Dược Nhân Độc

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 32:

Bạch Đàm cõng thiếu niên vào đường ngầm dưới mặt đất vương cung Lâu Lan được một lúc, không cẩn thận bị lạc đường.

Đường hầm dưới lòng đất này cực kì phức tạp ngoằn ngoèo, lúc hắn còn bé được nuôi dưỡng trong thâm cung, sau lại bị đưa tới Thiên Sơn, cũng chỉ có một lần đi tới Tân Cương vào mấy năm trước, nhận định phương hướng cực kì kém, nói là mù đường cũng không ngoa, cho nên dù vẫn buộc thiếu niên dẫn đường cho mình, nhưng đi lòng vòng hơn một canh giờ, hắn cũng không thể nào tìm được đường về.

“Ngươi đang chơi ta phải không? Chán sống rồi hả?” Bạch Đàm tới tới lui lui muốn choáng đầu, không nhịn được quăng con tin từ trên lưng mình xuống, hướng về cậu ta phát hỏa. Tay hắn nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của cậu, uy hiếp: “Ngươi đừng cho ta là người tốt lành gì, nếu ngươi lại lần nữa chỉ sai đường, ta sẽ bẻ gãy ngón tay ngươi.”

Vai tiểu vương tử co rúm, chớp chớp mắt: ” Tỷ tỷ, tiểu vương không có cố ý chỉ sai đường, đây là mật đạo thoát chết, chỉ là lần trước trong cung xảy ra hỏa hoạn, tiểu vương mới được người cõng đi qua một lần.”

Bạch Đàm thấy bộ dáng của cậu ta điềm đạm đáng yêu, nhất thời cũng không làm bộ mặt hung dữ được. Dù hắn không có lòng trắc ẩn gì, nhưng lại cảm thấy tiểu vương tử này cùng hắn có chút đồng bệnh tương liên, cũng không muốn sử dụng thủ đoạn quá tàn nhẫn, chỉ cười lạnh, nói: “Còn giả bộ đáng thương? Chiêu này ta đã sớm quen. Ngươi nếu đã đi qua một lần, thì tốt nhất sớm nhớ lại cho ta, bằng không, đợi lát nữa chúng ta cùng chơi một trò chơi… tên trò chơi là—— đếm đầu ngón tay.”

“Ừm…” Tiểu vương tử rụt đầu lại, do do dự dự mà chỉ về phía bên trái khúc quanh trước mặt, rồi lại nhanh chóng chỉ về một hướng khác, “Không đúng, phải, phải là bên kia! Đúng, là phía bên kia!”

Bạch Đàm nhếch khoé môi, đôi mắt phượng nhướng lên nhìn về phía cậu, nắm lấy một đầu ngón tay của cậu ta, làm một thủ thế im lặng ” Không sao, vương tử điện hạ, ngài cứ từ từ mà suy nghĩ, dù sao, ngài cũng có mười đầu ngón tay. Ta cảnh cáo ngài, đừng có mà giở chiêu trò gì. Ta biết, ngài đây cũng chẳng phải là người đơn giản gì cho cam.”

Trong lòng Phục Lân lúc này vô cùng vui vẻ—— tuổi tác mỹ nhân trước mắt này không lớn hơn mình là bao, thật sự là rất hợp làm bạn cùng chơi! Nếu có thể thuyết phục phụ thân giữ lại người này, cuộc sống sao này của mình nhất định sẽ rất thú vị.

Cậu cúi đầu, che đi khoé môi tràn đầy ý cười, chỉ chỉ bên phải: “Đúng, là đường kia.”

Bạch Đàm thu lại tầm mắt, liếc mắt nhìn hướng bên phải, rồi mới nắm tay thiếu niên dựng dậy, rẽ hướng bên trái.

Phục Lân ở sau lưng hắn cười đến càng vui vẻ.

Men theo đường hầm đi được nửa nén nhang, phía trước đã xuất hiện một cầu thang đá, lối thoát phía trên mơ hồ có ánh lửa hắt vào. Bạch Đàm lập tức cảnh giác thả chậm bước chân, từng bước từng bước đi trên thang đá, mới nghe thấy có tiếng nhạc truyền tới càng lúc càng rõ ràng, có đàn Không cùng tỳ bà làm nhạc đệm, có nhịp trống đan xen, đoạn giữa còn kèm theo tiếng sáo lảnh lót cùng tiếng ca cơ ngân nga, rõ ràng chính là đang tổ chức ca vũ biểu diễn.

Hắn lập tức điểm á huyệt của thiếu niên bên cạnh, đi tới cửa đường hầm. Hắn vừa nhìn lên trên, quả nhiên phát hiện bên ngoài là đại điện vương cung, mà cái cửa đường hầm không sai không lệch đang ở phía sau vương tọa.

