Đúng Thời Điểm

Chương 12: Mỉa mai



Vân Phương ngủ cũng không sâu, nữa tỉnh nửa mơ nghe thấy âm thanh báo đến trạm của xe buýt.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi anh: "Vân Phương?"

Vân Phương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Tống Tồn.

Dịch Trần Lương nghe thấy cái tên Vân Phương cũng bị đánh thức, kết quả phát hiện bản thân đang tựa trên vai Vân Phương mà ngủ. Ngay tức khắc dựng thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, bày ra vẻ mặt chính trực

"Trùng hợp thật." Trọng lượng trên vai bỗng nhiên giảm bớt, Vân Phương xoa xoa cử động bả vai.

Tống Tồn một tay nắm lấy lan can, chưa ngồi xuống mà đem ánh mắt nhìn sang Dịch Trần Lương đánh giá một lượt, cười nói: "Bạn học này nhìn lạ quá, Vân Phương cậu không giới thiệu một chút cho tớ sao?"

Dịch Trần Lương cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù chính cậu tự nhận bản thân cùng tên tiểu bạch kiểm Vân Phương trong sạch thanh bạch, nhưng tự nhiên cậu lại có cảm giác hơi chột dạ.

Cậu còn nhớ rõ đầu tóc xoăn này đã từng đứng ra tỏ tình với Vân Phương.

Nhưng làm ơn nghìn lần đừng hiểu lầm, ông đây chính là chàng trai khôi ngô thẳng tấp, chỉ thích các cô gái xinh đẹp dễ thương thôi.

"Dịch Trần Lương, ngồi cùng bàn." Vân Phương đơn giản giới thiệu.

Tống Tồn hướng Dịch Trần Lương cười gật đầu, "Chào cậu, tôi là Tống Tồn, là thanh mai trúc mã của Vân Phương."

"Chào." Dịch Trần Lương có chút nghi hoặc gật đầu.

Cái từ thanh mai trúc mã có thể dùng như này à?

Vân Phương chỉ chỗ trống phía trước, "Vài trạm nữa mới đến, cậu ngồi xuống đi."

Tống Tồn nói: "Không sao, chỗ đó nắng, tớ đứng cũng được."

"Ừm." Vân Phương không nói nữa.

Tống Tồn đúng lúc đứng ngay bên chỗ ngồi của Dịch Trần Lương, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Vân Phương, "Vân Phương, cậu thật sự đến lớp 10 à?"

"Ừm". Vân Phương gật đầu.

Tống Tồn nở nụ cười chua xót, "Mình vất vả lắm mới thi được vào lớp 3, kết quả cậu lại đi mất."

Dịch Trần Lương ngồi tại chỗ vô cùng áp lực. Cậu cảm thấy hai vị này có lẽ nên tâm sự riêng với nhau thì hơn, vì thế hắng giọng nói: "Mày ngồi đây đi."

Nói xong liền đứng dậy, kết quả lại bị Vân Phương một phen túm cổ ấn trở lại.

"Hiện tại thành tích của tôi sút rất nhiều, chỉ muốn chuyên tâm học tập." Vân Phương bình tĩnh nói: "Nếu trước kia có nói điều gì khiến cậu hiểu lầm thì tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi."

Anh một chút cũng không muốn trộn lẫn tình cảm của nguyên chủ vào, hơn nữa càng không thích đàn ông. Đơn giản dứt khoát cự tuyệt, đỡ phải chậm trễ người ta.

Với cả, thành tích hiện giờ của anh không xứng đi yêu đương.

Nụ cười trên mặt Tống Tồn hạ xuống, có chút mất mát nói: "Cậu quả nhiên còn trách mình."

Dịch Trần Lương nghe hai người nói chuyện như đánh đố, như ngồi trên đống lửa, đống than. Cậu cảm thấy chính mình không nên hiểu làm gì, nhưng hình như lại nghe hiểu hết toàn bộ.

Không muốn ngồi trên xe nữa, muốn chui xuống gầm xe.(*)

Mình đã làm gì sai mà lại phải ngồi giữa hai thằng đực rựa này cơ chứ.

Vân Phương nói ra câu nói đậm chất một tên tra nam thứ thiệt, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Tống Tồn liếc mắt nhìn Dịch Trần Lương, "Chỉ hy vọng như thế."

Tống Tồn nói xong thì đi tới ngồi xuống một chỗ trống, bóng dáng lộ ra vẻ mất mát.

Dịch Trần Lương bị cái liếc mắt kia nhìn đến khó hiểu, khiến thẳng nam phải gãi đầu, quay sang hỏi Vân Phương: "Thằng đó hình như đang khiêu khích tao đúng không?"

Vân Phương trầm mặc một lát, "Tôi cảm thấy không phải."

Dịch Trần Lương mười phần kiêu ngạo nói: "Người như nó tao chấp mười đứa còn được."

"Cậu còn đánh không lại tôi". Vân Phương buồn ngủ khép mắt lại.

Dịch Trần Lương bực mình mà trừng mắt, "Mày cứ chờ đó cho ông."

