Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 53



Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)

- -

Tống Thanh Sương chăm chú nhìn bản đồ trên máy tính xách tay, khoảng thời gian gần đây, hắn vẫn luôn phái người theo dõi chú ý đến anh. Mấy ngày trước, anh với Lâm Phi Vũ chết tiệt kia mua nhà gần hồ Bích Ba, mà quán bar Moon kia, cách hồ Bích Ba chỉ có 15 phút đường xe. Lâm Phi Vũ tại sao lại cố tình chọn quán bar này để gặp Ngô Minh Hạo?

Ngô Minh Hạo tên ngu ngốc kia đã nói trong điện thoại rằng, Lâm Phi Vũ tự uống thuốc, muốn chủ động đưa tới cửa, nhưng Lâm Phi Vũ từ trước đến giờ đều trưng bộ dáng lạnh nhạt, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy?

Chờ chút, đứng ở góc độ khác, Lâm Phi Vũ có lẽ là để bẫy nah? Nhưng cũng không đúng, cậu ta không phải đã sớm đắc thủ sao, ngày đó trong điện thoại, anh kêu thành cái dáng vẻ kia...

Tống Thanh Sương không tự chủ xiết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, hắn không muốn nhớ lại cú điện thoại đó, nhưng lại không nhịn được mà hồi tưởng lại, nhất thời tim như bị dao cắt, vừa buồn bực vừa mất tập trung.

Không đúng, không đúng, nhất định có chỗ không đúng.

"Ầm!" Đầu hắn đau như búa bổ, không nhịn được nện một quyền nặng nề vào bàn phím máy tính.

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ của Ngô Minh Hạo: "Tiểu Tống tổng, ngài, ngài làm sao vậy?"

Tống Thanh Sương vốn muốn tìm người đánh gãy hai chân Ngô Minh Hạo nhưng vào giờ phút này, hắn căn bản không có tâm tình phản ứng cậu ta, trực tiếp cúp điện thoại, khoác thêm âu phục vội vã xông ra ngoài.

Hồ Bích Ba, biệt thự số 15, chắc chắn bây giờ anh với Lâm Phi Vũ đáng ghét đó đang ở đấy!

...

Mà vào giờ phút này Tống Nhiên, thực sự không có cách nào đối mặt Lâm Phi Vũ, chỉ có thể quay đầu nhìn hồ Bích Ba qua cửa sổ, những nụ hôn nhỏ nhặt ướt át nhẹ nhàng hạ xuống không ngừng bên hai má, còn có giọng nói vừa đáng ghét vừa khó chịu vừa dính người: "Ca ca, vừa nãy cảm giác thế nào? Ca ca có phải rất yêu thích? Em không nghĩ tới, anh vậy mà lại mẫn cảm như thế, nhanh như vậy liền..."

"Lâm Phi Vũ, không nói lời nào không ai nói em là người câm đâu." Tống Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, sau đó anh chợt nhớ tới cái gì, "Vào lúc ấy anh đã nói với em, trong ngăn kéo tủ đầu giường có áo mưa, tại sao lại làm bộ không nghe thấy?"

Lâm Phi Vũ nghi hoặc mà chớp mắt, tựa hồ hoàn toàn không hiểu ý Tống Nhiên: "Em nghe thấy rồi. Nhưng, tại sao phải dùng áo mưa? Sau khi xong việc, em sẽ dùng khăn ướt vệ sinh sạch sẽ cho anh mà."

"Anh không có ý này, ý anh là, em làm sao có thể... Làm sao có thể như vậy?!" Tống Nhiên nín nửa ngày, vẫn là không nói ra được hai chữ kia, thằng nhóc con chết tiệt! Thằng nhóc con đáng ghét!!

"Àa, anh nói cái kia hả." Lâm Phi Vũ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, sau đó tự nhiên đáp, "Em là người đàn ông của anh, chuyện như vậy không phải là tự nhiên sao? Em chỉ có một mình anh, anh cũng chỉ có em, hơn nữa anh cũng không mang thai được, mà em lại thích như thế. Mỗi lần sau này đều phải vậy, anh không cần mua áo mưa đâu, không dùng tới."

Miệng hắn đều là lời vô liêm sỉ lung tung, Tống Nhiên quả thực nghe không nổi nữa, chỉ cảm thấy hai má cơ hồ bị thiêu đến bốc khói: "Ngậm miệng, không cho nói bậy!"

