Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 48



Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)

- -

Khách sạn Thanh Hà, quận Thanh Hà, thành phố Giang Thành.

"Ca ca, cà ri nạm bò khách sạn này rất ngon, anh nếm thử đi." Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa gắp nạm bò vào trong bát Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn miếng nạm bò tươi ngon kia lại chẳng có khẩu vị, chỉ thở dài: "Aiz, tuy không thể về tiểu khi Xuân Giang nhưng chúng ta cũng không thể ở khách sạn mãi được, vết thương của em còn chưa khỏi hẳn, ở khách sạn chung quy vẫn không tiện."

Sau khi xuất viện, vì an toàn nên hai người chưa quay về tiểu khu Xuân Giang mà tạm ở khách sạn 4 sao tương đối yên tĩnh này gần được 1 tuần.

Tống Nhiên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, sau khi từ nhà cũ Tống gia về, chuyện liên quan đến tập đoàn Tống thị tập vẫn không có tiến triển gì thêm, hồ sơ vụ án năm đó cũng chưa lấy được mà bên này Lâm Phi Vũ còn liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ ngay cả nhà cũng không về được. Nghĩ đến đây, Tống Nhiên vô cùng buồn bực.

Lâm Phi Vũ ôn nhu an ủi: "Anh đừng lo lắng, thương thế của em vốn không nặng, hiện tại đã tốt lắm rồi. Hai ngày nay em tìm vài căn hộ trên mạng, hoàn cảnh tiểu khu không tồi, an ninh cũng rất tốt, em định hai ngày sau đến xem rồi nhanh chóng ký hợp đồng mua lại."

Tống Nhiên gật gật đầu, sảng khoái nói: "Được, nếu tiền không đủ, anh vẫn còn chút tiền, cần thì cứ nói."

Ánh mắt Lâm Phi Vũ dịu dàng nhìn anh: "Cám ơn ca ca, nhưng tháng trước em vừa nhận được tiền hoa hồng, hẳn là đủ, anh không cần lo lắng."

Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng "cốc cốc" nhẹ vang lên, có người gõ cửa.

"Ai vậy?" Lâm Phi Vũ nhíu mày.

"Có thể là phục vụ đến thu dọn chén đũa thôi, anh đi mở cửa." Tống Nhiên vừa nói, vừa đứng dậy đi mở cửa phòng.

Sau đó anh hơi sững sờ.

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên khô héo gầy yếu, khuôn mặt vàng như nghệ, thần sắc tiều tụy, mặc một chiếc áo len dài rộng không vừa người. Bà ta khoảng chừng 40 tuổi, lúc này, đang nhìn chằm chằm Tống Nhiên, trong đôi mắt đục ngầu đều là tơ máu, thoạt nhìn có chút điên dại.

"Bà tìm ai?" Tống Nhiên mơ hồ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra là ai.

Khi anh còn đang nghi ngờ, phía sau phụ nữ trung niên bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông gầy gò, vừa giơ video vừa hưng phấn nói: "Tôi là Anh Carrey, hiện tại tôi đang đứng trước cửa phòng khách sạn của tân ảnh đế Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ nhìn thấy mẹ ruột của mình sẽ có phản ứng ra sao đây? Thật sự rất mong chờ..."

Nghe đến đó, Tống Nhiên đột nhiên nghĩ ra, không sai, người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Lâm Phi Vũ, Lâm Tiểu Phượng! Mấy năm không gặp, Lâm Tiểu Phượng đã hoàn toàn không còn diễm lệ tục khí như năm đó, cả người gầy gò tiều tụy, già hơn mười mấy tuổi nên nhất thời anh không nhận ra.

Lòng Tống Nhiên run lên, cảnh giác, Lâm Tiểu Phượng tới làm gì? Hơn nữa, sao bà ta lại tìm được chỗ này?

Lúc này, anh nghe thấy thanh âm nghi hoặc của Lâm Phi Vũ: "Ca ca, ngoài cửa là ai vậy?"

Tống Nhiên vội vàng nói: "Tiểu Vũ, em đừng ra..."

