Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 51



Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)

- -

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ không nhịn được nhẹ nhàng cong cong khóe môi, cá đã cắn câu.

Từ lúc vừa mới bắt đầu chuyện chụp trộm, đến chuyện bị fan cuồng tập kích, giai đoạn này hẳn do một mình Ngô Minh Hạo làm, mà sau khi hắn xuất viện, kỹ nữ nhiều năm không gặp kia cư nhiên tìm đến tận của, mọi chuyện từng chút tăng cấp, có lẽ giai đoạn này Tống Thanh Sương đã nhúng tay, ở phía sau thao túng Ngô Minh Hạo, muốn làm cho hắn và anh thân bại danh liệt.

Sự tình cũng đã phát triển thành dạng này, hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, không bằng châm thêm mồi lửa vào.

Đầu tiên, nặc danh tìm một phóng viên báo lá cải tham tiền, cho gã ta một tấm ảnh photoshop ám muội, để gã vung ảnh tại buổi họp báo, sau đó tìm vài người giả làm fan cực đoan, kêu họ sau khi xem ảnh xong thì làm ầm lên với hắn, ném đồ vật vào người hắn; đồng thời, trước đó rút bớt một số nhân viên an ninh, khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn, để cho hắn chịu đủ "tổn thương".

Đến lúc này, giáo viên chủ nhiệm đầy căm phẫn tức giận có thể ra sân, sẽ lấy ra giấy chứng nhận nhập học năm đó của hắn cùng đủ loại bảng điểm, giấy khen, sau khi nhìn những thứ này người hâm mộ sẽ dần tỉnh táo lại rồi nghiêm túc xem xét kỹ tấm hình kia liền có thể phát hiện dấu hiệu photoshop nhỏ bé, cục diện xoay chuyển.

Cứ như vậy, mọi chuyện sẽ biến thành, tân ảnh đế bị người rắp tâm dùng bức ảnh photoshop vu khống, bị mắng bị đánh chửi, chịu đủ oan ức cuối cùng dùng bằng chứng bác bỏ tin đồn... Hắn sẽ nhận được sự đồng tình từ phần lớn dư luận mà tin đồn anh là ấu dâm không đánh mà tan.

Về phần vừa bắt đầu đã tự thừa nhận mình là "con trai của kỹ nữ", đây cũng là mấu chốt. Nếu như ngay cả sự việc như vậy hắn cũng có thể thẳng thắn thừa nhận thì những chuyện phát sinh sau này mọi người sẽ không hoài nghi nữa, chỉ cảm thấy hắn vừa thành thực vừa đáng thương.

Lâm Phi Vũ lạnh lẽo bình tĩnh mà nghĩ, nói thật, cho dù hắn có ưu tú đến đâu, dư luận đồng tình hắn như thế nào đi chăng nữa thì chuyện là "con trai kỹ nữ" cũng là điểm đen trong sự nghiệp, sau này sẽ bị người khác nhắc đến, nhưng cũng không sao, đây vốn là sự thật, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Toàn bộ kế hoạch thiên y vô phùng*, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, anh lại đi tìm Từ Dũng Cường.

*Thiên y vô phùng: ý chỉ kế hoạch hoàn hảo, không có bất kì sai sót nào

Lâm Phi Vũ mím mím môi, ánh mắt vốn lạnh như băng dần dần nhu hòa, hắn không cho anh đến hội trường là sợ anh sẽ bị liên lụy, bị fan cực đoan công kích, nhưng anh cư nhiên lại quan tâm hắn như vậy, cố gắng bảo vệ hắn như vậy...

Trước nhiều ánh mắt ác ý như thế, anh vẫn nhẹ nhàng xoa đầu hắn, lau máu trên trán cho hắn, ôn nhu nói sẽ bảo vệ hắn, cũng chân thành mà bảo hộ hắn.

Nghĩ tới đây, lồng ngực Lâm Phi Vũ một mảnh ấm áp, lại có cảm giác ngọt ngào, hắn có anh là đủ rồi, cái gì cũng không quan trọng nữa.

Lúc này, điện thoại di động "Tinh" một tiếng, Lâm Phi Vũ hồi thần, cúi đầu xem điện thoại, là tin nhắn của Ngô Minh Hạo: "Gặp nhau ở đâu?"

Lâm Phi Vũ nhìn dòng tin nhắn kia, nhớ đến kế hoạch của mình, không khỏi chần chờ, hắn làm chuyện kia có quá không nhỉ?