"Em không có nói bậy mà." Lâm Phi Vũ không phục xẹp xẹp miệng, sau đó cặp mắt màu hổ phách vội vã chuyển một vòng, bỗng nhiên tiến bên tai Tống Nhiên, nhẹ giọng nói, "Ca ca suy nghĩ kỹ một chút, vừa nãy chúng ta đã làm cái gì? Ngay cả chuyện kia em cũng làm cho anh, chẳng lẽ còn không được tính là người đàn ông của anh sao? Hay là nói... Em là chồng anh nha? Lão công? Ca ca là vợ của em? Lão bà?"

Tống Nhiên trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được lá gan đối phương lại có thể lớn đến trình độ như thế này: "Lâm Phi Vũ, em lặp lại lần nữa thử xem?!"

"Ca ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em chỉ là đệ đệ thôi." Lâm Phi Vũ càng vô liêm sỉ, không hề cốt khí mà nhận sai, hắn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa tức giận lại không còn gì để nói của Tống Nhiên, hầu kết nhẹ nhàng nhúc nhích, "Ca ca, em không nói mấy lời như vậy nữa, để làm tiếp tục làm người đàn ông của anh một lúc nữa nhé, được không? Một giờ, không không, 30 phút thôi."

Tống Nhiên không nói hai lời, trực tiếp đập gối qua!

"Ca ca đừng giận mà, ha ha ha..." Lâm Phi Vũ một bên cười, một bên cầm lấy gối lông vũ bên cạnh, hai người chơi đại chiến gối.

"Nhóc con, xem anh đây trừng trị cưng như thế nào!"

"Ca ca anh đánh lén em! Tiếp chiêu!"

"Lâm Phi Vũ, ngày hôm nay không khiến em sáng mắt ra, anh con mẹ nó sẽ không họ Tống!"

"Cứu mạng, anh mưu sát... A..."

"Nghẹn chết này, nhóc con!"

Hai người cực kỳ ấu trĩ bay nhảy trên giường hồi lâu, gối đầu bị rách hết, lông vũ bay loạn xạ. Tống Nhiên vốn đã mệt mỏi, vào giờ phút này quả thực kiệt sức, chỉ có thể dựa vào đầu giường thở dốc từng ngụm: "Hộc, hộc, tạm dừng, tạm dừng, đợi chút nữa lại trừng trị em!"

Lâm Phi Vũ bỏ gối xuống, dinh dính nhơm nhớp nằm úp sấp tiến vào lồng ngực Tống Nhiên, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ca ca, anh thật tốt, sao anh lại tốt như vậy chứ? Em không thể tin, em lại có thể có được cuộc sống như thế này..."

Tống Nhiên vốn còn chút tức giận, nhưng từ góc độ này nhìn sang, Lâm Phi Vũ như động vật họ mèo cỡ lớn nằm trong lồng ngực anh, lộ ra tấm lưng rộng lớn rắn trắng, áo ba lỗ màu trắng bị co lại, đóa hoa hồng kiều diễm nửa ẩn nửa hiện.

Mẹ, chỉ vì đóa hồng chết tiệt này mà anh mất sạch vốn liếng... Tống Nhiên hối hận phát điên, chỉ có thể hận hận trừng đóa hồng kia. Lâm Phi Vũ tựa hồ cảm thấy ánh mắt của anh, bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói: "Nếu anh thích thì cứ nói, em còn có thể xăm mấy hình khác, để em đi xăm tên anh lên ngực, được không?"

Bộ dáng của hắn vốn cực kỳ đẹp trai, vào giờ phút này nụ cười ấy quả thực thuần khiết trong sáng như một khối pha lê lấp lánh, không còn mù mịt và toan tính gì nữa, chỉ có tình yêu vừa triền miên vừa nóng bỏng.

Tống Nhiên hơi sững sờ, lập tức lắc lắc đầu: "Không cần."

Lâm Phi Vũ nằm nhoài trong lồng ngực anh, nhẹ giọng lầu bầu nói: "Em nói thật mà, chỉ cần anh thích, bảo em làm gì cũng được. Anh không phải rất thích em mặc bộ âu phục kia sao? Lần sau em mặc nó làm anh trên bàn làm việc..."

