Đúng Thời Điểm

Chương 45: Khiêm nhường



45, khiêm nhường.

✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào gian phòng, tia nắng ấm đọng lại trên má. Vân Phương mở to mắt, người trong lòng ngực cũng theo đó giật mình.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện Dịch Trần Lương đang ôm eo mình, cả người nép vào ngực anh. Có vẻ vì cảm nhận được độ ấm, chân cậu còn chen vào dưới chân Vân Phương.

Vân Phương với lấy điện thoại thì thấy đã 10 giờ 26.

Dịch Trần Lương mở to mắt nhìn anh, ngáp một cái lại muốn ngủ tiếp.

"10 giờ rưỡi rồi." Vân Phương đưa tay chọc mặt cậu.

Dịch Trần Lương mệt đến mức không mở nổi mắt, ôm lấy eo anh không chịu buông, nửa khuôn mặt vùi vào cổ Vân Phương

Chóp mũi lành lạnh cọ lên làn da ấm áp, Vân Phương cảm thấy cổ mình hơi ngứa, nhớ lại một ít sự việc đặc biệt không hài hòa nào đó, đưa tay che trán Dịch Trần Lương hơi đẩy người ra xa một chút.

Dịch Trần Lương vẫn còn ngái ngủ nhìn anh trong giây lát, ngay sau đó bắt đầu cười ngốc nghếch.

"Cười gì?" Vân Phương vò tóc, híp mắt mò tìm đôi kính.

Dịch Trần Lương vẫn có vẻ chưa tỉnh hẳn, mơ màng cố ý ngăn không cho anh lấy kính, "Tao mơ thấy mình mơ một giấc mơ, mà trong giấc mơ đó khi tỉnh lại làm cách nào cũng không tìm thấy mày đâu, tao rất sợ."

Vân Phương hỏi: "Mơ thấy gì, sau khi biến mất vẫn doạ cậu thành như vậy?"

"À thì…" Chóp mũi Dịch Trần Lương hơi ngứa, nâng tay sờ sờ mũi, "Hai đứa cùng học cái gì đó."

*Cứ có cảm giác đoạn này như bị mơ hồ quá… không biết t edit đúng hông nữa;-;*

Vân Phương rút cánh tay ôm sau lưng mình ra, đeo kính và bước xuống giường đi rửa mặt, Dịch Trần Lương nằm trên giường duỗi thẳng chân tay, há miệng ngáp dài.

Vân Phương đi đến cửa phòng thì bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn cậu nói: "Mỗi khi nói dối tôi sẽ bị ngứa mũi, vì vậy sẽ vô thức sờ mũi."

Nói xong liền đi ngay, để lại một Dịch Trần Lương đang ngáp dở một nửa bị đóng băng cứng ngắt trên giường.

Từ đó đến lúc cả hai ra khỏi cửa nhà, Dịch Trần Lương vẫn mang một loại chột dạ quỷ dị khi đối mặt với Vân Phương.

Hai người ngồi ở dãy ghế cuối trên xe buýt, Vân Phương dở khóc dở cười nhìn cậu, "Yên tâm đi, không phải giấc mơ nào tôi cũng nhớ hết."

Dịch Trần Lương rất không tin tưởng nhìn lại anh, "Thế mà mày còn nhớ rõ cái lần mộng tinh đầu tiên kia."

Vân Phương bị sặc nước miếng, hậu tri hậu giác* mà thấy xấu hổ, "Lúc đó là vì muốn cậu tin tưởng tôi thôi."

(*)Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

"Nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật mày nhớ rõ vụ đó." Dịch Trần Lương lạ lẫm nhìn màu hồng nhạt dần lan trên cổ anh, trong lòng như bị mèo nhỏ cào nhẹ, ấu trĩ trêu chọc anh, "Đừng nói là hai mươi năm qua mày chưa từng có bạn gái nha?"

Vân Phương không biểu cảm nhìn cậu.

