

- Cảm ơn các bạn.

- Không cần cảm ơn, Tư Tư, chị có thể ký tên cho tụi em được không?

Có fan đưa ra một cuốn sổ đẹp tinh xảo, lên tiếng.

Tiếp ứng lạ lẫm, ký tên lạ lẫm, yêu thích lạ lẫm, mọi thứ đối với Lương Tư Tư đều là mới mẻ, nhưng đồng thời cũng là cảm động không gì sánh bằng.

Cô đồng ý với từng yêu cầu của fan, sau đó mới tạm biệt với họ:

- Các bạn quay về đi, trời tối rồi, đừng đứng ở đây nữa.

Fan là 1 người trong ngàn vạn fan, bình phảm phổ thông, nhưng lại là thành viên của một gia đình, duy nhất trân quý.

Có thể là do từ nhỏ đến lớn trải nghiệm khác nhau, suy nghĩ của Lương Tư Tư sâu đậm hơn người bên cạnh, cũng hiểu suy nghĩ cho người khác hơn.

- Con người Tư Tư thật sự rất tốt, vừa xinh đẹp vừa ấm áp.

- Đúng vậy đúng vậy! Tớ cảm thấy chị ấy đẹp hơn Lương Tâm Thiên nhiều lắm! Thích chị ấy quá!

* * *

Cô cùng Tô Mạn Mạn đi xa rồi, vẫn nghe được lới khen ngợi fan đối với cô, không nhịn được, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Khác là sến súa, nhưng thật sự cô nhịn không được.

Từ ngày đến Yến Thành, trong hơn 10 năm cô từ đầu đến cuối đều bị phủ định, bị chèn ép, bị chửi mằng, bị lạnh nhạt..

Cô từng có rất nhiều thân phận – con nuôi Lương gia, thế thân của Lương Tâm Thiên, vị hôn thê không được thừa nhận của Dịch Hoài Xuyên.

Mỗi một cái đều không phải thứ cô mong muốn, nhưng lại bị động chịu đựng nhiều năm.

Cuối cùng bây giờ cũng có người biết cô là Tư Tư, cũng cuối cùng bởi vì nhìn thấy điểm tốt của cô mà thích cô.

Cho dù loại yêu thích này rất đột ngột, rất ngắn ngủi, nhưng nhất thời chạy thẳng vào tim vẫn làm cho hốc mắt cô có chút ướt át nóng hổi.

- Cậu xứng đáng được yêu thích, hơn nữa càng ngày sẽ có càng nhiều người yêu thích!

Tô Mạn Mạn quàng lên cổ cô, âm thanh dịu dàng vang lên bên tai cô.

Giọng điệu của cô ấy nghiêm túc lại kiên định, giống như một lời hứa, lại giống như một lời dự đoán.

Sự ấm áp trong tim Lương Tư Tư lại tăng lên, càng thêm kiên định về sự tự tin tiến về phía trước.

Tô Mạn Mạn thần thông quãng đại, không biết lấy đâu ra một chiếc xe thể thao, lần này là chiếc xe màu xanh dương ngầu lòi, hào nhoáng và bắt mắt.

Lương Tư Tư vừa lên xe, cô ấy liền đóng mui xe lên, thuận theo chủ đề ban nãy khơi gợi hứng thú:

- Tư Tư của chúng ta bây giờ là minh tinh lớn rồi, phải bảo vệ tốt một chút.

Cảm xúc trong lòng Lương Tư Tư bị chọc thủng, cười cười vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy.

Tô Mạn Mạn cũng không u sầu, thành thục chạy xe vào đường chính.

Nam Thành, mặc dù khi nhỏ Lương Tư Tư từng ở đây, nhưng ở vùng núi cách thành phố khá xa, cho nên cô không quen thuộc.

Cho đến khi Tô Mạn Mạn dừng xe ở dưới một khu nhà ở trong trung tâm Nam Thành, Lương Tư Tư mới cảm thấy có chút không đúng lắm:

- Trung tâm bên cạnh không thể dừng xe sao?

Tô Mạn Mạn hất tóc ngầu lòi:

- Dừng xa như vậy làm gì chứ, đương nhiên là dừng dưới lầu của nhà mình.

Lương Tư Tư xuống xe, ngơ ngác, nghi hoặc hỏi lại:

- Lầu bên dưới nhà mình?

- À ừ!

Tô Mạn Mạn đi một vòng lại bên cạnh cô, khoác tay cô, kéo theo cô đi về hướng thang máy,

- Người như anh trai tớ không có sở thích nào khác, chính là thích mua căn nhà lớn, chỉ cần là thành phố anh ấy nhìn trúng, anh ấy đều mua hết.

Lương Tư Tư vô cùng kinh ngạc:

- Đều mua hết?