"Lông còn chưa mọc dài mà đòi xưng ông với người khác." Vân Phương mí mắt còn lười mở, "Đến trạm gọi tôi."

Dịch Trần Lương tức giận đến mức nghiến răng, cảm thấy Vân Phương ngày càng thiếu đánh.

Lúc chiều đi học Vân Phương phá lệ buồn ngủ, cảm thấy đầu óc của mình có chút trì trệ, nhưng vẫn cố gắng ghi chép bài vở, dư quang nhìn sang Dịch Trần Lương đang chống tay tựa đầu, đôi mắt mở không lên nỗi nhưng bút trong tay vẫn chuyển động.

Anh nhịn không được nhìn xuống cuốn vở của Dịch Trần Lương, bị mấy đường cong cong quỷ dị làm bất ngờ.

Vân Phương dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Dịch Trần Lương.

Dịch Trần Lương đột nhiên bị đụng một cái giật mình mở to mắt, vẻ mặt mê mang nhìn dòng chữ trên vở, hiển nhiên cũng không nhớ mình đang ghi cái gì.

Vân Phương im lặng mà đẩy vở của mình sang bên cậu một chút.

Dịch Trần Lương tuy thành tích ở mức trung bình, nhưng thái độ học tập thì vẫn khá nghiêm túc, ngáp một cái chép xong, đẩy vở Vân Phương về.

Vân Phương tiếp tục nghe giảng và viết bài.

Sau một lúc, cúi đầu nhìn thấy Dịch Trần Lương đẩy một mảnh giấy đến, trên tờ giấy vẽ một người que đang chống nạnh, đôi mắt là hai đường kẻ dọc đậm, có cảm giác kiêu ngạo không giải thích được.

Trên cái đầu tròn vo nghuệch ngoặc vẽ thêm một khung thoại hình đám mây, bên trong viết hai từ tiếng Anh.

"Thank you"

Vân Phương vừa nhìn liền vui vẻ, cầm bút đỏ vẽ một người que đầu vuông hai tay chống eo, còn đặc biệt vẽ cho nó thêm đôi lông mày dựng ngược và cái miệng cụp xuống, khiến cho người que nhìn hung dữ tàn ác cực kỳ, sau đó hướng vào đám mây viết ba chữ: "Không có chi"

Dịch Trần Lương viết được hai câu trong vở thì đã thấy tờ giấy được đẩy lại, nhìn chằm chằm tên tiểu nhân đầu vuông kia một lúc lâu, không nhịn được dùng bút đỏ vẽ thêm cho nó một cặp kính.

Nhìn vừa ngu vừa dễ thương.

Vân Phương vội chép bài nên không chú ý, Dịch Trần Lương rất chi là đắc ý mà đem kiệt tác của mình cất đi.

Giờ giải lao có người đến gọi Dịch Trần Lương đi chơi bóng, Dịch Trần Lương kề vào bàn buồn ngủ như chó, xua tay tỏ ý không muốn, vừa nằm sấp xuống liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Vân Phương cố nén cơn buồn ngủ làm nửa phần bài tập, nhưng vẫn không nhịn được mà cũng nằm sấp xuống ngủ.

Tư thế ngủ nằm ra bàn của hai người giống nhau đến kì lạ, giống như copy paste, một bạn nữ đi ngang qua không khỏi liếc mắt nhìn.

"Hay ghê á, nhìn y như sinh đôi vậy".

——

Vân Phương không học tiết tự học buổi tối, buổi chiều học xong tiết cuối thì đứng dậy bước ra cổng trường, xa xa nhìn thấy Đường Ý đang ở đó hướng mình vẫy tay.

Vân Phương nhanh chân bước đến, "Thật ra không cần đến đón con làm gì, con ngồi xe buýt về được mà."

Trong tiệm không còn chuyện gì nên mẹ đóng cửa sớm." Đường Ý muốn nhận lấy cặp sách, Vân Phương không cho.

"Tự con mang."

Đường Ý cũng không cố chấp, "Viễn Viễn định đến nhà mình, có lẽ sẽ ở lại một khoảng thời gian."

Vân Phương có chút bất ngờ, "Ai?"

"Em họ con, con trai dì ba đó". Đường Ý dở khóc dở cười mà vỗ anh một cái, "Lúc Viễn Viễn đến con cũng đừng cãi nhau với nó, trước kia hai đứa có khúc mắc gì, nhân cơ hội này giảng hoà đi."

Vân Phương cùng Đường Ý nói chuyện vài câu, cuối cùng cũng đã rõ ràng "Viễn Viễn" là ai.

Dì ba của Vân Phương có một đứa con tên Tôn Viễn, cùng tuổi cậu, từng học trung học cơ sở, nhưng vì thi không đủ điểm vào trường Nhất Trung ở thị trấn, sau đó chồng dì ba qua lại nhờ quan hệ cùng tiền nong cuối cùng đem người tống đến lớp năng khiếu Nhất Trung.

Nhà Tôn Viễn ở trấn trên nên không có phương tiện, bởi vì là học sinh chuyển trường nên thủ tục các thứ không thể một chốc xong ngay, cho nên nghĩ đến việc muốn đến nhà Vân Phương.