Dịch Trần Lương không biết vì sao bị con mèo trong lòng cào càng ngứa hơn, "Bạn trai cũng không?"

"Im đi." Vân Phương xoay mặt ra ngoài cửa sổ, giống như đối với mấy nhánh cây khô dâng lên hứng thú dạt dào.

"Vậy cái lần tao hôn mày kia chẳng phải là –". Dịch Trần Lương có lẽ bị móng vuốt mèo con cào cho choáng váng, suy nghĩ trong đầu cứ thế nói ra. Cho dù cái quay đầu trừng mắt của Vân Phương cũng không kịp ngăn cản.

"Nụ hôn đầu của mày."

Phong cảnh ngoài cửa sổ gào thét lướt qua, không gian nhỏ hẹp hàng sau xe nháy mắt trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Dịch Trần Lương nhìn mảnh hồng nhạt trên cổ Vân Phương không chỉ không biến mất, ngược lại có xu hướng lan lên vành tai, vội suy nghĩ, cái khó ló cái khôn nói: "Không sao mà, dù sao tao cũng vậy."

Vân Phương: "..."

Dịch Trần Lương: "…"

"Câm dùm đi ông trời con." Vân Phương lại lần nữa quay đầu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Nhưng trong đầu cứ bất giác thoáng hiện lên hình ảnh Dịch Trần Lương bối rối hôn mình. Nhớ đến, ngón tay theo bản năng cuộn tròn.

Sự việc vốn dĩ hai bên đều ăn ý không đề cập đến bị khui mở, ngoại trừ xấu hổ còn xuất hiện một loại cảm xúc không rõ tên dần lan tràn ra.

Dịch Trần Lương nghe lời im miệng, hồi tưởng lại giấc mơ trong mơ kia, có chút tiếc nuối thở dài.

Vốn dĩ mơ trong mơ đã rất khó nhớ rõ ràng, cậu chỉ nhớ được thân hình Vân Phương chìm trong bông kẹo ngọt, còn mình vì cứu người mà lao đến.

Kẹo bông gòn trắng như tuyết, Vân Phương mặt mày như mực, giống như chàng tiên trong tranh lạc vào màn tuyết. Tóc ngắn tung bay trong tuyết, chủ động ôm cổ lấy cậu hôn lên… phần sau của giấc mơ tuy vụn vỡ nhưng lại nóng rực, sợi đường ngọt kéo dài như màn lụa quấn quanh người Vân Phương, trên cổ tay và nhiều nơi… Phía trong đùi của Vân Phương còn có nốt ruồi đen y như của cậu vậy…

Kẹo bông và tuyết như hoà vào nhau rồi tan chảy, thấp thoáng quấn lấy khắp cơ thể Vân Phương. Vân Phương nằm dưới thân cậu vừa lạnh lại vừa ngọt, hơi thở dồn dập nóng bỏng…. Màn sợi đường mềm mịn, bồng bềnh che đi đôi mắt anh, khiến cậu không chịu được sờ lên. Nhưng khi vừa chạm đến, trong nháy mắt tất cả đã hoá thành nước tuyết để lộ ra đôi mắt luôn chứa sự xa cách lạnh nhạt của Vân Phương. Thế nhưng ngoài ý muốn, chúng lại nhiễm một loại ham muốn không rõ tên.

"Dịch Trần Lương –"

"Dịch Trần Lương, đến trạm." Vân Phương lây người đang ngồi đờ ra.

Ngay lập tức Dịch Trần Lương nhảy dựng lên, đầu "bộp" một tiếng đụng vào cần vịn phía trên, Vân Phương nghe thôi cũng thấy ê răng.

Dịch Trần Lương ôm đầu kêu oai oái.

(//. at.t.p.a.d theoduoianhnang913)

Vân Phương kéo người xuống xe, đứng bên đường xem đầu cho cậu, dạy dỗ nói: "Cái đầu này của cậu một ngày không bị đụng một lần là không chịu được à? Vừa nãy nghĩ cái gì mà mê mẩn thế?"

