Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 56



Trên người Tả Đào vẫn còn còn khoác áo của Tống Thời Hàn.

Lúc người bị đông đến chết lặng, kỳ thật đối với cảm giác rét lạnh đã không còn rõ ràng. Nhưng mâu thuẫn chính là, dưới tình huống như vậy, nếu nhận được một chút ấm áp thôi cũng có thể được phóng đại vô số lần, sau đó lại thúc đẩy con người theo bản năng hướng tới chỗ ấm áp.

Tả Đào cũng không cầm lấy điếu thuốc, mà vẫn ôm cánh tay của Tống Thời Hàn như cũ, sau đó cứ để tay Tống Thời Hàn như vậy mà hút.

Quả thật, hút thuốc sẽ khiến đầu óc trở nên trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến mọi người quên sạch mọi thứ.

Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn về phía Tả Đào đang nửa rúc vào người mình, chỉ thấy bàn tay đang nắm cổ tay mình của thiếu niên có chút siết chặt, lông mi dày khẽ run, trên đó đọng lại một giọt nước nhỏ.

Đêm khuya gió chậm rãi thổi mưa phùn, dưới ánh đèn đường màu cam tựa như làn hơi nước. Sương mù và khói trắng hoà quyện vào nhau, khiến cho bầu không khí xảy ra một chút biến hoá vi diệu, chúng nó di chuyển nhẹ nhàng và xoay nhẹ trong không trung, uốn lượn một vòng cung trên bầu trời trống trải.

Hút thuốc trở nên không hề thuần túy nữa.

Trái tim của Tả Đào đập dữ dội, nơi xa có người đi đường, trên đường có xe đang chạy mọi thứ xung quanh như đều cách cậu rất xa, giống như tất cả đều từ từ chuyển sang yên lặng.

Nhưng gió thoảng qua tai, cũng như người đàn ông bên cạnh, cảm giác tồn tại của họ vừa mâu luận vừa được phóng đại vô hạn.

Giống như đang nằm mơ.

Trong gió chứa đầy hơi thở của Tống Thời Hàn.

Giống như là nằm mơ, Tả Đào không chỉ một lần nghĩ như vậy. Nếu là nhiều năm trước đó, có lẽ chuyện được quen biết với Tống Thời Hàn đã là chuyện mà cậu không cách nào tưởng tượng đến. Nhưng hiện tại bọn họ không chỉ quen biết, mà trong quỹ đạo sinh mệnh đã có điểm giao nhau đồng thời cũng cùng nhau tạo ra những câu chuyện và kỷ niệm xưa.

Chỉ một tháng thời gian.

Cho nên, sẽ luôn có một số cuộc gặp gỡ bất ngờ trong cuộc sống này mà không cách nào báo trước.

Giống như hiện tại, cậu cảm thấy cảnh tượng lúc này với cậu mà nói, chính là một giấc mộng xa xôi.

Trời mưa, ánh đèn đường lại ấm áp và mờ ảo, những bông hoa dại nhạt màu điểm xuyết trong bụi cây trước cổng trường, tất cả đều là khởi nguồn của những giấc mơ.

Tống Thời Hàn thấy Tả Đào chỉ ngậm điếu thuốc trong miệng, hồi lâu không có động tác gì nữa, một bên lông mày hơi nhướng lên.

Tiện tay vuốt hơi nước trên tóc Tả Đào.

"Biết hút thuốc không?" Anh hỏi.

Tả Đào ngẩn ra một chút sau: "Em......"

Tạm gác lại một số suy nghĩ kiều diễm, ặc biệt là sau khi dòng suy nghĩ của cậu đột nhiên bị gián đoạn, cậu chợt nhận ra một điều.

Tả Đào: "......"

Cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?

Một giây sau, lòng cậu càng thêm rối bời. Cậuchưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại đi xa đến thế này. Khi cậu nhìn thấy Tống Thời Hàn đưa điếu thuốc đến trước mặt mình, đầu óc cậu nóng lên, cũng không lo cái khác, không hề nghĩ ngợi liền ngậm lấy.

Sau khi linh hồn run rẩy trong chốc lát, ý thức giống như bị mê hoặc dần dần thu hồi.