Tống Nhiên ngẩn ngơ, ngoài xấu hổ ra lại có cảm giác bất an khó giải thích, thấp giọng mắng: "Chớ nói nhảm."

Lâm Phi Vũ cực kỳ quyến luyến lại tràn ngập dục vọng chiếm hữu nhẹ nhàng cọ anh: "Chúng ta bây giờ là quan hệ này, anh có phải vẫn chưa quen, còn có chút bận lòng hửm? Thật ra, ca ca anh nghĩ mà em, hiện tại fans đều biết anh là ân nhân của em, chúng ta thân mật một chút cũng không ai nói gì. Còn Tống Thanh Sương, chúng ta cũng không cần vất vả giả bộ làm người yêu như vậy, bời vì chúng ta là người yêu chân chính mà."

Nói tới chỗ này, Lâm Phi Vũ tựa hồ nhớ ra gì đó, không nhịn được cười nói: "Ca ca, nanh còn nhớ lần đó không? Lúc ấy em đang bấm huyệt cho anh, Tống Thanh Sương vừa vặn gọi điện thoại đến, em liền cố ý dùng sức, khiến anh trực tiếp kêu thành tiếng. Tống Thanh Sương còn nghĩ chúng ta đang làm chuyện kia, tức đến nỗi quăng điện thoại xuống đất, ha ha ha..."

Hắn còn chưa cười xong, cửa phòng ngủ bỗng nhiên "Ầm" mà một tiếng, bị đẩy ra!

Hai người hơi sững sờ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về cửa, sau đó ngây dại.

Ngoài cửa chính là Tống Thanh Sương sắc mặt tái nhợt.

Tống Nhiên trừng mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ dung sắc tuyết trắng, trong đầu trống rỗng trong nháy mắt, cả người có chút mơ hồ. Sao đột nhiên bạch nhãn lang lại đến đây? Này được coi là tự ý xông vào nhà dân không?

Chờ chút, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Tống Thanh Sương đã nghe được cái gì? Còn có, anh và Lâm Phi Vũ quần áo xốc xếch đang ôm nhau, Lâm Phi Vũ tốt xấu vẫn đang mặc áo ba lỗ quần cộc, còn anh căn bản cái gì cũng không mặc, trên người tất cả đều là vết tích kia...

Lâm Phi Vũ phục hồi tinh thần, nhanh chóng kéo tấm chăn mỏng che Tống Nhiên lại, sau đó ngồi thẳng người dây, cau mày nói: "Tiểu Tống tổng, sao anh lại tới đây? Lúc trước tôi đã nói rồi, chúng ta không thể."

Tống Thanh Sương căn bản không phản ứng Lâm Phi Vũ, đôi mắt đen kịt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiên, đôi môi thật mỏng nhẹ vô cùng run rẩy rẩy: "Trước đây hai người không có quan hệ đó? Là hôm nay mới..."

Nhìn dáng vẻ đó của Tống Thanh Sương, Tống Nhiên một mảnh mờ mịt, còn có cảm giác cổ quái, bạch nhãn lang làm sao vậy? Anh và Tống Thanh Sương sống chung với nhau mười mấy năm, hiểu rõ tất cả biểu tình của bạch nhãn lang như lòng bàn tay, Tống Thanh Sương từ trước đến giờ lãnh lãnh đạm đạm nghiêm túc thận trọng, nhưng biểu tình hiện tại, cơ hồ xem như thương tâm gần chết.

Nhưng, coi như anh với Lâm Phi Vũ ở cùng một chỗ, đối với Tống Thanh Sương mà nói, cũng không phải chuyện trời sập gì cả, lần đó Lâm Phi Vũ cố tình trong điện thoại, Tống Thanh Sương cũng chỉ tức giận dập điện thoại mà thôi.

Ánh mắt kỳ quái khó thể miêu tả kia của Tống Thanh Sương khiến Tống Nhiên có chút không thoải mái. Lâm Phi Vũ bất động thanh sắc nghiêng người che Tống Nhiên đi, lạnh lùng nói: "Tiểu Tống tổng, anh hỏi chuyện này để làm gì? Liên quan gì đến anh?"

