Đừng Trông Hổ Mà Bắt Hình Dong

Chương 10: Tui nhỏ tui yếu nhưng có thể ăn được QAQ



Edit: Gà Nướng Muối Ớt

Truyện chỉ được đăng tải tại wa.t.tp.ad/@ganuongmuoiot, mọi nơi khác đều là reup!

- ------------------

Sáng hôm nay Khang Duy Tư vừa làm ra trò khôi hài này khiến gia tộc Salin đã hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, cha của Salin Shelley mang theo người đến phủ nguyên soái, vì trong quân đội không thể không có chủ soái nên hôm nay Salmon Đế Khôn không ở nhà, Salmon Nord đành phải ngồi trên xe lăn cùng Nạp Lan Minh Khấu ra ứng phó.

Cha của Salin Shelley mang theo một nhóm vệ binh nâng mấy chục cái rương đi vào, khi mở ra đều là tinh hạch có nguồn năng lượng cao cấp, đó là sính lễ lúc trước của Salmon Nord – 999 viên tinh hạch dị thú từ cấp 5 đến cấp 8, cùng với năm mạch khoáng hiếm có.

Thấy có nhiêu tinh hạch cao cấp như thế, Hổ Yến Yến hưng phấn lăn vài vòng trên đống hạt châu, đây đều là linh khí của vịt (?).

(?) Câu này tui không hiểu lắm, gốc là: 这可都是灵气鸭

Mặt mày cha của Salin Shelley xám như tro nói, "Ta tới thay Salin Shelley từ hôn với nguyên soái Salmon."

"Ngao ngao ngao!"

Cái này mà gọi là từ hôn á, phải gọi là hưu thê!

Bàn chân Hổ Yến Yến cầm vài hạt châu tròn vo, nhưng vì chân vừa ngắn vừa béo nên không cầm nhiều được, thấy có vài hạt nhanh chóng rơi ra từ khe hở móng vuốt, nó lại không biết mệt mà tiếp tục cầm lấy.

Salmon Nord nhẹ nhàng che miệng Hổ Yến Yến lại, dỗ dành nói, "Ngoan một chút nào."

Hổ Yến Yến chớp mắt, ngao ngao ngao, sao bạn đời của nó lại dịu dàng thế, làm người ta ngại muốn chết hà.

"Sau khi xóa bỏ nghi thức đính hôn với nguyên soái Salmon, Shelley lập tức sẽ bị áp giải lên tòa án quân sự..." Cha của Salin Shelley há miệng thở dốc, cuối cùng thì ông cũng không có mặt mũi mà nói ra cầu xin Salmon Nord nói giúp vài lời cho Salin Shelley trước tòa.

Salmon Nord liếc mắt nhìn ông, lại ngắm nghía móng vuốt nhỏ của Hổ Yến Yến, lơ đãng nói, "Giúp cậu ta nói mấy câu cũng không phải là không được, nhưng trước tiên phải hỏi cậu ta xem, chuyện Khang Duy Tư đang tiến hành sàng lọc gien dị thú để cấy ghép là thế nào?"Anh nheo mắt, trong mắt lướt qua một tia hung ác, "Hiện tại trong toàn bộ Đế Quốc có bao nhiêu dị thú cao cấp là do bọn họ kết hợp gien mà tạo thành?"

Chỉ vì những dị thú cao cấp vốn không nên tồn tại mà khiến cho bao nhiêu mạng người vô tội của Quân đoàn Salmon phải trả giá?

Nghĩ đến đây, Salmon Nord hận không thể lập tức dùng dị năng lôi điện để chém Khang Duy Tư, lão Khang Cát cùng Quân đoàn của gã thành tro bụi, trên mặt anh tràn ngập lệ khí, hàng năm chiến đấu sinh tử với biết bao dị thú cao cấp đã khiến trên người anh hình thành một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.

Lần này Salin Shelley không đến cùng với cha hắn, một là hắn không muốn để người mình từng thích nhất thấy bộ dạng chật vật của mình, bởi lòng tự trọng của hắn không cho phép.

Hai là hắn vừa bán một phần lịch sử trò chuyện và một phần tài liệu bí mật cho các account marketing lớn nhỏ, tài liệu này chứa một số tin tức quan trọng về việc bên trong Quân đoàn Khang Cát đang lập một tổ tiến hành nghiên cứu gien của dị thú, đồng thời hắn cũng dùng mấy tin tức này để đổi một đống tiền.