- Ừa.

Tô Mạn Mạn không quá để tâm, sau khi đi vào thang máy bấm nút số tầng.

2 người đi lên, cô ấy tiếp tục:

- Anh trai tớ mà, cờ bạc rượu chè đều không chơi, đến bạn gái cũng không có, không thể ngày ngày chỉ biết đến công việc mà.

Anh ấy mua nhà cũng như công tử nhà giàu mua đồng hồ mua xe, đều là sở thích ngoài lề.

Cửa thang máy mở ra, Tô Mạn Mạn kéo theo cô đi mấy bước, đứng trước cửa nhập mật khẩu.

Lương Tư Tư mặc dù không có cách nào hiểu nổi, nhưng vẫn tỏ ý hiểu được:

- Ồ, sở thích của Tô tổng thật sự rất đặc biệt.

" Tạch "một tiếng, cửa bị mở ra, Tô Trình mặc đồ ở nhà, đeo tạp dề, một tay kéo nắm cửa, một tay cầm muỗng xào xuất hiện trước mắt.

- Sở thích gì của anh đặc biệt?

Giọng nói của anh ấy vẫn trầm ổn như trước, còn mang theo một chút ý cười.

Đột nhiên thấy Tô Trình, Lương Tư Tư trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.

- Hửm?

Tô Trình thấy cô ngây ngốc đứng ở cửa, cười đùa.

Người đàn ông trước mắt anh tuấn kiên nghị, có một chút khí chất uy nghiêm trên thương trường, thêm mấy phần khói bếp gia đình.

Lúc này, anh ấy không giống như tổng tài địa vị cao quý, càng giống một người đàn ông bình thường đang đợi nửa kia trở về.

Lương Tư Tư chưa từng thấy một Tô Trình như vậy, hoặc là nói, cô không hề nghĩ rằng tối nay sẽ gặp được Tô Trình.

- Tô.. tổng.

Lương Tư Tư hồi thần, lên tiếng.

Tô Trình không hề làm khó cô, bỏ nắm cửa ra, hơi nghiêng đầu vào trong phòng, giọng điệu tùy ý tự nhiên:

- Vào đi, chuẩn bị có thể ăn rồi.

Anh ấy cầm theo muỗng xào đi vào bếp, rất nhanh âm thanh xào ra truyền đến, trong đêm tối yên tĩnh, càng có không khí gia đình.

Đã rất lâu rất lâu, Lương Tư Tư không có cảm giác này.

Lâu đến mức cô quên mất, dáng vẻ của gia đình mà cô vẫn luôn sinh sống là như thế nào.

- Vẫn ngốc ra đó sao?

Tô Mạn Mạn để dép lên trước mặt cô, cười nói:

- Anh trai tớ thời gian trước không phải là đi nước ngoài một chuyến sao, hôm nay vừa về nước, liền cùng với tớ bay qua đây thăm cậu rồi, cảm động không?

Khá là cảm động, thật đó.

Cái ôm của Tô Mạn Mạn, sự yêu thích của fan, Tô Trình xuống bếp, mỗi một việc đều vừa hay rơi vào tim cô.

Cô cũng có người yêu thương.

Không giống như hành khách độc hành trong đêm tối, không biết đi đâu về đâu.

- Bỏ đi bỏ đi, không phải đặc biệt đến thăm cậu đâu, anh tớ ngày mai có hạng mục quan trọng cần bàn bạc ở Nam Thành, liền cùng tớ tới đây.

Tô Mạn Mạn thấy Lương Tư Tư không lên tiếng, cho rằng cô có gánh nặng trong tim, vội vàng thay đổi lời nói, nhưng lại có chút ý lạy ông tôi ở bụi này,

- Cậu bây giờ cũng được xem la tiểu minh tinh rồi, ra ngoài ăn có chút không tiện, anh tớ liền xuống bếp nấu ăn.

Có điều tay nghề của anh ấy so với cậu, vẫn thua một chút, chút nữa cậu đừng thất vọng.

- Ừm.

Lương Tư Tư bỏ qua cách biến đổi từ của cô ấy, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Sự thật là ở trong hoàn cảnh này cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Bữa tối rất đời thường, chay mặn phối hợp, đậmn nhạt vừa phải, có rau có thịt, mặc dù không được xem là tinh xảo, nhưng hương vị cũng không tồi.

Tô Trình rót cho mỗi người một ly rượu vang, ly đưa cho Lương Tư Tư ít hơn một chút:

- Đồ trung kết hợp với rượu vang, tạm một chút?

- Cảm ơn Tô tổng.

Lương Tư Tư nhận lấy ly rượu, nói lời cảm ơn.

3 người cụng ly, Tô Mạn Mạn nâng cao tay:

- Vì Tư Tư của chúng ta thuận lợi ra mắt, cạn ly!