Dịch Trần Lương chột dạ rũ mắt, nửa thật nửa giả nói: "Ăn kẹo bông gòn."

Vân Phương phụt một tiếng bật cười, nghĩ thầm đúng là một đứa nhỏ, đứng bên đường nhìn một vòng, vừa lúc nhìn thấy chỗ bán kẹo bông gòn. Dứt khoát đi qua mua cho cậu một cái.

Dịch Trần Lương còn chưa kịp hồi thần thì trong tay đã nhiều thêm một cây kẹo bông mềm mại trắng tuyết. Ngơ ngác mà nhìn Vân Phương.

Vân Phương như dỗ trẻ con mà nói, "Ăn nhanh đi bạn nhỏ Dịch Trần Lương."

Lần đầu tiên trong đời Dịch Trần Lương cảm thấy kẹo ngọt mềm mại cũng có thể nặng tựa ngàn cân như vậy. Bây giờ đầu óc cậu còn dư âm cơn choáng váng, đưa kẹo bông gòn đến bên miệng Vân Phương, "Ăn đi."

Vân Phương cho rằng cậu biết khiêm nhường, đứa nhỏ cuối cùng cũng biết mời mình trước khi ăn, ông cha già này liền vui mừng cắn một miếng.

Lúc cắn không cẩn thận dính đường bông trên má, anh duỗi tay lấy miếng kẹo bông, liếm khóe miệng, làm Dịch Trần Lương lập tức ngớ người nhìn cây kẹo chằm chằm.

"Dịch Trần Lương?" Vân Phương quơ quơ tay trước mặt cậu, "Không khoẻ chỗ nào à?"

Dịch Trần Lương bỗng sực tỉnh, không dám nhìn Vân Phương. Lưu loát dứt khoát xoay người bỏ đi, giọng nói bất giác nâng lên, vang giọng hùng hồn nói: "Không có gì! Tao bị mệt!"

Vân Phương kéo cổ áo cậu túm người về, "Đi đâu đấy, bên này cơ mà."

Dịch Trần Lương cố ý dừng lại phía sau Vân Phương, cắn được một miếng kẹo bông lại nhìn Vân Phương một cái, cắn một lần nhìn một lần. Luôn cảm thấy cái kẹo bông gòn này không được ngon như trong mơ. Kẹo bông trong giấc mộng kia tựa như tuyết trắng, lạnh lẽo hơi ngọt, còn riêng lại Vân Phương giống như làn tuyết, vừa chạm vào liền tan chảy…

Cậu không thể khống chế được suy nghĩ xấu xa trong đầu mình, tức giận đến mức hung hăng cắn que kẹo bông trút giận thay, lẩm bẩm nói thầm: "Dịch Trần Lương mày đúng là đồ cầm thú, không, ngay cả cầm thú cũng không bằng!"

Thính lực của Vân Phương cực kỳ nhạy, nghe được rõ ràng lời Dịch Trần Lương nói. Nhịn không được nhớ lại hình ảnh mình áp bức hôn Dịch Trần Lương, cảm thấy mình đúng là không bằng cầm thú, anh xoay người nhìn Dịch Trần Lương, biểu cảm mười phần phức tạp, "Đừng chửi nữa."

Dịch Trần Lương nhìn đối tượng bị mình đối xử cầm thú, khóc không ra nước mắt nói, "Không phải chửi mày."

Vân Phương vô ngữ nhìn cậu, "Tôi biết — nhưng kẹo bông gòn đã làm gì sai mà bị cậu gặm thành cái dạng này."

Dịch Trần Lương cúi đầu nhìn xuống cây kẹo bông như bị chó gặm trong tay mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó tội ác tày trời!"

Vân Phương: "..."

Anh với Dịch Trần Lương quả nhiên có sự khác nhau.

- ------------++++------ 🫀🫀🫀🫀---

Không hiểu sao tuần này lại được nhiều bạn biết đến truyện thế nhỉ? Nhưng dù thế nào thì vẫn vui quá đii (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)(⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)