Hơn nữa qua lời của Đường Ý thì trước đây giữa Vân Phương đã xảy ra mâu thuẫn với nhau, còn cãi nhau rất ầm ĩ, nhưng người lớn hiển nhiên không xem chuyện đó là chuyện to tát.

Về đến nhà, Vân Phương đã thấy Vân Hoà Dụ đang thu dọn căn phòng ngủ nhỏ kia. Căn phòng đó đặt giường tầng, trước đây ông bà sẽ ngẫu nhiên đến sẽ ở lại phòng này một đêm. Hiện giờ đem cho Tôn Viễn làm phòng ngủ.

"Đường Đường, em nó sẽ không ở lâu đâu con." Vân Hoà Dụ sợ anh không đồng ý, "Chờ chồng của dì ba làm xong thủ tục thì nó sẽ ở trọ tại trường, sẽ không làm phiền đến con nữa."

Vân Phương gật đầu, "Không có việc gì."

Đường Ý nhìn anh một bộ dáng trưởng thành lạnh lùng, còn tưởng rằng anh đang giận dỗi, không nhịn được nhéo nhéo má anh, cười nói: "Đường Đường ngoan, mẹ làm sườn xào chua ngọt cho nha."

Vân Phương bất ngờ bị nựng mặt, cả người cứng tại chỗ.

Đường Ý nhìn thấy bộ dáng này của anh thì càng cảm thấy đáng yêu, duỗi tay xoa xoa mặt anh, "Ui chu choa sao con trai tôi lại đẹp trai dữ vậy nè."

Vân Phương thong thả lại kiên định lấy tay bà xuống, tiến vào phòng ngủ, đóng cửa, một mạch lưu loát.

Sau đó lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Đường Ý: "Mẹ con với nhau mà thẹn thùng làm gì không biết!"

Vân Phương dùng sức chà chà lỗ tai đang nóng lên của mình, giận dỗi mà lấy bài tập ra làm.

Đây là ba mẹ ruột của Vân Phương, không phải của anh.

Nếu Đường Ý và Vân Hoà Dụ mà biết gương mặt thật của anh, thì có lẽ họ sẽ chạy càng xa càng tốt.

Anh không có cách nào thản nhiên tiếp nhận sự quan tâm chăm sóc của bọn họ, bởi vì chính anh không hề xứng có được cặp cha mẹ tốt như thế.

Anh hiện giờ điều duy nhất có thể làm cũng chỉ có thể cành thêm nỗ lực, khiến chính mình có thể trở nên ưu tú như Vân Phương, làm cho họ yên tâm.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, Vân Phương đến lớp mười cũng đã ngày thứ ba, rốt cuộc cũng miễn cưỡng biết tên tất cả bạn cùng lớp.

Bạn học có khuôn mặt tròn giúp Dịch Trần Lương đưa nước lần trước tên là Quý Thư Mặc, theo lời cậu ta thì lúc trước cậu ta bị một tên côn đồ chặn đường thu phí bảo kê, may mà nhờ Dịch Trần Lương đi ngang cứu, từ đó tự đơn phương nhận Dịch Trần Lương làm đại ca.

Quý Thư Mặc ngồi thổi phồng những chiến tích huy hoàng của Dịch Trần Lương cho Vân Phương nghe, giống như sau tất cả cuối cùng cũng tìm được người chịu nghe, kích động đến mức tay chân đều sử dụng, "Dịch ca của tui như này này mà dùng một quyền một cú đá móc đá thằng tóc tím kia vô tường sâu mười cm luôn, sau đó một cái quét chân hạ ba thằng, còn nữa kế tiếp chỉ bằng cái khuỷu tay trực tiếp đem đầu tên côn đồ vật ra đất, sau đó cực kỳ bình tĩnh nhặt cặp sách lên rời đi -"

"Đó được gọi là 'xong việc phủ áo rời đi, không cần công danh phù phiếm'!". Quý Thư Mặc một đấm đánh vào lòng tay, "Học thần cậu yên tâm đê, có Dịch ca ngồi cùng bàn, khẳng định không dám ai ăn hiếp cậu đâu."

Vân Phương đem tờ đề đã làm tốt kẹp vào sách, chậm rì mà dỗ trẻ nhỏ, "Wow, Dịch Trần Lương thật lợi hại nha."

Dịch Trần Lương đi WC vừa vào đến cửa liền nghe thấy lời khen quỷ dị không hề có tâm chút nào của Vân Phương, vẻ mặt táo bón mà nhìn anh, "Mày đang mỉa mai tao?"

- ----------------------------

(*) Có một bài hát có một câu như thế này đó =)))

Trích lời bài hát:

Anh ấy sẽ yêu em nhiều hơn tôi, sẽ khiến em hài lòng,

Không trẻ con như tôi, làm em xấu hổ,

Tôi nên ở dưới gầm xe, không phải trong xe,

Nhìn thấy em đang ngọt ngào, theo cách này,

Tôi cũng dễ dàng từ bỏ hơn, hãy cho tôi dũng khí để rời đi,

.......