Anh còn chưa dứt lời, đôi mắt vấn đục của Lâm Tiểu Phượng đột nhiên sáng lên, nàng hung hăng đẩy Tống Nhiên ra, lảo đảo chạy vào trong phòng, sau đó ôm Lâm Phi Vũ!

"Tiểu Vũ, là mẹ đây. "

Lâm Phi Vũ không kịp chuẩn bị, cả người nhất thời cứng lại, trên mặt trống rỗng.

Người đàn ông gầy gò cũng hưng phấn chạy vào phòng, điện thoại di động không ngừng quay: "Oa, mẹ con rốt cục cũng đoàn tụ, cảm động quá!"

Lâm Phi Vũ phục hồi tinh thần, đẩy Lâm Tiểu Phượng ra, lạnh lùng nói: "Vị phu nhân này, bà là ai? Tôi không quen bà."

"Tiểu Vũ, mẹ là mẹ con đây, sao con lại không nhận ra mẹ? Con xem, đây là giấy khai sinh của con, còn có sổ hộ khẩu trước đây... Những thứ này đều là bằng chứng." Lâm Tiểu Phượng cuống lên, khẩn trương lôi ra đủ loại giấy tờ chứng nhận.

Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn mấy tờ giấy chứng nhận ố vàng, gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi không chút biểu tình. Trong lòng Tống Nhiên lạnh lẽo, Lâm Tiểu Phượng thoạt nhìn điên điên khùng khùng, nhưng lại mang theo một đống giấy tờ chứng nhận, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, bà ta muốn làm gì?

Lâm Tiểu Phượng ôm đống giấy tờ kia, gào khóc: "Lúc ấy con bị người ta mang đi, mẹ không có tiền thuê nhà chỉ có thể về quê một mình. Ngày trước mẹ thấy con ở trên tivi, không ngờ con đã trở thành đại minh tinh, mẹ rất nhớ con, hu hu hu..."

Ánh mắt Lâm Phi Vũ lạnh như băng: "Mẹ tôi sớm đã chết rồi, tôi không quen bà."

Người đàn ông gầy gò say sưa quay lại: "Yo, xem ra Lâm ảnh đế không muốn nhận người mẹ này rồi..."

"Anh đang quay cái gì?" Tống Nhiên nhíu mày, nhanh chóng đi tới, vươn tay muốn đoạt điện thoại của người đàn ông, "Đây là nơi ở cá nhân, không được quay video."

Nam tử gầy gò liều mạng né tránh, hệt như con khỉ: "Ai nha, cậu cướp điện thoại di động tôi làm gì? Trong lòng không làm chuyện gì mờ ám thì ban đêm quỷ gõ cửa cũng không sợ, quay cái video thôi mà!"

Lúc này, Lâm Tiểu Phượng kêu khóc cuồng loạn, Tống Nhiên quay đầu nhìn, bà ta đã ngã quỵ trên đất, ôm chân Lâm Phi Vũ, tóc tai bù xù gào khóc nói: "Tiểu Vũ, có phải con ghét bỏ mẹ, có phải không cần mẹ nữa rồi không? Lúc trước mẹ ra ngoài bán, còn cho con hầu hạ khách đều là chuyện bất đắc dĩ, mẹ không có tiền, mà ma túy lại đắt như thế, mẹ khó chịu..."

Lâm Phi Vũ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Cút ra ngoài."

"Tiểu Vũ..." Lâm Tiểu Phượng cầu khẩn nói.

"Cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ ném bà đi như ném rác." Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn nàng, trên mặt một mảnh hờ hững.

Lâm Tiểu Phượng không dám tin nhìn Lâm Phi Vũ một phút chốc, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Tống Nhiên, quát lớn: "Là mày, đều do mày! Năm đó tao mang Tiểu Vũ đi khắp nơi tìm phòng, mày đã chủ động nói với tao, căn phòng đối diện mà mày đang cho thuê, giá cả còn rất phù hợp... Lúc đó, có phải mày đã để ý đến Tiểu Vũ rồi không? Tên biến thái nhà mày, cái thằng ấu dâm!"

