Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 61



Edit by Tiannn

Cúp điện thoại xong, Tống Nhiên ngược lại cũng không để ý lắm, Lâm Phi Vũ làm việc rất đáng tin, bữa tiệc kia anh không cần quá bận tâm, lúc đó trực tiếp đi qua là được.

Việc quan trọng bây giờ là tìm hiểu xem mục đích bố anh đến ngân hàng tư nhân ở Liễu Thành kia là gì, có phải đã mở két sắt ngân hàng ở đó không.

Tống Nhiên thầm nghĩ, tốt nhất anh phải nhanh chóng đến ngân hàng ấy để kiểm chứng. Giờ đã là quý III, cuối năm sẽ có đại hội cổ đông, nếu như anh có thể lấy được minh chứng về 35% cổ phần thì sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề tại đại hội.

Năng lực hành động của Tống Nhiên từ trước đến giờ rất mạnh, qua hai ngày, anh liền xin phép Tống Thanh Sương nghỉ một ngày: "Tiểu Tống tổng, tôi có chút chuyện cần xử lí, muốn nghỉ một ngày cuối tuần."

"Có thể." Tống Thanh Sương gật gật đầu, gương mặt không chút biểu tình, chỉ lơ đãng hỏi, "Phía Lâm Phi Vũ dạo này thế nào?"

Tống Nhiên thuận miệng đáp: "Không có gì đặc biệt. À, lần trước em ấy gọi điện cho tôi, nói rằng thứ sáu bên Thôi đạo có bữa tiệc, bảo tôi đi cùng em ấy."

"Không có gì khác sao?" Tống Thanh Sương không tự chủ lên giọng.

Tống Nhiên hơi sững sờ, không hiểu đối phương có ý gì: "Có gì không?"

Tống Thanh Sương híp mắt, hồi lâu mới lạnh lùng đáp: "Không có gì. Đúng rồi, bữa tiệc thứ sáu tuần sau ấy, tôi cũng đi."

"Hả, được." Tống Nhiên sảng khoái đáp.

Tống Thanh Sương hừ lạnh một tiếng, cau mày rời đi.

Tống Nhiên nhìn bóng lưng thon dài của hắn, thầm nói trong lòng, bạch nhãn lang sao đột nhiên lại hỏi tình hình của Lâm Phi Vũ sau đó lại bày ra dáng vẻ vừa thất vọng vừa tức giận vậy? Chẳng lẽ nhóc con chọc hắn?

Tống Nhiên suy nghĩ một lúc mà không nghĩ ra nguyên nhân, hơn nữa bây giờ anh cũng không thừa tâm tư để chú ý đến mấy tiểu tiết này, cuối tuần anh phải đến Liễu Thành một chuyến.

Ngân hàng năm đó bố Tống Nhiên đến là một ngân hàng tư rất nhỏ nhưng cũng rất đáng tin, hoạt động kinh doanh chính tập trung vào quỹ và tín chấp, khách hàng tiềm năng không tính là nhiều nhưng đều từ trăm vạn đổ lên.

Giờ là giữa hè, Tống Nhiên vừa đi vào đại sảnh ngân hàng, một luồng hơi lạnh mát mẻ  phả vào người, quản lý tại sảnh đeo gọng kính vàng niềm nở chào hỏi: "Chào anh, anh muốn muốn sử dụng dịch vụ gì nhỉ?"

Theo suy đoán của Tống Nhiên, năm đó sau khi lập két sắt, bố anh đã đặt văn kiện chứng minh quyền nắm giữ 35% cổ phần tập đoàn vào trong két. Nhưng thân phận hiện tại của anh là "Tống Tiểu Nhiên", không phải là con trai của Tống Mẫn, đương nhiên không thể yêu cầu với ngân hàng, thậm chí dù muốn hỏi cũng không được hỏi, tránh ngân hàng hoài nghi.

Tuy rằng khá phiền toái nhưng Tống Nhiên đã nghĩ ra cách, anh ho nhẹ một tiếng, bình thản ung dung nói: "Chỗ anh có dịch vụ mở két sắt tư nhân không?"