Tống Thanh Sương chậm rãi chuyển ánh mắt lên người Lâm Phi Vũ, ánh mắt ấy đáng sợ tới cực điểm, sau đó hắn trầm thấp thở một hơi, nói giọng khàn khàn: "Lâm Phi Vũ, cậu cố ý tự mình uống thuốc, cậu lừa anh ấy, cậu lừa anh ấy cho cậu, cho cậu..."

Hắn miễn cưỡng nói tới chỗ này, cả người không ngừng run rẩy, tựa hồ không thể nhẫn nại nữa, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ vung quyền về phía Lâm Phi Vũ!!

Tống Nhiên hoàn toàn ngơ ngác, bạch nhãn lang bỗng nhiên phát điên? Anh không kịp nghĩ nữa, theo bản năng bảo vệ Lâm Phi Vũ, đưa tay ngăn nắm đấm của Tống Thanh Sương!

Nhưng anh mới vừa bị Lâm Phi Vũ lăn lộn nửa ngày, bây giờ trên người một chút khí lực cũng không có, cánh tay Tống Thanh Sương mạnh mẽ vung một cái, trán Tống Nhiên đụng phải đầu giường, chỉ nghe "Cộp!" một tiếng, nhất thời một trận đầu váng mắt hoa!

"Tống Thanh Sương, con mẹ nó anh làm cái gì thế?!" Lâm Phi Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, cả người như dã thú đột nhiên nhảy lên, cực kỳ hung ác đánh về phía Tống Thanh Sương, một quyền đánh trúng dưới cằm Tống Thanh Sương!

Tống Thanh Sương cũng không chút nương tay, trở tay đánh một quyền!

Tống Nhiên gắt gao ôm trán, nhìn hai người lộn xộn thành một đoàn, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, huyệt thái dương nhảy dựng lên từng trận đau nhức, mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chiều cao của Lâm Phi Vũ và Tống Thanh Sương không sai biệt lắm, thân hình hai người đều thon dài mạnh mẽ, nhưng Tống Thanh Sương nhiều năm ngồi văn phòng, tuy rằng mỗi ngày đều tập thể hình bao gồm cả tán đả nhưng chỉ chú trọng số lượng chiêu thức. Hai người đánh qua vài lượt, Tống Nhiên liền hoàn toàn hiểu rõ, phong cách đánh nhau của Tống Thanh Sương không quá dứt khoát, giống hệt tiểu công chúa yêu kiều ngày nhỏ, xem ra công lao anh dạy dỗ đều đi xuống sông.

Mà Lâm Phi Vũ hoàn toàn bất đồng, hắn xuất thân khó khăn, từ nhỏ đã lăn lộn tại nơi bẩn thỉu tối tăm hỗn loạn nhất, sau đó lại cùng Tống Nhiên luyện tán đả nhiều năm, ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn lại cực kỳ dã man, mấy động tác khửu tay trong tán đả bị nghiêm cấm trong tán đả đều tiện tay vung lên, không thèm chú ý đến quy củ giang hồ, một lòng chỉ muốn giết chết đối thủ!

Không tới chốc lát, Lâm Phi Vũ liền gắt gao tóm chặt cổ áo của Tống Thanh Sương, sau đó hung tợn đập đầu đối phương vào tường.

"Cộp! Cộp!!" Mấy lần va chạm, máu tươi chảy dài trên cái trán trơn bóng trắng như tuyết củaTống Thanh Sương!

"Tiểu Vũ, dừng tay!" Tống Nhiên nhất thời cuống lên.

Vào giờ phút này, anh vừa hoảng loạn vừa mơ hồ, Lâm Phi Vũ thật sự muốn đánh trọng thương Tống Thanh Sương. Với quyền thế che trời bây giờ của Tống Thanh Sương không biết sẽ giày vò Lâm Phi Vũ như nào. Hơn nữa, tuy Tống Thanh Sương bạch nhãn lang chết tiệt nhưng dù sao hai người từng có mười mấy năm tình nghĩa huynh đệ, anh cũng không muốn thương tổn đối phương, chỉ muốn cách xa tai họa này thật xa.

Anh thấy Lâm Phi Vũ vẫn chưa ngừng tay, liền lạnh lùng nói: "Lâm Phi Vũ, có nghe thấy không? Anh bảo em dừng tay!"