"Bà có bị bệnh không, nói hưu nói vượn cái gì vậy?" Tống Nhiên lạnh lùng.

Lúc anh xuyên qua, Lâm Tiểu Phượng đã ở đối diện, anh không biết Tống Tiểu Nhiên đã từng giới thiệu phòng cho Lâm Tiểu Phượng hay không, nhưng Lâm Tiểu Phượng hắt một chậu nước bẩn nửa giả nửa thật như vậy lại đây, quả thực ác độc tới cực điểm!

Lâm Tiểu Phượng cao giọng hét ầm lên, ô ngôn uế ngữ gì đều phun ra được: "Chính là mày! Cái loại biến thái buồn nôn nhà mày, đồ ác ôn khốn kiếp, đẻ con không có lỗ đ*t. Năm đó Tiểu Vũ mới 14 tuổi mày lại con trọng nó, muốn làm nó. Đầu tiên giới thiệu phòng cho tao sau đó liền mang người về bên cạnh mình, khiến mẹ con tao xa cách nhiều năm như thế..."

Lâm Phi Vũ không thể nhịn được nữa mà túm lấy mái tóc rối như tơ vò kia của bà ta, gầm giọng: "Kỹ nữ thối, bà phát rồ đủ chưa? Ban đầu là bà muốn bán tôi cho tên biến thái béo như lợn nái kia, là anh ấy đã cứu tôi! Bà con mẹ nó không biết xấu hổ mà còn tìm tôi?!"

"Ô ô ô... Con trai không cần mẹ nữa rồi..." Lâm Tiểu Phượng cao giọng khóc lớn, lăn lộn khắp sàn nhà.

"Cút! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!!" Lâm Phi Vũ một bên tức giận mắng, một bên nắm tóc lôi bà ta về phía cửa phòng. Lâm Tiểu Phượng liều mạng giãy dụa, móng tay sắc nhọn cào một đường máu đỏ tươi trên cánh tay Lâm Phi Vũ!

"Ây yoo ~" Người đàn ông gầy gò giơ điện thoại di động, quay không biết trời đất.

Tống Nhiên trong lòng tức giận, cướp điện thoại của anh ta, đập vỡ nát!

Người đàn ông gầy gò sợ hết hồn, sau đó cười hì hì vẫy vẫy tay: "Yên chí, tôi đây không phải là quay video, mà là livestream nha."

"Dm anh!" Tống Nhiên trực tiếp chửi tục, mạnh mẽ cho anh ta một quyền.

Người đàn ông gầy gò hét lên một tiếng, bị đánh đến máu mũi giàn giụa, anh ta chật vật bịt mũi, liên tục lăn lộn chạy về phía cửa ra vào: "Cậu dám đánh người! Tôi, tôi muốn báo cảnh sát!"

Lâm Tiểu Phượng cũng khóc, gào lên: "Con trai tôi không muốn nhận tôi, tôi muốn báo cảnh sát! Tống Tiểu Nhiên mày chờ đó cho tao!"

"Cút!!" Tống Nhiên lạnh lùng nói, sau đó nặng nề đóng cửa phòng lại.

Lâm Phi Vũ đỡ vách tường, thở hổn hển từng hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ hồ không chút huyết sắc, đôi môi cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Lâm Phi Vũ trước đến nay đều thích nói thích cười, Tống Nhiên đã nhiều năm không nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này của hắn, trong lòng không khỏi đau lòng, cẩn thận đỡ lấy đối phương, ôn nhu nói: "Tiểu Vũ, em không sao gì chứ?"

Thân thể run rẩy của Lâm Phi Vũ dần dần bình ổn lại, sau đó Tống Nhiên cảm thấy bả vai trầm xuống, Lâm Phi Vũ như mất hết khí lực mà ôm lấy anh, đầu đặt trên vai anh, khàn giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ cần có anh, cái gì em cũng không để ý."

Tống Nhiên ngầm thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng đối phương, ôn nhu an ủi nói: "Có anh ở đây, anh ở đây."