Ngay sau đó -

Cậu lại xong đời.

Ông trời, cậu rốt cuộc đang làm cái gì, cố gắng bao lâu nay chỉ để bảo vệ áo choàng, sau đó thay hình đổi dạng một lần nữa làm người.

Nhưng mà hiện tại, cậu cư nhiên ở trước mặt Tống Thời Hàn hút thuốc.

Cho nên đứa nhỏ tương đối ngoan sẽ hút thuốc sao?

Online chờ gấp, áo choàng của cậu thật sự không thể chịu đựng thêm một đợt xé nữa đâu.

Tả Đào mở miệng định nói, nhưng khói bất ngờ tràn vào phổi, cậu hoàn toàn không chút phòng bị mà bị sắc đến ho một tiếng.

Rõ ràng cậu đã hút thuốc được một hai năm, nhưng lúc này cậu lại vụng về như người mới bắt đầu, ngay cả hít vào thở ra cơ bản nhất cũng quên. cậu ngửa đầu ho khan vài tiếng, trong ánh mắt ầng ấc một tầng hơi nước.

Trong mắt cậu hiện lên nụ cười sung sướng, Tống Thời Hàn nhẹ nhàng nhéo gáy cậu một cái, như không thèm để ý, tùy ý đưa điếu thuốc cháy dở lên môi, rít một hơi, đứng dậy.

Tả Đào nhìn thấy động tác tuỳ ý tản mạn của anh, liền nhịn không được một trận mặt đỏ tim đập.

Đầu óc bãi công đến bây giờ lại một lần nữa vận hành, biểu tình trên mặt Tả Đào hơi cứng lại một chút, bỗng nhiên có linh cảm, cậu ra vẻ ngây thơ hỏi: "Em...... Có thể học sao?"

Nói rồi, ánh mắt của cậu lại rơi vào ngón tay của Tống Thời Hàn.

Ý tứ đã rất rõ ràng.

Tống Thời Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cậu.

Bị anh nhìn như vậy, ánh mắt của Tả Đào vô thức né tránh, cậu nhẹ nhàng nắm lấy góc áo, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn.

Nói không rõ loại cảm giác này là gì, nhưng trong lòng cậu có một sự thôi thúc không thể giải thích được.

Vào một đêm mùa hè với mưa phùn, không khí luôn có một chút vẻ đẹp khó tả.

Tống Thời Hàn đang đứng trước mặt Tả Đào, cắn mẩu thuốc lá, khí chất của anh vẫn giữa lạnh lùng xem lẫn thờ ơ. Sau một lúc lâu, anh từ từ thở ra một làn khói trắng, ánh mắt dừng ở trên mặt Tả Đào.

Anh bật cười, khói trắng cùng mưa bụi khiến cho biểu tình trên mặt anh như bị mờ đi.

Rất nhanh, Tả Đào nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:

"Bé ngoan cũng muốn học hư sao?"

Tả Đào mím môi, dưới giọng điệu nửa đùa nửa thật này của anh, vành tai dần dần có dấu hiệu tăng lên.

"Cũng chỉ mình hôm nay, rất muốn học."

Cậu mấp máy môi: "Có thể chứ?"

Nói xong, trong lúc chờ đợi phản ứng, những ngón tay đang nắm lấy vạt áo của Tả Đào nlại siết chặt hơn, thậm chí đầu ngón tay của cậu cũng trở nên tái nhợt.

Tống Thời Hàn im lặng một lúc, anh ngậm một điếu thuốc, rồi từ trong túi lấy ra hộp thuốc, một lần nữa rút một điếu mới ra.

"Không, không cần điếu mới đâu ạ!"

Sự khẩn trương trong lòng vẫn đang tăng lênn, Tả Đào có chút cứng đờ mà liếm hạ môi:có chút cứng ngắc liếm môi dưới: "Đừng lãng phí." Vừa nói, ánh mắt cậu rơi vào điếu thuốc đang cháy dở nằm giữa các ngón tay của Tống Thời Hàn.

Sau đó cậu vội quay mặt đi, nói một cách mất tự nhiên: "Em hút điếu này là được rồi."

Nghe vậy, Tống Thời Hàn một bên lông mày khẽ nhướng lên, anh phủi khói bụi, nói: "Điếu này sắp hết rồi."

