Đừng Nhớ Em

Chương 34



Lương Tư Tư đi theo Lục Khiêm Hành lên xe:

- Anh, em cần phải về khách sạn lấy hành lý.

- Ừm, anh biết.

Lục Khiêm Hành không cho thuộc hạ đi theo, tự lái xe, thấy Lương Tư Tư đã ngồi ổn định, còn quan tâm giúp coo thắt dây an toàn.

Lương Tư Tư không phản kháng, bởi vì trong tim cô, anh trai vẫn luôn dịu dàng tinh tế như thế.

Xe chạy trên đường núi, khác với kiểu lái xe như bay của Tô Mạn Mạn, Lục Khiêm Hành lái không nhanh nhưng ổn, giống như con người anh ấy đem lại cho người khác cảm giác an toàn.

- Anh, những người vừa rồi là người quản lý và trợ lý của anh sao?

Lương Tư Tư thông qua gương chiếu hậu nhìn về đoàn xe đang theo sát phía sau, hỏi.

Nhóm đàn ông mặc đồ đen, cả đường đều đi theo, khi ở Nguyệt Minh sơn trang, cô chìm đắm trong sự vui vẻ khi được trùng phùng với anh trai, cũng không quá chú ý.

Nói theo lý, anh trai là ảnh đế, người quản lý của công ty đi theo bên cạnh cũng là bình thường, nhưng nhìn cách ăn mặc lại cảm thấy không đúng lắm.

Lục Khiêm Hành nhìn cô, hơi khựng lại một chút, dịu dàng giải thích:

- Không phải là người quản lý và trợ lý, em có thể hiểu rằng đó là người bảo vệ anh.

- Vệ sĩ?

Có một số minh tinh lớn trong nước, khi đi ra vào khu vực công cộng sẽ đem theo vệ sĩ, đề phòng chuyện ngoài ý.

Dựa theo thân phận bây giờ của anh trai, sắp xếp như vậy cũng không có gì là lạ.

Nhưng Lục Khiêm Hành lại nhìn chằm chằm về phía trước trầm mặt một lúc, sau đó nói:

- Em có thể nghĩ như vậy, họ là do người bố ở nước ngoài của anh sắp xếp.

- Anh ở nước ngoài có bố nuôi sao?

Lương Tư Tư nghi hoặc.

Nghe vậy, Lục Khiêm Hành nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng khi anh lên tiếng vẫn là âm thanh mềm mượt đó:

- Tư Tư, chuyện này kể ra dài, nếu như em muốn biết, anh có thể từng chút từng chút nói với em.

Lương Tư Tư ngơ ngác gật đầu.

Cô đã nghĩ tới chuyện anh trai ở nước ngoài trải qua bào nhiêu phức tạp và khó khăn rồi, cho nên cho dù anh trai có bố mẹ nuôi, cô cảm thấy cũng là bình thường.

Giống như anh ấy, cô cũng từng có bố mẹ nuôi là Lương gia và còn từng quá vị hôn phu là Dịch Hoài Xuyên.

Đúng lúc cô cho rằng vấn đề này tạm thời dẹp qua một bên, Lục Khiêm Hành lại mở miệng, tin tức lần này trực tiếp công kích cô.

Anh ấy nói:

- Tư Tư, chuyện năm đó em đi lạc, có lẽ là do có người cố ý làm ra, anh đang điều tra, nhưng có lẽ vẫn cần chút thời gian.

Trong đôi mắt của Lương Tư Tư viết lên đầy sự kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cho rằng bởi vì cô yếu ớt nhiều bệnh, nên cô bị bố mẹ ruột vứt bỏ.

Bởi vì mẹ Lục đối với co rất tốt, cô chưa từng oán trách ông trời bất công, chỉ có điều cô cũng không có suy nghĩ tìm lại bố mẹ ruột của mình.

Không đúng, thật ra cũng có 2 lần muốn tìm.

Lần đầu tiên là khi anh trai nằm trên bàn phẫu thuật, cô quá sợ hãi, cũng quá thiếu tiền.

Khi đó cô nghĩ nếu như có bố mẹ ruột ở đây thì tốt rồi, cho dù họ không yêu cô, ít nhất có thể nể mặt cô là máu mủ của họ mà cho cô ít tiền, để cô cứu lấy mạng anh trai.

Lần thứ 2 là sau khi anh trai rời đi, Lương gia vô số lần bóc lột cô, cô tuyệt vọng.

Khi đó cô nghĩ nếu bố mẹ ruột ở đây thì tốt rồi, cho dù họ không yêu cô, ít nhất có thể để cô thoát khoải hố lửa, cuộc sống của cô cũng sẽ không đến mức đau khổ như vậy.