Quản lí tươi cười đáp: "Dạ có ạ."

Tống Nhiên nhàn nhạt nói: "Là khóa mật mã hay khóa vân tay? Giá cả thì sao?"

Quản lí tỉ mỉ giải thích: "Trước năm 2010 thì chúng tôi làm khóa mật mã nhưng sau này thì kết hợp cả khóa mật mã và khóa vân tay. Còn về giá cả, két sắt loại nhỏ cho những vật có giá trị nhỏ có giá từ 2 vạn/ năm, còn những vật có giá trị lớn hơn, chẳng hạn như  bình cổ cỡ lớn thì đắt hơn, mất khoảng 8 vạn/năm. Nhưng hiện tại chúng tôi có hoạt động giảm giá đối với các sản phẩm ủy thác..."

"Giá cả không rẻ, két sắt của ngân hàng quốc doanh mới có 1 vạn thôi." Tống Nhiên làm bộ lắc lắc đầu.

"So với ngân hàng quốc doanh, quả thực đắt hơn nhiều nhưng bên chúng tôi luôn cung cấp tài khoản cao cấp..." Quản lí cười nói.

Nói chuyện một hồi, Tống Nhiên vờ có chút lo lắng, nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, nếu như đồ vật của tôi là vật cá nhân thì những người khác không thể  tra xét được đúng không?"

Quản lí cười nói: "Tất nhiên là không, chỉ khách hàng hoặc người nhà của khách hàng mang theo chứng minh thư mới có thể hỏi và lấy đồ. Chúng tôi sẽ rất cảnh giác nếu có bất kỳ yêu cầu nào từ những người không rõ lai lịch."

Giống hệt với những gì anh suy đoán, cũng may anh không lỗ mãng vội vàng xông vào hỏi. Tống Nhiên gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Được, tôi biết rồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Tống Nhiên không hút thuốc mà đi tới tiệm thuốc bên đường đối diện mua một hộp thuốc trợ tim tác dụng nhanh.

Anh cất hộp thuốc trợ tim vào túi áo vest, thầm nghĩ, một ngân hàng tư nhân nhỏ như vậy chắc không có nhiều kho bạc, cùng lắm chỉ có hai cái, một đựng tiền mặt và vàng miếng, một chứa két sắt tư nhân. Nếu như anh mở két sắt tư nhân thì sẽ có thể đi vào kho bạc, chuyện sau đó tùy cơ ứng biến.

Tống Nhiên nheo mắt, nhẹ nhàng chạm vào hộp thuốc trợ tim trong túi, nếu đoán đúng, anh có thể dựa vào đó để lấy văn kiện.

Anh trở lại ngân hàng, trực tiếp nói với người quản lí: "Quản lí, tôi muốn mở một két sắt nhỏ và mua thêm 150 vạn sản phẩm ủy thác."

"Có thể có thể, mời anh đến bên này ký hợp đồng." Quản lí mời Tống Nhiên vào phòng khách VIP, sau đó gọi một cô gái phụ trách bên két sắt vào.

Tống Nhiên ký hợp đồng, sau đó sảng khoái quẹt thẻ: "Ok, đưa tôi đi kiểm tra két đi."

Quản lí nói với cô gái kia: "Tiểu Lý, cô dẫn Tống tiên sinh đến kho số 2 kiểm tra két sắt, nhân tiện đặt mật khẩu luôn."

Cô gái nói: "Tống tiên sinh, mời đi lối này."

"Được, đi thôi." Tống Nhiên đứng dậy, đặt chiếc áo vest có thuốc trợ tim tác dụng nhanh trên ghế sofa rồi đi theo cô gái vào thang máy VIP.

Cô gái cùng Tống Nhiên đi thang máy lên tầng 2, mở hai cánh cửa sắt nặng trịch rồi đến nhà kho số 2, nơi đặt két sắt.