Lâm Phi Vũ đập đầu Tống Thanh Sương hai lần nữa, lúc này mới bất đắc dĩ đứng lên, sau đó quay người chạy đến bên giường, cẩn thận từng tí kéo Tống Nhiên vào trong ngực: "Ca ca, trán đau không? Muốn đi bệnh viện không?"

Tống Nhiên dở khóc dở cười: "Chỉ là không cẩn thận đụng vào đầu giường một cú thôi, em nổi điên cái gì? Muốn đánh chết người à?"

Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, một bên nhẹ nhàng vuốt ve cái trán sưng tấy của Tống Nhiên, một bên ôn nhu nói: "Anh đừng lo lắng, Tống Thanh Sương không dám làm gì đâu, biệt thự có giám sát, anh ta đây là đột nhập vào nhà dân, em chỉ là tự vệ, hơn nữa chuyện như này bị truyền đi, cổ phiếu tập đoàn Tống thị chỉ sợ sẽ giảm mạnh. Đợi lát nữa em ném anh ta ra ngoài là được, chỉ đụng vài cái thôi, không chết được. "

"..." Tống Nhiên đầu đau như búa bổ, không nói thành lời, hỏi trời cao, rốt cuộc mẹ nó đây là tình huống gì?

Trong đầu anh loạn một đoàn, ngước mắt nhìn về phía tường, Tống Thanh Sương đã đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, sau đó dùng tay áo mặc âu phục đắt tiền lau máu trên trán, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ. Trong ánh mắt ngoại trừ độc ác căm ghét ra, cơ hồ có sát ý lạnh như băng.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tống Thanh Sương hơi ngưng lại, dừng trên lưng Lâm Phi Vũ.

Tống Nhiên trong lòng nhẹ nhàng "lộp bộp" một tiếng, lập tức biết Tống Thanh Sương đang nhìn gì. Vừa nãy đánh nhau, áo ba lỗ của Lâm Phi Vũ bị rách, vừa vặn lúc này lại đưa lưng về phía Tống Thanh Sương nên đóa hoa hồng kia chắc chắn đã lộ ra. Tống Thanh Sương đang nhìn đóa hoa ấy, là đóa hoa thời niên thiếu hắn đã từng nhìn qua vô số lần, là đóa hoa hồng biết cười cực kỳ quen thuộc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Nhiên lúng túng tới cực điểm. Tống Tiểu Nhiên lẻn vào văn phòng trộm áo ngủ, anh chạy vào nhà cũ Tống gia ôm người thực vật, bây giờ Lâm Phi Vũ còn xăm một đóa hồng như kia... Được, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Tống Thanh Sương đang nghĩ gì —— Mẹ kiếp, Tống Tiểu Nhiên không biết xấu hổ, thật sự không phải là biến thái liếm cẩu bình thường.

Tống Thanh Sương gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa hồng, khàn tiếng hỏi: "Lâm Phi Vũ, sao cậu lại xăm đóa hoa này?"

Lâm Phi Vũ thoáng xoay người, thờ ơ nhíu mày: "Anh tôi thích nhìn, tôi liền xăm, mắc mớ gì tới anh?"

"Anh ấy nhìn thấy thích? Đúng vậy, anh ấy đương nhiên sẽ thích hình xăm này, đây vốn là do anh ấy chọn..." Tống Thanh Sương thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt chậm rãi chuyển từ đóa hoa hồng qua mặt Lâm Phi Vũ, cuối cùng nhìn sang Tống Nhiên.

Lâm Phi Vũ vẻ mặt khó hiểu, mà Tống Nhiên lại sởn cả gai ốc. Bạch nhãn lang đang nghĩ gì? Không phải bởi vì bị đánh một trận mà muốn liều lĩnh giết chết anh và Lâm Phi Vũ chứ?

Vào lúc này, biểu tình của Tống Thanh Sương đã từ trong hận ý sôi trào và đau đớn tuyệt vọng, dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt đen nhánh nhìn Tống Nhiên thật sâu, như đang kiệt lực áp chế một số cảm xúc cực kỳ phức tạp, lại như đang cẩn thận suy tư một số chuyện vô cùng quan trọng, có mưu kế lãnh khốc đủ để tuyệt địa lật bàn.

Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở một hơi, trên khuôn mặt tuyết trắng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Thì ra là như vậy, vì anh ấy yêu thích."