Âm thanh của cô ấy thánh thót, còn chưa uống đã như say rồi.

- Tư Tư, chúc mừng.

Tô Trình nhìn Lương Tư Tư, ánh mắt sâu thẳm.

Cũng nói một câu chúc mừng, không hưng phấn như Tô Mạn Mạn nhưng chân thành.

Sự cảm động trong tim Lương Tư Tư trào lên cổ họng, cô gật đầu, khống chế âm thanh, mới nhỏ giọng lên tiếng:

- Cảm ơn.

Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn..

Cô cũng không biết cô đã nói với anh em nhà họ Tô bao nhiêu lời cảm ơn rồi, mỗi lần cô có khó khăn hoặc nguy hiểm, đều có họ đứng phía sau.

Nhưng ngoài cảm ơn, cô thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.

Tô Mạn Mạn chưa từng xem cô là người ngoài, luôn hận không thể giúp cô che gió chắn mưa, đem những thứ tốt nhất cho cô.

Tô Trình mặc dù ít nói, nhưng vẫn luôn dùng hành động thực tế nhất để ủng hộ cô, luôn giúp cô có đường lui tốt nhất.

Họ chưa từng đòi hỏi bất kỳ một sự báo đáp nào từ cô, thậm chí đều không để ý tới chuyện đó. Mỗi lần tiếp xúc với Tô Trình, anh ấy đều có thể làm cho tinh thần căng thẳng của cô dần dần thoải mái, sau cùng thẳng thắn là bản thân.

Như bây giờ cũng vậy.

- Tiết mục anh xem rồi, biễu diễn không tồi.

Tô Trình khen ngợi nói,

- Anh dự đoán không quá 2 ngày, sẽ có phim điện ảnh truyền hình gửi kịch bản qua cho Mạn Mạn, không cần gấp, yên tâm mà lựa chọn.

Nói đến chuyện công, Lương Tư Tư không còn suy nghĩ, nghiêm túc lắng nghe, Tô Mạn Mạn cũng thức thời tham dự.

Buổi tối của 3 người, bắt đầu từ chúc mừng, đi sâu vào chuyện công, dần dần trở thành chuyện gia đình ngày thường.

Tô Mạn Mạn sôi nổi lại thêm vào tác dụng của rượu, cô lúc lúc lại thúc đẩy bầu không khí lên cao trào, dẫn đến Tô Trình và Lương Tư Tư đều cười theo.

Dưới ánh đèn sáng rực, trước bàn ăn tinh xảo, 3 người tùy ý ngồi, Tô Mạn Mạn nói hết trời nam biển bắc, Lương Tư Tư một tay chỗng má, nhìn Tô Mạn Mạn cười nhẹ.

Tô Trình ngồi đối diện lắc lắc ly rượu vang trong tay, ánh mắt chứa sự dịu dàng đang đặt trên người Lương Tư Tư.

- Vui vẻ!

Tô Mạn Mạn uống hết ngụm rượu cuối cùng, nâng ly rượu lên hét lên một tiếng,

- Nào nào nào, vì để kỷ niệm Tư Tư debut, chúng ta chụp chung một bức ảnh đi.

Rượu đã ngấm, bầu không khí làm cho Lương Tư Tư cũng có chút lâng lâng, cô mỉm cười đồng ý:

- Được thôi.

2 cô gái ngồi sát vào nhau, Tô Mạn Mạn cầm điện thoại lên," tách "một âm thanh ghi lại sự vui vẻ của lúc này.

Tô Mạn Mạn chia sẽ tấm hình cho Lương Tư Tư, giục cô:

- Đăng lên vòng bạn bè, đăng lên vòng bạn bè, tớ muốn cho cả thế giới biết Tư Tư của tớ tốt như thế nào.

Lương Tư Tư bất lực, nhưng cũng thật sự vui vẻ, cô đáp ứng yêu cầu của Tô Mạn Mạn.

Vẫn là thói quen phong cách tâm trạng kết hợp với hình ảnh.

Lương Tư Tư: Vui vẻ. [Hình ảnh]

Nghĩ lại, cô cảm thấy 'vui vẻ' hình như không thể biểu đạt hết tâm trạng cô lúc này, thế là cô ở trước từ" vui vẻ "thêm mọt chữ" thật ".

Đăng xong cô không quan tâm tới nữa, nhưng lại không biết tấm hình mà Tô Mạn Mạn chụp đó, không phải chỉ có 2 người họ, Tô Trình phía sau ánh mắt thâm tình nhìn cô cũng vào trong khung ảnh.

Còn bài đăng" thật vui vẻ"trên bảng tin này, lại vừa hay bị Dịch Hoài Xuyên đêm muộn vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ nhìn thấy.