Nhưng bây giờ anh trai nói với cô, có khả năng tất cả sự nhận thức của cô đều là sai.

Bố mẹ ruột không bỏ rơi cô, còn có thể bởi vì cô đi lạc, đến bây giờ vẫn còn đắm chìm trong đau khổ.

Lương Tư Tư nhất thời không có cách nào chấp nhận, bàn tay đang nắm dây an toàn siết chặt, ánh mắt vô hồn, gương mặt cũng trắng bệch ra.

Nhìn thấy cảm xúc của cô có sự thay đổi rất lớn, Lục Khiêm Hành đánh tay lái dừng xe bên lề đường.

- Tư Tư, em đừng có quá nhiều gánh nặng.

Anh ấy an ủi cô, trong mắt có sự áy náy, trách bản thân không nên nói những lời này với cô,

- Nếu như em không muốn nhận lại bố mẹ ruột, vậy chúng ta không điều tra nữa, cho dù thế nào, anh luôn ở bên cạnh em.

Cửa sổ xe được mở ra một chút khe hở, có gió thổi vào, làm cho lý trí của Lương Tư Tư tỉnh táo hơn một chút.

- Anh, em không sao, chỉ là nhất thời có chút tiếp nhận không nổi.

Lương Tư Tư mỉm cười với Lục Khiêm Hành, chỉ là trạng thái vẫn không tốt,

- Chúng ta quay về đi.

Lục Khiêm Hành lấy một bình giữ nhiệt trên xe đưa cho Lương Tư Tư:

- Được.

Lương Tư Tư ngày nhỏ cơ thể không được tốt, vẫn luôn có thói quen uống nước ấm, mấy năm qua đi, cô vẫn giữ thói quen đó.

Chỉ có điều vừa đến đường đi của Nguyệt Minh sơn trang cô rõ ràng đã uống hết, cũng không biết từ khi nào anh trai đã giúp cô đổ đầy.

2 người tiếp tục lên đường, lần này, Lục Khiêm Hành chỉ lựa chọn những câu hỏi nhẹ nhàng đơn giản để nói chuyện với cô, Lương Tư Tư cũng dần dần ổn định lại.

Khi đến khách sạn của tổ tiết mục, Lục Khiêm Hành đi cũng cô lên phòng.

Lương Tư Tư cũng không cảm thấy không đúng, thoải mái để anh ấy đi cùng vào phòng:

- Anh, anh ngồi đây đợi em một chút, 10 phút là em thu dọn xong.

Lục Khiêm Hành đứng trong phòng, nhìn qua một lượt căn phòng, gật đầu đáp lời.

Thật sự là, Lương Tư Tư đi vào phòng ngủ thu dọn quần áo, anh không tiện nhúng tay giúp đỡ.

Mọi thứ của Lương Tư Tư, Lục Khiêm Hành đều muốn biết. Cho dù đây chỉ là phòng khách sạn do tổ tiết mục sắp xếp, anh ấy cũng không muốn bỏ qua bất cứ tiểu tiết nào trong cuộc sống của cô, bởi vì tất cả những thứ này đều là sự thiếu sót trong hơn 10 năm của anh ấy.

Không ai hiểu được tâm tư của anh ấy, anh ấy cũng không cần người khác hiểu.

Cô vẫn giữ thói quen uống nước ấm, mùi hương cô dùng là mùi cúc họa mi ở trước cửa nhà ngày nhỏ, thích mặc những bộ đồ màu tím, thích làm nũng trước mắt người thân..

Vẫn dựa dẫm vào anh ấy như vậy.

Mọi thứ dường như không thay đổi, cô vẫn là cô, giống như cô bé nhỏ của hơn mười năm trước.

Nhưng Lục Khiêm Hành biết, những chuyện này thực sự đã thay đổi, ở trước những khoảng cách năm tháng không cách nào bước qua, trong mắt trong tim người con gái của anh đã từng chứa một người đàn ông khác.

Cũng càng ngày càng xinh đẹp, nhận được sự yêu thích và hâm mộ của người đàn ông khác.

Họ vẫn là những người thân thiết nhất, chỉ có điều tình cảm anh đối với cô, và cô đối với anh đã không còn giống nhau.

Là anh tham lam, thứ anh muốn không chỉ là quan hệ anh em.

- Anh, trên bàn có nước, anh tự lấy uống đi.

Lương Tư Tư ở bên trong vẫn không quên quan tâm anh ấy.

Lục Khiêm Hành hồi thần từ cảm xúc đã chạy xa, "Ừm" một tiếng, nói thêm:

- Ừ.