Lâm Phi Vũ ôm chặt anh, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Tống Nhiên một bên ôn nhu an ủi Lâm Phi Vũ, một bên dìu hắn ngồi xuống giường, sau đó pha ly sữa bò nóng cho hắn. Nhìn miệng nhỏ Lâm Phi Vũ nhấp uống sữa bò, trong lòng anh không nhịn được mà suy nghĩ, rốt cuộc là ai? Là ai ở sau sắp đặt hết những chuyện này?

...

Hàn Tiểu Mong là một nữ sinh 17 tuổi lớp 11, đồng thời cũng là fan cứng của Lâm Phi Vũ. Mỗi tối sau khi tắm rửa xong, chuyện đầu tiên cô làm đó chính là chui vào ổ chăn ấm áp, vào nhóm chat "Vũ bên cạnh em" của fans trên QQ, cùng mọi người hoa si, tán gẫu bát quái.

Tối hôm đó, cô vừa vào nhóm, liền bị luồng tin nhắn dồn dập gửi đến dọa ngây người, nhất thời không biết có chuyện gì xảy ra.

Cô vội vàng gõ vài chữ: "Làm sao vậy?"

"Ai, tối cổ nè, bồ vẫn chưa biết nữa hả? Phi Vũ anh ấy... Thôi, tự bồ xem video này đi."

Hàn Tiểu Mông mơ mơ hồ hồ ấn vào một liên kết, sau đó nhấn xem video.

Video rõ ràng quay bằng điện thoại, ống kính rung lắc lợi hại. Hình ảnh ban đầu là hành lang khách sạn trải thảm dày, người đàn ông quay phim đi về phía trước, thần bí nói: "Đi, chúng ta cùng đến xem Lâm Phi Vũ đang làm gì, xem khi cậu ấy gặp lại mẹ mình sẽ có phản ứng ra sao."

Sau đó, cửa phòng khách sạn mở ra, người mở cửa người đại diện Tống Tiểu Nhiên của Lâm Phi Vũ, lúc này, hình ảnh trên điện thoại rung lắc kịch liệt, một người phụ nữ trung niên giống như bị điên mà vọt vào phòng, ôm chặt chân Lâm Phi Vũ, nói một tràng lung ta lung tung, cuối cùng bị Lâm Phi Vũ không chút lưu tình mà túm tóc, quăng ra ngoài cửa phòng như vứt rác.

Sau đó hình ảnh hỗn loạn, dường như có người đang cướp điện thoại, theo âm thanh vang giòn "cạch", hình ảnh chuyển đen.

Xem xong video, Hàn Tiểu Mông mơ hồ.

Cô ngơ ngác gửi voice: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Có một fan ấp úng đáp: "Nghe nói mẹ Phi Vũ là... "tiểu thư", bà ấy thấy Phi Vũ qua tivi nên mới tìm đến, Phi Vũ không chịu nhận bà ấy."

Một fan khác nhỏ giọng nói: "Còn có, hình như lúc Phi Vũ 14 tuổi được Tống Tiểu Nhiên nhận nuôi, Tống Tiểu Nhiên kia là tên biến thái, thích dưỡng đồng. Tôi còn thấy có người tung tin, nói Phi Vũ vì muốn tiến vòng nên cùng Tống Tiểu Nhiên..."

Hàn Tiểu Mông run giọng nói: "Làm sao có thể? Sao có thể có chuyện như vậy? Tôi không tin!"

Vài người khác cũng dồn dập biểu thị không tin: "Đúng vậy, chắc chắn là bẫy."

"Đúng đúng đúng, ngược lại tôi sẽ không thoát fan đâu."

"Chờ một chút, xem xem có lật ngược tình thế không."

Dù đã có không ít fan đã thoát ra nhưng nhóm chat tương cũng đối ổn định lại, không khí khiến lòng người lo lắng nhưng cũng tốt hơn so với trên weibo. Trên weibo cơ bản đã bùng nổ, người qua đường vây xem ăn dưa, anti fans mừng như điên.