Nhưng, nhưng hắn thật sự không nhịn nổi nữa.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, tự an ủi mà nghĩ, không sao hết, nganh quan tâm hắn như vậy, đau lòng hắn như vậy, việc hắn cần làm chỉ là đẩy nhẹ anh một cái, sau đó hoàn toàn chiếm lấy anh.

Bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một, qua rồi sẽ không còn nữa, nhìn anh có vẻ bất cần nhưng rất thông minh, mánh khóe bình thường rất dễ bị phát hiện, giống như lần hắn nhờ anh "diễn thử" ngày đó, kết quả bị lật xe tại chỗ, nhờ có đóa hoa hồng kia mới miễn cưỡng qua được, bây giờ mượn sự kiện bị hãm hại lần này làm bàn đạp, hẳn anh sẽ không nghi ngờ...

Sau mấy ngày, weibo vẫn nghị luận sôi nổi, thập phần náo nhiệt.

Tuy rằng tin đồn "Tống Tiểu Nhiên ấu dâm" với "Lâm Phi Vũ bán mình thượng vị" đã được giải thích, nhưng xuất thân của Lâm Phi Vũ vẫn là sự thật, nhiều anti tóm chặt điểm này mà đào bới, có không ít fan cỏ đầu tường cảm thấy không nuốt nổi liền lén lút thoát fan, ngược lại những fan chân chính như Hàn Tiểu Mông, sau khi bị ngược một hồi lại trở thành fan cứng.

Liễu Khiêm tiện tay lướt weibo, không nhịn được thở dài: "Chuyện lần này, ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng, cổ phiếu của Vân Trung chấn động một đợt, may mắn đã tăng trở lại."

Tống Nhiên lười biếng dựa vào ghế sô pha, tỏ ra không có chuyện gì: "Tiểu Vũ cũng không phải xuất thân từ idol, lấy tác phẩm nói chuyện là được rồi, fans cũng không nên cưỡng cầu, nên tới sẽ tới, nên đi sẽ đi, coi như chuyện lần này thật sự bị ảnh hưởng, cùng lắm thì tôi nuôi em ấy cả đời.'

Lâm Phi Vũ ngọt ngào nở nụ cười, đem cam đã bóc vỏ xong trong tay tách thành hai nửa đưa cho Tống Nhiên: "Anh, cam này ngọt lắm."

Tống Nhiên cầm một miếng cam bỏ vào trong miệng, quả nhiên rất nhiều nước, vừa ngọt vừa tươi, không khỏi hưởng thụ mà nheo mắt lại: "Ngon lắm."

"Tôi ăn với." Liễu Khiêm giơ tay muốn lấy cam trong tay Tống Nhiên, lại bị Tống Nhiên tránh ra.

Tống Nhiên nhìn dáng vẻ giương mắt nhìn của Liễu Khiêm, không nhịn được cười nói: "Muốn ăn cam thì tự mình bóc, đây là cam Tiểu Vũ boc cho tôi nhé."

Liễu Khiêm nhìn chằm chằm cam trong tay anh, oán hận nói: "Tống Tiểu Nhiên, cậu keo kiệt quá đấy."

Nếu như là người khác, Tống Nhiên phỏng chừng cũng sẽ không keo kiệt như vậy, nhưng sau khi ở nhà Liễu Khiêm vài ngày, đối với hồ bằng cẩu hữu này, Tống Nhiên dần trở nên tùy tiện, thỉnh thoảng còn đùa hắn một chút: "Khiêm, tự mình động thủ mới ăn no mặc ấm, đừng lười biếng như vậy."

"Không được gọi tôi như vậy!" Liễu Khiêm hung tợn mà lườm anh một cái, Tống Nhiên không tim không phổi cười ngã trái ngã phải.

Lâm Phi Vũ nhìn bộ dáng của hai người, con ngươi màu hổ phách vội vã chuyển một vòng, sau đó cười nói: "Ca ca, hai hôm trước em vừa đi xem biệt thự ở hồ Bích Ba một chuyến, vừa vặn bên đó có một căn biệt thự đang treo bán, xế chiều chúng ta qua xem một chút nhé."

Liễu Khiêm không nhịn được nhíu nhíu mày: "Như thế nào, nhanh như vậy liền muốn chuyển ra ngoài?"

Hai ngày nay tâm tình của Tống Nhiên đã thả lỏng hơn, thỉnh thoảng ngồi tán phét với Liễu Khiêm, cũng thấy rất vui vẻ, tùy tiện nói: "Thật ra cũng không gấp lắm..."