Thừa dịp cha mang theo người trong tộc đến phủ Nguyên soái Salmon, chỉ còn lại một số người cùng thế hệ hoặc là nhỏ tuổi hơn hắn, không ai có gan dám cản hoặc là ngăn hắn lại nữa, hắn muốn nhân lúc này mà mang theo của cải trốn chảy, nếu không, chờ đến lúc hắn bị áp giải lên tòa án quân sự, theo luật pháp tinh tế, nếu làm trái với quy định của luật hôn nhân, thì ít nhất cũng sẽ bị phán mười năm tù.

Mười năm sau, chờ khi hắn ra tù thì Đế Quốc đã không còn chỗ cho hắn nữa.

Salin Shelley cắn nhẹ môi, cuối cùng vẫn quyết định bí quá hóa liều mà chạy trốn đến Tiểu Hoang Tinh để trở thành vua một cõi với khả năng thuần hóa động vật của riêng mình, tiêu dao tự tại không lo nghĩ.

Nhưng khi hắn vừa mở cửa, liền thấy hai người mặc bộ đồ tác chiến màu vàng đất đặc biệt được đặt riêng cho binh lính đã đứng chờ ở cửa, vừa thấy hắn kéo hành lý rời đi thì lập tức áp giải hắn đi.

Salin Shelley giãy giụa cũng vô ích, hắn nhìn chằm chằm huy chương trên vai bọn họ mà trong máu ngập tràn thù hận, đó là huy chương của Quân đoàn Khang Cát – Khang Duy Tư, ngươi cũng quá tuyệt tình rồi!

......

Tâm trạng Salmon Nord rất tốt, cha của Salin Shelley vì cứu hắn mà giao cho anh không ít chuyện người trong gia tộc của ông lén lút giúp Khang Cát làm mấy chuyện dơ bẩn, ví dụ như tham tài háo sắc, dùng tiền để mua quan chức linh tinh, chỉ tiếc là chuyện Khang Cát ngầm nghiên cứu sàng lọc cấy ghép gien dị thú cấp 9 ông lại chỉ biết qua loa, nhưng mấy chuyện qua loa đó cũng đủ để người ta kinh hoàng rồi.

Anh nhanh chóng đưa tài liệu đã thu thập được cho Hoắc Tư, trên phương diện nghiên cứu gien dị thú này thì y là chuyên gia có tiếng nói lớn nhất, bình thường Salmon Nord với y cũng hay qua lại, không có việc gì thì ngồi uống với nhau hai ly.

Chờ đến khi Salmon Nord quay về liền thấy vẻ mặt lo lắng của quản gia Ông Địch và Hạ Nùng ngồi trên bàn ăn, còn mẹ của mình thì lại cười tủm tỉm lột vỏ tôm.

Ánh mắt Salmon Nord di chuyển đến bàn ăn, chợt phát hiện một nhúm lông tơ màu trắng sau đống vỏ tôm nhỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trên bàn ăn, mà cái nhúm lông ấy vẫn còn đang động đậy.

Động tác Salmon Nord khựng lại, rồi nhanh chóng di chuyển xe lăn đến phía sau đống vỏ tôm kia, quả nhiên liền túm được con mèo trắng nhỏ với cái bụng tròn xoe đang ăn đến khắp mặt đều là nước canh.

Hổ Yến Yến nằm liệt sau đống vỏ tôm, tay chân móng vuốt nhỏ giống như không có xương, híp mắt ăn thịt tôm được Hoàng Thái Hậu đút tận miệng, miệng nhỏ đóng mở liên tục, cái đuôi lắc qua lắc lại đáng yêu cực kỳ, khiến Salmon Nord nhìn không nhịn được mà vuốt lông nó từ đầu tới đuôi.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Minh Khấu, chỉ vào một bàn sơn trân hải vị, không đồng ý nói, "Mẹ, ngài đừng có đút Yến Yến ăn mấy món lung tung này nữa."

Vật nhỏ này còn không lớn bằng bàn tay, sao có thể ăn cả đống tôm nhiều như một quả núi nhỏ thế kia, như vậy sao được chứ.

Ngộ nhỡ rối loạn tiêu hóa thì làm sao bây giờ.