"Quả thực rất nghiêm ngặt, không tệ." Tống Nhiên vừa nói, vừa ngó nghiêng bốn phía. Cái kho này to chừng một phòng học nhỏ bình thường, chứa hơn một nghìn két sắt nhỏ, thoạt nhìn khá giống quầy chứa đồ ở siêu thị. Trước mỗi cửa tủ két sắt đều có bàn phím mật mã, bên cạnh dán nhãn dán màu xanh lam, trên đó có những số giống như "200204(5)" này.

Trong lòng Tống Nhiên hiểu rõ, 20 là năm, 0204 là ngày, mà (5) hẳn là khách hàng thứ 5 trong ngày.

Cô gái nghi hoặc nói: "Thưa anh, nên lập mật mã rồi ạ."

Tống Nhiên hồi thần, ôn nhu cười với cô gái: "Được."

Cô gái ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt, nhỏ giọng: "Không có gì."

Tống Nhiên nhập xong mật mã lần đầu, đang muốn nhập lần hai thì đột nhiên cau chặt mày, tay phải dùng sức tóm chặt cổ áo, cả người mềm nhũn đổ về phía trước, vô lực dựa vào két sắt, bộ dáng vô cùng khó chịu: "A..."

Cô gái sợ hết hồn, vội la lên: "Tống tiên sinh, anh làm sao vậy?"

Tống Nhiên run giọng nói: "Tôi, tim tôi không được khỏe... Bên trong áo vest, có thuốc trợ tim...."

Anh vừa giả bộ đổ bệnh, vừa căng thẳng trong lòng. Như ngân hàng bình thường thì sẽ dùng bộ đàm để thông báo cho nhân viên phía trên, không thể để khách hàng một mình bên dưới, nếu cô gái này làm vậy thì anh sẽ không có cơ hội để trộm văn kiện.

Nhưng tình huống bây giờ khá đặc biệt. Tống Nhiên vừa nãy đã nhìn qua, kho số 1 bên cạnh nơi cất giữ tiền đã được khóa chặt, ở kho 2 này các két sắt khác cũng được khóa cẩn thận, không tồn tại nguy hiểm bị mất trộm gì cả. Mà bệnh tim của anh đột nhiên tái phát, cô gái này lại đơn thuần tốt bụng, trong lúc vội vàng, rất có khả năng chạy lên tìm thuốc cho anh.

Hơn nữa, camera chỉ lắp đặt ở hành lang, do khách hàng cần nhập mật khẩu khi cất đồ đạc có giá trị vào két sắt nên trong kho không có camera nào được lắp đặt.

Tóm lại, khả năng thành công của anh lên đến 50%.

Tống Nhiên ôm chặt ngực, môi hơi run, rõ ràng đang rất khó chịu: "Thuốc..."

Anh làm người đại diện mấy năm, nhìn Lâm Phi Vũ diễn nhiều như vậy, ít nhiều gì cũng học được một ít, tuy rằng không thể so với Lâm Phi Vũ nhưng vẫn rất giống.

Cô gái hoảng hốt vài giây, sau đó dậm chân, xoay người chạy ra ngoài!

Được rồi! Tống Nhiên lập tức đứng dậy, nhanh chóng tìm theo ngày tháng. Năm 2010, năm 2005, năm 2000, năm 1995... 920523(1), chính là nó! Chính là ngày này, ngày 23 tháng 5 năm 1992, ngày mà bố anh đến ngân hàng này!

Tống Nhiên miễn cưỡng kìm nén sự phấn khích của mình, nhanh chóng nhập vào ngày sinh nhật âm lịch của mẹ mình trên bảng mật mã. Mới nhập một lần đã nghe tiếng lách cách nhẹ nhàng,  cửa an toàn két sắt bật ra, bên trong chính là một phần văn kiện mỏng manh!

Tống Nhiên lập tức đem văn kiện ôm vào lòng rồi đóng cửa tủ lại.