Lâm Phi Vũ lập tức chen miệng: "Giờ loại biệt thự hồ cảnh này rất hút khách, vất vả lắm mới có một căn phù hợp, không nhanh chân sẽ không còn nữa đâu!"

Tống Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này cũng có lý, dù sao sớm muộn cũng phải mua nhà, liền gật đầu nói: "Được, buổi chiều anh với em đến đó xem qua."

Lâm Phi Vũ dường như vô cùng sốt ruột mua nhà, sau khi ăn cơm trưa, liền lôi kéo Tống Nhiên đi.

Đây là khu biệt thự thuần túy, ở gần hồ Bích Ba ngoại ô Giang Thành. Lâm Phi Vũ nhìn trúng một căn biệt thự nhỏ, hơn 300m2, nhưng bố trí rất đẹp. Tầng dưới là phòng khách, thư phòng với nhà bếp, tầng trên là hai phòng ngủ, phòng ngủ chính còn có một sân thượng rộng có thể nhìn ra mặt hồ, vô cùng thoải mái.

Hai người đứng trên sân thượng, Lâm Phi Vũ chỉ về phía sân bóng đá trường học đối diện hồ Bích lúc ẩn lúc hiện: "Ca ca không phải anh muốn mở tiệm sách sao? Xung quanh đây có hai trường đại học 985 rất tốt, bên cạnh trường có rất nhiều hiệu sách, đợi đến khi đó em sẽ tìm cho anh một mặt tiền siêu đẹp để mở tiệm sách nho nhỏ, cũng có thể thuận tiện bán thêm cà phê nữa."

Tống Nhiên nằm nhoài trên lan can sân thượng, nhìn mặt hồ Bích Ba dập dờn, cũng cảm thấy hài lòng: "Chuyện tiệm sách sau này hẵng nói, bất quá căn hộ này quả thực rất tốt, nhưng chắc rất đắt, có đủ tiền chưa?"

Lâm Phi Vũ cười nói: "Chuyện tiền bạc anh cứ yên tâm, gần đây em đang chơi chứng khoán, kiếm được không ít, gần gấp hai luôn."

"Lợi hại như vậy?" Tống Nhiên không nhịn được nhướn mày.

Lâm Phi Vũ mím môi cười nói: "Cũng tạm thôi, lúc trước không phải em từng nói với anh rồi sao, em vẫn đang đầu tư, cổ phiếu chứng khoán đều tại chơi."

Tống Nhiên trầm ngâm, Lâm Phi Vũ rất thông minh, chuyên ngành lại là tài chính, ở phương diện này rất có thiên phú, nếu như sự nghiệp ở vòng giải trí suy sụp, theo con đường này cũng không phải là không thể.

Đời trước anh quá mệt mỏi, đời này cũng không muốn tiếp tục phí công phí sức, nếu như 35% cổ phần kia thật sự có thể cầm về, ngược lại có thể đưa cho Lâm Phi Vũ quản lý. Lâm Phi Vũ trở thành cổ đông lớn, Tống Thanh Sương cũng không dám đối xử với nó như này nữa, hơn nữa hai người kiềm chế lẫn nhau, đối với sự phát triển của tập đoàn cũng có lợi.

"Ca ca, anh đang nghĩ gì đấy? Mau tới đây xem phòng ngủ!" Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa kéo Tống Nhiên vào phòng ngủ, sau đó trực tiếp quăng mình lên giường lớn mềm, "Thoải mái quá!"

Tống Nhiên cũng nằm xuống bên cạnh hắn: "Ừm, là đệm cao su, chủ đầu tư cũng chơi lớn ghê."

Anh thích ý nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự mềm mại của đệm cao su dưới thân, bên eo đột nhiên ngứa!

Thằng nhóc con vậy mà đánh lén anh!

"Tạo phản hả?!" Tống Nhiên lập tức vươn mình đánh trả, nhưng bị cướp tiên cơ trước, nhất thời còn bị đối phương áp chế.

"Trước hạ thủ vi cường, sau ra tay gặp nạn!" Lâm Phi Vũ cười đến không ngậm miệng lại được, không chút nương tay mà cù Tống Nhiên.

"Ha ha ha... Mé!" Tống Nhiên vừa cười vừa mắng, lòng háo thắng với tính trẻ con đều dâng lên, anh bắt lấy một khoảng trống, một tay duệ cản cái tay hư của Lâm Phi Vũ, một tay khác liều mạng cù chọc vào eo đối phương. Này thì kiêu ngạo này, này thì tác quái này!