Anh ấy đi đến chiếc bàn trong phòng khách, vừa cầm nước lên, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

- Anh, em không rảnh tay, có lẽ là Mạn Mạn, anh giúp em mở cửa với.

Lương Tư Tư lại ở bên trong căn dặn anh.

Lục Khiêm Hành cười nhẹ một tiếng.

Cô giống như ngày nhỏ, chỉ đạo anh làm việc rất thuần thục.

- Ừm, được.

Anh lại một lần nữa trả lời.

Lục Khiêm Hành không hề biết, anh đối với chuyện Lương Tư Tư có yêu cầu liền đáp ứng, so với ngày nhỏ, chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

- Tinh dong..

Chuông cửa vẫn đang kêu, Lục Khiêm Hành đặt lại nước lên bàn, đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, khi nhìn thấy người đến, Lục Khiêm hành có chút ngơ người.

Không phải Tô Mạn Mạn, mà là một người đàn ông mặc áo khoác gió đen, cao quý, khí chất hơn người.

Đôi mắt sau cặp kính gọng bạc, sâu thẳm mê người, đúng là loại hình dễ làm cho con gái chìm đắm.

Nhìn thấy anh ấy, đầu mày và ánh mắt của đối phương cũng ngưng đọng, là một loại ánh nhìn không thiện cảm nhìn anh ấy.

Là Dịch Hoài Xuyên.

Lục Khiêm Hành nắm chặt tay cầm cửa không bỏ ra, Dịch Hoài Xuyên đứng bên ngoài cửa cũng không động đậy.

2 người đứng đối diện một trong một ngoài, bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc giống không khí nhẹ nhàng chầm chầm trôi đi.

- Là Mạn Mạn sao?

Bên ngoài trầm mặc, Lương Tư Tư ở bên trong đột nhiên lên tiếng hỏi.

Cô vừa lên tiếng, 2 người đàn ông cùng lúc nghiêng đầu nhìn vào phía bên trong, chỉ đáng tiếc cách một cánh cửa, ai cũng không nhìn thấy cảnh sắc bên trong.

Lục Khiêm Hành dịu dàng trả lời:

- Không phải, gõ nhầm cửa rồi.

- Vâng.

Lương Tư Tư đáp lời.

2 anh em một hỏi một trả lời, vô cùng tự nhiên, không ai quan tâm đến Dịch Hoài Xuyên bên ngoài cửa. Chỉ cách một cánh cửa, lại giống như anh bị cách ly ra khỏi thế giới của họ.

Sắc mặc Dịch Hoài Xuyên càng nặng nề hơn, sự lạnh lẽo trên người cũng tăng lên.

Từ khi nhìn thấy Lục Khiêm Hành ở bên trong phòng của Lương Tư Tư, trong tim anh giống như có một khóm lửa đang đốt cháy, khi nghe thấy 2 người nói chuyện ngọn lửa cháy càng mạnh hơn.

Bên trong yên tĩnh trở lại, Lục Khiêm Hành lại nhìn vào Dịch Hoài Xuyên, giong điệu mặc dù nhạt nhưng dịu dàng lịch sự:

- Dịch tổng, đã lâu không gặp.

Dịch Hoài Xuyên chỉ nhìn chằm chằm Lục Khiêm Hành không lên tiếng.

Mặc dù đã hơn 10 năm trôi qua, nhưng gương mặt trước mắt vẫn giống như thiếu niên trong trí nhớ.

- Lục Khiêm Hành.

Anh đọc tên anh ấy lên.

Lục Khiêm Hành mỉm cười, tán thưởng:

- Trí nhớ của Dịch tổng không tồi.

Dịch Hoài Xuyên trầm mặt, đưa tay đẩy cửa, giọng điệu lạnh lùng:

- Tôi không có hứng thú ôn lại chuyện cũ với cậu.

Lục Khiêm Hành kéo lại tay cầm của không buông tay, không có một chút nhường nhịn nào.

Biểu tình anh ấy không thay đổi, vẫn là bộ dạng bóng mượt như ngọc, giọng điệu nói ra cũng ôn hòa, nhưng bên trong làm có chứa hàm ý cảnh cáo.

- Nếu trí nhớ của Dịch tổng đã tốt như vậy, chắc cũng không quên những tổn thương cậu đã tạo ra cho Tư Tư chứ?

Anh ấy nhìn anh chằm chằm hỏi.

Nghe vậy, cánh tay đang nắm cửa của Dịch Hoài Xuyên khựng lại.

Anh nhìn lại Lục Khiêm Hành, trong đôi mắt sâu thẳm đó có thứ cảm xúc gì đó đang trào lên, giống như đáy biển, sâu thẳm lại nguy hiểm.