Đúng vào lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, cùng với giọng nói lo lắng của cô gái nhỏ: "Quản lí, anh ấy đột nhiên ngã xuống, hình như bệnh tim tái phát! "

Bây giờ Tống Nhiên đang đứng cửa kho, cách két sắt của mình khoảng mười mấy mét, chạy về chắn chắn không còn kịp. Nếu như nhân viên phát hiện anh đang đứng ở chỗ này, khẳng định sẽ nổi lên nghi ngờ và báo cảnh sát mà văn kiện vẫn còn nằm trong ngực anh. Sẽ to chuyện mất!

Tống Nhiên chỉ chần chừ một lúc, sau đó lập tức ngã xuống đất, giả bộ mê sảng mà bò về phía cửa.

Anh vừa mới nằm sấp xuống thì có tiếng bước chân lộn xộn, tiếng la hét thất thanh vang lên từ phía cửa nhà kho, sau đó có người đem lật anh lại, ba chân bốn cẳng đút thuốc trợ tim vào miệng anh còn bấm nhân trung của anh.

Tống Nhiên ngậm thuốc trợ tim hiệu quả nhanh. Qua hai phút, anh giả vờ đang dần hồi phục, thở hổn hển, khàn giọng nói: "Hô... Cảm ơn, cảm ơn."

"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi." Quản lí và một số nhân viên khác vội vã chạy đến thở phào nhẹ nhõm. Nếu có khách hàng ngỏm củ tỏi trong ngân hàng thì sẽ rất phiền phức.

Cô gái do dự nói: "Tống tiên sinh, anh có cần gọi xe cứu thương không?"

Tống Nhiên yếu ớt xua tay: "Không cần, bệnh cũ, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay."

Tống Nhiên được mọi người đỡ đi liền nghỉ ngơi trong phòng khách VIP một lúc. Quản lí và mấy nhân viên vẫn luôn chăm sóc anh cẩn thận, chỉ sợ anh có chỗ nào đó khó chịu. Tống Nhiên trong lòng áy náy những chẳng còn cách nào khác. Dù sao bây giờ anh là "Tống Tiểu Nhiên", không chủ liên quan cũng không có khả năng lấy văn kiện bằng các cách thông thường.

Cuối cùng để tỏ lòng lòng biết ơn, ngoại trừ sản phẩm ủy thác, anh đã mua thêm 30 vạn sản phẩm đầu tư*, rồi từ từ rời khỏi ngân hàng.

*Sản phẩm đầu tư là thuật ngữ để chỉ tất cả các loại cổ phiếu, trái phiếu, quyền chọn, công cụ phái sinh...

Anh rẽ qua hai con đường, đến một quán cà phê vắng vẻ, gọi một tách cà phê rồi ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ.

Tống Nhiên quan sát bốn phía một lần, sau đó hít một hơi thật sâu, lúc này mới cẩn thận lấy phần văn kiện từ trong ngực ra.

Phần văn kiện rất cũ, tờ giấy mỏng hiện ra vệt ố nhạt do năm tháng dài đằng đẵng. Tống Nhiên mới lật được hai trang, hô hấp không tự chủ mà dồn dập.

Quả nhiên, đây là một phần hồ sơ phân quyền cổ phần thời kỳ đầu, đủ để chứng minh vợ chồng Tống Mẫn nắm giữ 35% cổ phần tập đoàn Tống thị. Sau khi vợ chồng Tống Mẫn bị sát hại, đứa con duy nhất của bọn họ, cũng chính là Tống Nhiên, đương nhiên sẽ được kế thừa 35% cổ phần này.

Nhưng thời kì đầu tập đoàn Tống thị không được niêm yết, báo cáo tài chính không minh bạch, quản lý điều hành cũng không chính thức. Bố mẹ anh qua đời, vợ chồng Tống Cương Bách Văn Hinh không biết dùng thủ đoạn gì, dấu nhẹm chuyện này, tự ý nuốt chửng 35% cổ phần thuộc về Tống Nhiên kia.

Tống Nhiên nhìn văn kiện, trong lòng dần chùng xuống.