"Ha ha ha ha... Ca ca, tha mạng..." Lâm Phi Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, chỉ có thể xin tha.

"Biết sự lợi hại của anh chưa?" Tống Nhiên rất đắc ý, nhất thời sơ ý, Lâm Phi Vũ như cá chép vươn mình, trực tiếp đè ngược anh lại, sau đó đè lên người anh.

Tống Nhiên trợn to hai mắt, nhóc con hai tay chống hai bên người anh, hơi thở có chút gấp gáp, đôi mắt màu hổ phách thẳng tắp nhìn anh, bên trong là tình cảm nóng bỏng khó diễn tả thành lời.

Không khí bỗng trở nên mờ ám.

Tống Nhiên không thoải mái, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Vũ, thả ra."

Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm anh, yết hầu chuyển động, lồng ngực phập phồng, dường như đang cố sức nhịn. Không biết qua bao lâu, hắn mới thả Tống Nhiên ra, cả người quay lưng về phía Tống Nhiên co lại thành một đoàn.

Tống Nhiên hết sức khó xử, lại có chút hối hận, anh và nhóc con tự dưng đùa giỡn cái gì chứ, vô duyên vô cớ khiến bầu không khí thêm lúng túng. Aiz, nếu như là một bé thụ đáng yêu ôn nhu nào đó, không khí lúc nãy tốt như vậy, nói không chừng anh sẽ trực tiếp "làm" luôn, nhưng đây là Lâm Phi Vũ, anh thật sự không xuống tay được.

Tuy dáng dấp vóc người đều không thể chê nhưng Lâm Phi Vũ còn cao hơn anh nửa cái đầu, lại giống hệt anh đời trước, thực sự vô cùng quái dị. Nhưng đó cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là, anh chứng kiến nhóc con từ một thiếu niên gầy gò bẩn thỉu trở thành bộ dáng hiện tại, không có cách nào làm chuyện kia với nó được, chỉ cần nghĩ đến việc hôn hôn vuốt ve đối phương là cảm giác tội lội lại dâng lên từng đợt.

Lâm Phi Vũ quay lưng đi, không nói tiếng nào.

Haiz, quả thực rất khó xử, nếu như một bé thụ chủ động đến mức này, còn bị anh cự tuyệt, hơn nửa đã khóc lóc chạy ra ngoài.

Tống Nhiên lúng túng nói: "Tiểu Vũ, xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên đùa với em như vậy."

Lâm Phi Vũ trầm mặc chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Ca ca, trước đây em luôn tìm cơ hội thân thiết với anh, nhưng chuyện em làm, dường như khiến anh rất khó xử. Cho nên, dạo gần đây em luôn cố gắng khống chế bản thân, nhưng... thật sự rất khó."

Tống Nhiên nhớ lại mấy ngày này, mấy ngày này quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng Lâm Phi Vũ xác thực không làm ra chuyện quá đáng gì, vô cùng quy củ, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi càng thêm áy náy: "Tiểu Vũ, anh chẳng qua cảm thấy không quen, anh... Anh sẽ nghiêm túc cân nhắc."

"Ồ." Lâm Phi Vũ rầu rĩ đáp, vẫn quay lưng về phía Tống Nhiên.

Tống Nhiên áy náy, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của hắn, ôn nhu an ủi nói: "Tiểu Vũ, em thật sự rất tốt, là vấn đề của ta, không phải do em."

"Ừm." Lâm Phi Vũ một bên ủy ủy khuất khuất đáp, một bên thoải mái híp mắt.

Hắn vừa hưởng thụ cái xoa đầu mềm nhẹ của Tống Nhiên, vừa suy nghĩ, lúc nãy khi hắn đè lên anh, anh sững sờ nhìn mặt hắn, đồng tử co lại rất khẽ, hô hấp cũng nhanh hơn một chút, điều này chứng minh, anh đã có hảo cảm với hắn.

Có thể vấn đề lớn nhất hiện tại là chuyện tình cảm, anh vẫn luôn trì độn tùy ý, nếu đợi đến khi anh xem xét kỹ lưỡng, không biết đến bao giờ mất. Hơn nữa, có rất nhiều người mơ ước anh, Từ Ngọc Tuyên không cần bàn, thậm chí ngay cả Liễu Khiêm cũng không quá an toàn, đâu đâu cũng có tình địch đang ẩn mình.

Lâm Phi Vũ không vui xẹp xẹp miệng, nhớ tới kế hoạch không quá phúc hậu kia của mình, nhất thời cảm thấy yên tâm hơn.

...