"Mọi người xem video kia chưa? Dưa lớn chấn động trời đất!"

"Đù má, hóa ra mẹ Lâm Phi Vũ lại ra ngoài "bán", Lâm Phi Vũ còn không chịu nhận bà ta!"

"Lâm Phi Vũ còn trực tiếp mắng mẹ mình là kỹ nữ! Ha ha ha..."

"Còn có còn có, người đại diện Tống Tiểu Nhiên kia hóa ra cũng có một chân với Lâm Phi Vũ, hơn nữa còn bắt đầu từ năm 14 tuổi, dữ vl!"

"Cmnr, tởm v**, vòng giải trí thật sự quá loạn, Lâm Phi Vũ cũng không phải vì tiến vào vòng nên mới bán cho Tống Tiểu Nhiên sao..."

Ngô Minh Hạo lướt weibo, tinh tế thưởng thức ác ý như thủy triều, tròng lòng sảng khoái, cố gắng của cậu ta quả không uổng phí, nhọc nhằn khổ sở tìm được quê nhà Lâm Phi Vũ sau đó lang thang khắp mấy con đường nhỏ bẩn thỉu kia, dò hỏi từng nhà, cuối cùng cũng tìm được bà điên kia ở trong một gian nhà ngói vỡ.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, xuất thân của Lâm Phi Vũ, so với tưởng tượng của cậu ta còn đáng khinh hơn, không thể chịu nổi.

Mẹ ruột lại là con đ*** bán thân mà lại không biết bố ruột là ai! Ha ha ha!

Đại minh tinh, tân ảnh đế gì chứ, là thằng con hoang do kỹ nữ nuôi mà thôi! Còn là thằng con hoang 14 tuổi đã bị nam nhân chơi! Chà chà, không nghĩ tới Tống Tiểu Nhiên kia lại loại biến thái ấu dâm!

Nghĩ đến Tống Tiểu Nhiên, Ngô Minh Hạo liền mơ hồ có chút lo lắng. Lúc trước Tống Thanh Sương còn đặc biệt căn dặn, chỉ được nhằm vào Lâm Phi Vũ, không được động đến Tống Tiểu Nhiên, nhưng Lâm Tiểu Phượng ngu ngốc bỗng nhiên phát điên, vừa cái gắt gao tóm chặt Tống Tiểu Nhiên, còn hướng đến máy quay phát sóng trực tiếp nói Tống Tiểu Nhiên là biến thái, nói Lâm Phi Vũ năm 14 tuổi bị anh ta làm.

Chuyện ngoài ý muốn này, cậu ta cũng không dự liệu được, hẳn tiểu Tống tổng cũng không trách cậu ta nhỉ, dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ là khiến Lâm Phi Vũ thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể vươn mình.

Chà chà, nhìn tình huống của dư luận, phỏng chừng Lâm Phi Vũ đã xong.

Ngô Minh Hạo một bên lướt weibo, một bên không nhịn được đắc ý kéo kéo khóe miệng, ai bảo Lâm Phi Vũ chỉ bằng gương mặt giống như đại Tống tổng mà cướp vai diễn, cướp niềm vui của tiểu Tống tổng dành cho cậu ta cơ? Đáng đời!

Lúc trước cậu ta vì mô phỏng theo đại Tống tổng, còn đặc biệt xem lại mấy video phỏng vấn đại Tống tổng năm đó, cẩn thận trang điểm mô phỏng ngài ấy, một cái nhíu mày một nụ cười, tốn không ít công phu.

Mà Lâm Phi Vũ thì nhẹ nhàng như mây khói, căn bản không quan tâm đến sự theo đuổi của tiểu Tống. Kỳ thực cách trang điểm của hắn đều đang bắt chước theo đại Tống tổng, ngay cả bộ âu phục mặc trong lễ trao giải kia cũng là âu phục mà đại Tống tổng mặc lúc nhận phỏng vấn, quả thực chính là dục cự còn nghênh, cố ý treo tiểu Tống tổng, còn ngụy trang như bạch liên hoa, không biết xấu hổ.