Anh nhớ lại những thứ đã tìm thấy ở viện mồ côi Hồng Tinh. Chẳng trách, chẳng trách Tống Cương, Bách Văn Hinh trăm phương ngàn kế tìm kiếm tung tích của anh, không chừa thủ đoạn dùng mọi cách để giành được lòng tin và sự biết ơn của anh. Đầu tiên là lừa tiền của viện trưởng, sau đó lấy cớ viện trợ viện mồ côi rồi nhận nuôi anh.

Bọn họ cho anh đủ loại ân huệ, bày ra đủ loại dáng vẻ từ ái khiến anh cảm kích rơi nước mắt, nguyện làm trâu làm ngựa cho Tống thị cả đời, cuối cùng còn hy sinh cả mạng sống vì Tống Thanh Sương.

Tống Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo. Tống Cương và Bách Văn Hinh có lẽ cho rằng anh biết đến sự tồn tại của đống văn kiện này, biết sự tồn tại của 35% cổ phần tập đoàn kia, cho nên họ mới vào vai cha mẹ nuôi từ ái, cố gắng "cảm hóa" anh từ khi còn nhỏ để anh chủ động giao 35% cổ phần ra.

Nhưng bọn họ không biết, bố anh không tiết lộ cho anh bất cứ chuyện gì, vì có lẽ ngay cả bản thân ông ấy cũng không ngờ rằng, chẳng bao lâu nữa, cả gia đình mình lại gặp chuyện xui xẻo như thế, chỉ còn một đứa trẻ 3 tuổi sống sót.

Cho nên, chân tướng vụ cướp của giết người kia... Không được, không được, bây giờ còn chưa có chứng cứ, không thể khẳng định vợ chồng Tống Cương Bách Văn Hinh có liên quan hay không.

Tống Nhiên cắn răng, không suy nghĩ về vụ cướp của giết người kia nữa, ngược lại bắt đầu suy tính tình huống trước mắt.

Phần văn kiện trong tay anh đủ để chứng minh "Tống Nhiên" nắm giữ 35% cổ phần tập đoàn Tống thị, nhưng "Tống Nhiên" bây giờ đang hôn mê, 35% cổ phần này chắc chắn sẽ giao người giám hộ của anh —— cũng chính là Tống Thanh Sương xử lý, cứ như vậy, Tống Thanh Sương vẫn nắm giữ 70% cổ phần, căn bản không có gì thay đổi.

Trừ phi... Trừ phi "Tống Nhiên" đã từng lưu lại di chúc hoặc cái gì tương tự như thế, đem 35% cổ phần này cho người khác, nhưng "Tống Nhiên" hôn mê nhiều năm như vậy, đào đâu ra di chúc đây?

Tống Nhiên nhăn chặt lông mày, đang cố gắng suy tư, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lanh lảnh: "Chào anh, chúng tôi đang khảo sát ý kiến khách hàng, anh có thể viết ý kiến của anh cho chúng tôi được không ạ?"

Anh ngẩng đầu nhìn lên, là một cô nhân viên của tiệm cà phê, đang rụt rè nhìn anh.

"À, được thôi." Tống Nhiên tiện tay cầm bút, xoẹt xoẹt viết vài chữ. Sau khi trở thành "Tống Tiểu Nhiên", anh thường cố gắng mô phỏng nét chữ của Tống Tiểu Nhiên, nhưng bây giờ ở bên ngoài, anh thuận tay viết theo thói quen.

Sau khi viết xong,  anh nhìn nét chữ mượt mà quen thuộc, bỗng nhiên ngây ngốc chớp mắt một cái.

Trời ơi, sao anh lại ngốc vậy chứ, lại còn khổ não suy nghĩ nửa ngày? Chữ viết của anh chính là chữ của "Tống Nhiên", giờ chỉ cần tự tay viết một bản di chúc, sau đó lại tìm cách làm cũ nó đi không phải là được hay sao!

- -

Chương này nhiều từ khó hiểu:(( t không thoát nghĩa được