Ngô Minh Hạo ngồi ở ghế dài bên trong góc quán bar, lo lắng nhìn chung quanh.

Tin nhắn thoại của Tống Thanh Sương vẫn quanh quẩn bên tai cậu ta, âm thanh lạnh lẽo như tảng băng kia khiến cả người cậu ta ớn lạnh: "Ngô Minh Hạo, cậu chờ đi, tôi sẽ tìm được cậu."

Lâm Phi Vũ nói, hắn có biện pháp giúp mình, hắn thật sự sẽ giúp mình ư? Hay là gạt mình đây? Dù sao mình đã hại hắn thảm như vậy, hắn căn bản không lý do giúp mình cả, nhưng, hắn còn thề son sắt như vậy.

Khi Ngô Minh Hạo đứng ngồi không yên, cơ hồ muốn bỏ chạy, một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên: "Ngô Minh Hạo."

Ngô Minh Hạo hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn, Lâm Phi Vũ đang đứng bên cạnh ghế dài, hôm nay hắn đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt màu hổ phách, cười như không cười nhìn Ngô Minh Hạo.

Thân hình Lâm Phi Vũ cao gầy, không sai biệt lắm so với Tống Thanh Sương, Ngô Minh Hạo cảm thấy áp bách mãnh liệt, không khỏi sốt sắng nuốt ngụm nước bọt: "Mời, mời ngồi."

Ánh sáng trong quán bar tối tăm, không có ai chú ý đến góc nhỏ này. Sau khi Lâm Phi Vũ ngồi xuống, không chút hoang mang tháo khẩu trang xuống, uống một ngụm nước chanh.

Ngô Minh Hạo thấp giọng nói: "Cậu nói cậu có biện pháp, rốt cuộc đó là gì? Cậu, cậu không phải là gạt tôi, muốn trả thù tôi đấy chứ?"

Lâm Phi Vũ rũ mắt, nhìn ly nước chanh trước mặt, tựa hồ có chút ngượng ngùng, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: "Hẳn anh cũng biết, tiểu Tống tổng muốn để tôi làm trợ lý riêng cho anh ấy, tôi không đồng ý nên anh ấy mới gây phiền phức cho tôi... Nhưng thật ra, anh ấy rất thích tôi."

"Ừ, tôi biết." Ngô Minh Hạo mím chặt môi, có chút không cam lòng gật gật đầu.

"Nhưng tôi hiện đang hối hận, nhưng cũng không tiện tìm anh ấy..." Lâm Phi Vũ không tiếp tục nói, chỉ là nhấc mắt, ẩn ý nhìn Ngô Minh Hạo.

Ngô Minh Hạo chớp mắt một cái, đột nhiên hiểu rõ ý của đối phương: "Ý của cậu là, muốn nhờ tôi giật dây cho?"

"Cũng không hẳn, lúc đó tôi từ chối anh ấy rất kiên quyết, hiện tại coi như anh chịu làm mối, tôi cũng không có mặt mũi mà đi gặp anh ấy." Lâm Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, lấy ra một cái túi nhựa nho nhỏ, bên trong là hai viên thuốc màu trắng.

Ngô Minh Hạo cảnh giác nói: "Cậu có ý gì? Tôi không dùng thuốc."

"Đây không phải ma tuý, là.. là loại thuốc kia. Sau khi tôi uống hai viên thuốc này, anh phải nhanh chóng gọi điện cho tiểu Tống tổng, nói anh vì lấy công chuộc tội, hạ thuốc tôi, bảo anh ấy mau qua bên này đón tôi." Lâm Phi Vũ nhẹ giọng giải thích.

Ngô Minh Hạo ngơ ngác nhìn Lâm Phi Vũ, quả thực bị mặt dày và gan to bằng trời của đối phương dọa sợ. Hắn tự uống thuốc, sau đó làm bộ thành người bị hại, ủy ủy khuất khuất leo lên cao, nói không chừng Tống Thanh Sương còn an ủi hắn... Dựa vào, như vậy cũng được?

Mẹ nó, gió tầng nào gặp mây tầng đó, chẳng trách cậu ta đấu không lại hắn.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, chậm rãi buông mi, dường như cũng có chút ngượng ngùng: "Nếu như vậy, anh liền lấy công chuộc tội, tiểu Tống tổng cũng được toại nguyện, tôi cũng coi như có tài nguyên với chỗ dựa, một mũi tên trúng ba con chim."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vũ: Khi bạn cho rằng tui vẫn đang ở tầng khí quyển, tui đã ra ngoài không gian gòy:))))