"Không sao."

Tả Đào vừa mới nhìn thử, vẫn còn có thể hút thêm hai ngụm, nhưng nếu lại kéo dài thêm chút nữa, hai ngụm cuối cùng này liền bị gió thổi thành không còn.

"Em chỉ muốn thử hút, không cần lãng phí điếu mới."

Nói xong, cậu vừa định tiếp tục tìm lý do, nhưng còn chưa kịp nói câu nói, Tống Thời Hàn đã đưa điếu thuốc tới bên môi cậu.

Tống Thời Hàn đứng ở trước người Tả Đào, bình tĩnh nói: "Há cái miệng nhỏ một chút rồi chậm rãi hút."

Tả Đào ngước mắt nhìn anh, chống lại nhịp tim đang tăng nhanh, rồi phối hợp há nhỏ miệng hút lấy một hơi.

Chỉ một ngụm, Tống Thời Hàn liền rút tay về, sau đó nói sang chuyện khác:

"Chỉ một ngụm."

Sau khi dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết, Tống Thời Hàn nhẹ nhàng vén chiếc áo khoác sắp tuột khỏi vai Tả Đào lên, lại nói thêm một câu: "Em có muốn quay lại căn cứ không?"

Tả Đào đã thực vừa lòng, sau khi trả lời một cách mơ hồ, cậu từ từ thả làn khói trong miệng ra.

Ngay giây phút này, tất cả mọi muộn phiền đều tan theo làn khói. Tả Đào bỗng nhiên ccảm thấy mọi thứ anh vừa trải qua dường như chẳng là gì cả.

Cậu hít mũi một cái, lại lần nữa gật đầu đáp ứng một tiếng: "Dạ, về căn cứ."

Chỉ là mới nói xong, vừa muốn đứng dậy, cậu liền cảm giác như bị điện giật từ đùi đến mắt cá chân, đau nhức tê dại đến căn bản không cách nào dùng lực.

Không xong......

Ngồi xổm dưới đất quá lâu, nửa người dưới đã hoàn toàn mất cảm giác.

Tống Thời Hàn quay đầu lại nhìn cậu.

"Có lẽ phải đợi một chút." Tả Đào có chút thẹn thùng: "...... Em bị tê chân."

Cố tình lúc này mưa lại to hơn một chút, không giống như trận mưa bụi vừa rồi, mưa rơi xuống bụi cây và phát ra âm thanh xào xạc.

Tống Thời Hàn iếc nhìn bầu trời, trầm mặc nửa giây sau, lại đi tới trước mặt Tả Đào, sau đó xoay người ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Tả Đào chớp mắt: "Hả?"

Tống Thời Hàn thúc giục cậu: "Nhanh lên, sắp mưa lớn rồi." Dừng một chút, cậu quay đầu lại hỏi: "Hay là, em còn muốn uống một bát nước gừng của anh Khương?"

Giây tiếp theo, Tả Đào không hề nghĩ ngợi đã nằm trên lưng Tống Thời Hàn.

Uống nước gừng hay không chỉ là thứ yếu,

Chủ yếu là có tiện nghi mà không chiếm mới là đồ ngốc.

Lưng của Tống Thời Hàn rất rộng, xuyên qua lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt không ngừng truyền đến.

Tả Đào bỗng nhiên muốn nói.

"Hôm nay em......"

Hai tay cậu ôm lấy cổ Tống Thời Hàn, do dự một chút, vẫn là quyết định hướng anh giải thích tình huống tối nay: "Em và người nhà có chút mâu thuẫn."

Tống Thời Hàn ' ừ ' thanh: "Với Tô Bá?"

"Không phải." Tả Đào vội vàng phủ nhận, mới lại tiếp tục nói: "Là ba em."

Cậu nghiêng đầu tựa vào bả vai Tống Thời Hàn, thấp giọng nói: "Em và ba luôn luôn không có quan hệ tốt, lần nào gặp mặt cũng sẽ cãi nhau. Nhưng lần này... Cãi nhau kịch liệt hơn."

"Động thủ sao?"