Salmon Nord bế Hổ Yến Yến lên, liền thấy phía sau lập tức ngậm một con cá lớn xốt chua ngọt từ trên bàn ăn, thân cá còn to dài hơn cả nó một vòng, chớp đôi mắt tròn xòe màu trà đẫm nước nhìn anh, vẻ mặt vô tội như muốn nói: tui nhỏ tui yếu nhưng tui có thể ăn được á.

Salmon Nord: "......"

"Được rồi, Yến Yến, nhóc cùng tôi đi ra ngoài."

Hạ Nùng hô to sau lưng một chủ một sủng, "Em họ, đi đâu thế?"

"Tìm Hoắc Tư để kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Yến Yến."

"Chịcũng đi!"

Salmon Nord ngồi trong cơ giáp liếc nhìn vịt béo trong tay Hạ Nùng, chỉ thấy nó thật cẩn thận ôm quả trứng trong lòng, khuôn mặt hàng năm không cảm xúc của anh cũng nhịn không được mà giật giật, hỏi Hạ Nùng, "Chị đi làm gì?"

Hạ Nùng không chút khách khí xách vịt béo lên, vẻ mặt bi phẫn nói, "Nhìn thấy cái mông bị đốt trụi của nó không? Chị muốn đi tìm Hoắc Tư để tỉa lại lông." Không còn mông nhỏ bông xù, Hạ Nùng cảm thấy bạo động trong người mình lại bắt đầu không an ổn.

Vịt béo dùng cánh nhọn che mặt mình lại, trong thanh đong đầy tang thương, "Quác, quác?"

Thì ra chỉ có cái mông của lão tử là có ích hả???

Hạ Nùng nhìn hiểu suy nghĩ của nó, xách nó quay lại, đối diện với vẻ mặt bi thương và đôi mắt đậu màu đen kia, "Không hề, cưng còn có thể ấp trứng nữa mà."

"Chờ cưng ấp trứng xong, Hạ gia chúng ta lại có thêm một con vịt dũng mãnh."

Hổ Yến Yến liếm móng vuốt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vịt béo, "Ngao ngao ngao?"

Tức là ngươi đang chuẩn bị ấp cho mình một con kế vị, rồi tự nướng mình thành vịt nướng để ta ăn cơm hả?

Vịt béo: "......"

Vịt béo thật sự muốn khóc, vẻ mặt nó lên án nhìn Hạ Nùng, biểu cảm Hạ Nùng tàn nhẫn vô tình nắm lấy hai bàn chân nhỏ xíu của nó, ấn lên cái bàn màu bạc, thảm thiết tru lên, "Giáo sư Hoắc Tư, anh nhất định phải cắt tỉa lại đám lông ở mông nhỏ của vịt béo cho nó tròn trịa lại, để không bị đâm tay cho tôi nhé, tôi chỉ cần như vậy thôi, đây cũng chỉ là một cái nguyện vọng bé xíu tầm thường của tôi thôi mà."

Hoắc Tư: "......"

Salmon Nord ghét bỏ nói, "Tiền đồ."

.....

Phía bên này, sau khi Gia Cát Cẩn về nhà, nhìn cái đầu bóng lưỡng của mình trong gương, càng nghĩ càng giận, cô tức giận nói với em trai Gia Cát Danh của mình, "Mày nói thử xem, hắn đang làm cái quái gì vậy?! Nếu chuyện thành công thì cứ coi như có chị cùng hắn giải thích nhận lỗi, khóc lóc đến mức nước mắt khô cạn thì thế nào, không còn thể diện thì đã làm sao, ai mà chẳng từng có một thời tuổi trẻ bồng bột, nhưng bây giờ mày nhìn xem cái hiện trường buổi livestream thảm không nỡ nhìn kia xem, ha ha, chị mày đây đều thành trò cười của toàn bộ tinh tế rồi, đúng là cái đồ thần kinh mà!"

Gia Cát Danh: "......"

Cậu nhún vai, liếc mắt nhìn quả đầu bóng lưỡng của chị mình một cái, đúng là giống như khu bình luận nói, một cọng tóc cũng không còn, cậu cố nén cười nói, "Từ trước đến giờ, ở trong mắt chị, có năng lực thì gọi là cá tính, không có năng lực thì chính là thần kinh."

Bây giờ cái danh sách bệnh tâm thần ngoại trừ tên em trai vô dụng là cậu ra thì lại thêm một tên Khang Duy Tư.

Vinh hạnh thật nha.