- Đây là chuyện của chúng tôi.

Anh trầm giọng trả lời.

Anh không nói "tôi và cô ấy", nói là "chúng tôi", hàm ý bên trong rất rõ ràng.

Lục Khiêm Hành mỉm cười, nhưng không có nơi đáy mắt, trong đôi mắt sáng lộ ra vẻ hung ác khác với khí chất trên người của anh ấy, trực tiếp phá bỏ câu "chúng tôi" của anh:

- Chuyện của em ấy, sau này là chuyện của tôi.

Lại là trầm mặc.

2 người đều nắm tay cánh cửa, một trong một ngoài, bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Dường như đến không khí cũng đóng băng lại, mọi thứ đều yên lặng, chỉ còn lại đôi mắt của họ đánh giá nhau.

Cho đến khi Lương Tư Tư kéo theo hành lý đi ra, cúi đầu gọi một tiếng:

- Anh, em xong rồi, đi thôi.

Quá yên tĩnh rồi, Lương Tư Tư cảm thấy không đúng, vừa ngước lên – Lục Khiêm Hành đứng bên trong cửa, mà người đứng ngoài cửa là Dịch Hoài Xuyên.

Trong đầu cô có một giây trống rỗng, trái tim vì vậy cũng nặng nề hơn.

- Anh biết hết rồi.

Lời anh trai nói với cô ở Nguyệt Minh sơn trang chạy qua tai.

- Để ở bên cạnh càng an toàn.

Những tổn thương của cô mà Dịch Hoài Xuyên tạo ra cũng từng việc xảy ra trước mắt.

Thời khắc này, trong vô thức Lương Tư Tư nghĩ, là không hy vọng anh trai biết mọi thứ giữ cô và Dịch Hoài Xuyên, đó là đoạn tình cảm quá hèn mọn quá đã chân thực với cô.

Đoạn tình cảm đó từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô đều hy vong nó sẽ mục nát trong bụng.

Cô yêu sâu đậm qua, cho dù là người đàn ông đó chưa từng thật lòng có tình cảm với cô, cô cũng sẽ không phủ nhận sự tồn tại của đoạn tình cảm đó.

Đó là thanh xuân của cô, cho dù hèn mọn khốn đốn như thế nào, đều không thể xóa bỏ.

Chỉ là, đó là chuyện của cô, lại còn là chuyện đã qua.

Từng yêu, nhưng đã qua rồi, không còn quan hệ gì với cô.

Lương Tư Tư định thần, bỏ qua ánh mắt cháy bỏng mà Dịch Hoài Xuyên nhìn cô, nhìn về hướng Lục Khiêm Hành, nói:

- Anh, chúng ta đi thôi.

Lục Khiêm Hành gật đầu, cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi tay cầm cửa.

Lương Tư Tư kéo theo hành lý đi ra ngoài, một cái liếc mắt cũng không dành cho Dịch Hoài Xuyên ở ngoài cửa.

- Tư Tư.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên nhìn theo cô, nhẹ giọng gọi cô.

Không giống như trước đây bá đạo mạnh mẽ, ngược lại cháy bỏng vội vàng, còn có chút âm thầm cầu mong.

Nhưng Lương Tư Tư chỉ đi về phía trước, giống như không nghe thấy, từng bước rời đi, kiên định chắc chắn.

Lục Khiêm Hành đi theo, đưa tay nhận lấy vali hành lý trong tay Lương Tư Tư, 2 người song song, dần dần đi xa.

Chiếc khăn quàng trên cổ Lương Tư Tư có chút loạn, Lục Khiêm Hành dùng tay còn lại giúp cô sửa lại, Lương Tư Tư tự nhiên tiếp nhận, còn nghiêng đầu nhìn anh ấy cười cười, vui vẻ giống như một cô gái nhỏ ỷ lại anh ấy.

Không những xinh đẹp, còn quyến rủ.

Đó là một Lương Tư Tư mà Dịch Hoài Xuyên chưa từng thấy.

Khóm lửa trong tim đốt sâu vào bên trong, đốt cháy cả trái tim anh, càng cháy càng mạnh, không cách nào trốn chạy. Cảm giác đau đớn rõ rệt xuất hiện, làm cho cả người Dịch Hoài Xuyên lạnh run lên, chỉ khi dựa vào cánh cửa mới có thể đứng vững.

Thời khắc này, anh đột nhiên hiểu rồi.

Anh cuối cùng đã đánh mất người con gái từng xem anh như tính mạng, mà những tổn thương anh từng tạo ra cho cô, cũng đang từng chút từng chút đáp trả lại anh.