Nhớ lại tình huống khi anh tìm thấy Tả Đào vừa rồi, Tống Thời Hàn bước chân hơi dừng, hỏi cậu.

Tả Đào vội vàng lắc đầu: "Không có."

Nghe thấy sự lo lắng nhàn nhạt trong giọng nói của Tống Thời Hàn, Tả Đào ngẩn ra, những lời nói luôn đè ở trong lòng rốt cuộc vẫn là không nhịn nổi.

Thậm chí có thể nói là có chút đột ngột mà bỗng nhiên mở miệng ——

"Đội trưởng, em nói với anh một chuyện."

Tống Thời Hàn đi qua đường: "Ừ."

Nhưng mà Tả Đào lại vẫn rối rắm một hồi lâu, mới một lần nữa phát ra âm thanh:

"Kỳ thật, trước kia em không hề ngoan."

Một khi đã có mở đầu thì không thể dừng lại, Tả Đào không nói quá nhiều chi tiết, ngắt quãng: "Nhưng sau này, có thể là lúc em năm sáu tuổi, có một lần em phạm vào một cái sai lầm rất nghiêm trọng. Lần đó em đáp ứng với một người, phải ngoan ngoãn như một con búp bê vải, em......"

Vẫn là không muốn dừng lại cái vấn đề này quá lâu, Tả Đào hít mũi, nói nhanh:

"Lại về sau, em đi học, có thể là tới tuổi dậy rồi, em lại không muốn ngoan ngoãn nữa, có đôi khi sẽ làm một số chuyện nghịch ngợm."

Tống Thời Hàn nghe cậu như bị líu lưỡi mà kể một cách ấp úng, cũng không có lớn tiếng cắt ngang cậu, mà là dừng một chút sau, sau đó anh lên tiếng.

"Ừ." Tống Thời Hàn một tay nâng Tả Đào, một cái tay khác móc chìa khoá từ trong túi ra: "Vậy hiện tại thì sao?"

"Hiện tại......"

Tả Đào nhắm mắt lại, cảm nhận cơn mưa lạnh rơi xuống, rồi sau đó dọc theo sườn mặt cậu thấm ướt áo sơ mi Tống Thời Hàn.

Cậu chần chừ hồi lâu, nhưng vẫn không kìm lòng được

Ở trong màn mưa, cậu nhìn nốt ruồi nhỏ sau tai Tống Thời Hàn, gằn từng chữ một mà nói: "Bởi vì một người khác, em lại học ngoan."

Giọng cậu hơi run rẩy, nhưng trên đường cái trống vắng lại vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà Tống Thời Hàn không hỏi người này là ai, anh mở ghế phụ ra, rồi mời thả Tả Đào xuống.

Một câu này dường như đã lấy hết tất cả dũng khí, Tả Đào cũng không dám nhìn Tống Thời Hàn, cậu chậm rì rì mà bò lên trên ghế phụ, sau đó lại chậm rì rì thắt đai an toàn, nhưng trái tim cậu vẫn đập nhanh không cách nào giảm xuống.

Ách......

Cái đề tài này cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Tả Đào thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Thời Hàn, cậu đợi vài giây, nhưng bên kia không có dấu hiệu đáp lại.

Cảm xúc một chút trầm xuống.

Tâm trạng có chút trầm xuống.

Mãi cho đến khi Tống Thời Hàn Khởi khởi động xe, đồng hồ trên màn hình xe đột nhiên từ 11:59 vọt lên 00:00..

Sau khi nới lỏng dây an toàn vừa thắt, Tống Thời Hàn sau đó cúi người lấy một hộp tráng miệng từ ghế sau như một trò ảo thuật, đưa cho Tả Đào.

Tả Đào ngẩn người, khi cậu ngước mắt lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Tống Thời Hàn bên trong có một ý cười nhàn nhạt.

"Bạn nhỏ, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."

Một chiếc bánh rất nhỏ, cỡ bằng lòng bàn tay người lớn, bên trên phủ một lớp kem và một quả dâu tây nguyên quả.

Nó không tinh xảo, thậm chí có thể nói là quá bình thường.

Nhưng Tả Đào vẫn cảm thấy rằng đây là chiếc bánh sinh nhật tuyệt nhất mà cậu từng nhận được trong đời.