Ngồi trên vương tọa là một nữ nhân ăn vận hoa quý, trong lồng ngực nàng có ôm một đứa bé chừng sáu bảy tuổi, mà bên cạnh vương tọa xếp một cái án thượng ngang hàng, nam tử tóc vàng một tay cầm chén rượu, tay còn lại nghiêng đầu chống khuỷu tay trên bàn, tư thái cực kì ngạo mạn, có vẻ không hợp với cung điện nguy nga tinh xảo này, vừa nhìn thì biết là người trong giang hồ, không giống như Vu Diêm Phù, vừa vào trong cung, thì chính là người trong cung, một thân sát khí lạnh lẽo hoàn toàn ẩn dấu dưới lớp triều phục, tự có vẻ ưu nhã tự nhiên mà biếng nhát.

Người này là Phục Lộc không thể nghi ngờ.

Ý chí chiến đấu trong lòng Bạch Đàm nhất thời sục sôi, sắp không thể kìm được nữa, chỉ muốn thử xem võ công cao thủ đệ nhất này lợi hại thế nào, nhưng cũng biết rõ tình hình không có lợi cho mình, đành lui về sau. Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe đằng sau vang lên tiếng cười khanh khách.

Hắn quay đầu nhìn, lại thấy thiếu niên vừa nãy hãy còn bộ dáng đáng thương hề hề giờ đây tươi cười rạng rỡ, rõ ràng là một mặt đắc ý.

Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc cùng lời ca đều đồng loạt ngưng lại, thinh lặng đến tiếng kim rơi cũng nghe rõ ràng.

Trong lòng Bạch Đàm tự biết đã không còn đường lui, chỉ đơn giản đưa tay dùng “Thôi hoa chiếc chi thủ” khóa chặt tử huyệt thiếu niên, xiết cổ cậu ta, nhảy ra, như diều hâu vươn mình lướt qua vương tọa, đáp xuống vũ đài trong điện, ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi trên vương tọa. Chỉ thấy Phục Lộc chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn còn cầm chén rượu, tựa như uống rượu chưa đủ, chưa hết thòm thèm, hoàn toàn không đặt đối thủ này là hắn vào mắt. Vạt áo gã rộng mở, lộ ra lồng ngực cường tráng, trên cổ có đeo một chuỗi tràng hạt trắng phếu, vẫn luôn rũ xuống nằm trên bụng.

Không thể nghi ngờ, đó chính thánh vật của mạn Đồ La môn —— nhân cốt tràng hạt.

Đồng tử Bạch Đàm dãn ra, một tay đoạt lấy đàn Không từ tay cơ vũ – người đã như người gỗ không nhút nhít trên đài – ôm chặt nó vào lòng. Nếu như người này đã không thèm để hắn vào mắt, vậy cũng vừa khéo, nơi này hỏa lực vừa đủ, hắn sẽ cho đệ nhất cao thủ võ lâm nếm thử “Tru thiên hóa ma chưởng” mới vừa ngộ ra lợi hại cỡ nào.

Dù trong tay hắn không có “Qủy ca”, cũng chẳng sao.

Uống xong chén rượu, Phục Lộc mới cam lòng đặt nó xuống, rồi mới nhìn hắn nở nụ cười. Gã nhìn qua cũng tính là một mỹ nam tử, có huyết thống của người Lâu Lan dị thường thon dài, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ tà khí dày đặc, có một vết sẹo hiếm thấy kéo dài từ thái dương đến mắt phải. Cũng chính vì thế, nên gã dù có cười rộ lên cũng vẫn mang theo vẻ âm lãnh quỷ quyệt, không có ý tốt.

Không hề quan tâm đến nhi tử của mình rơi vào tay kẻ khác, Phục Lộc nhìn chằm chằm thiếu niên áo đỏ cách mình mười bước chân, mới phát ra một chuỗi tiếng cười cỗ quái: ” Xem nào, Bạch Giáo chủ, ngài đây là muốn đánh đàn cho tại hạ nghe?”

Bạch Đàm mở ra năm ngón tay đặt trên dây đàn, mắt ẩn sát khí, nhưng vẫn cười tới nhu tình mật ý: ” Bản tọa từ ngàn dặm xa xôi được mời tới đây, chính là muốn nhân ngày tốt cảnh đẹp, tự có ý dâng lên một khúc nhạc, không biết Phục đường chủ có nguyện ý thưởng thức không?”

“Thịnh tình của giáo chủ không thể chối từ, nếu tại hạ còn từ chối, chính là bất kính.” Dứt lời, Phục Lộc giơ tay lên, vỗ tay, mỗi tiếng vỗ tay như sấm nổ từng hồi, ở trong điện vang vọng đến đinh tai nhức óc.

Chỉ cảm thấy một đường sóng âm vô hình hóa thành chưởng lực đánh tới trước mặt, Bạch Đàm buông người thiếu niên bên cạnh, thuận đà bậc nhảy một cái, nhẹ nhàng đáp lên thanh xà ngang bên trên đại điện, ngón tay đặt trên dây cung của đàn Không trong ngực lúc đánh khi gảy. Trong thoáng chốc, chưởng phong ác liệt men theo tiếng đàn như “hạc khóc hổ gầm” mà tuôn ra, thế như bãi sơn đảo hải, đem sóng âm vô hình đánh lui tan tành, ngay cả dưới mặt đất cũng bổ ra một khe lớn làm người kinh hãi, mấy cây trụ đá kiên cố cũng ầm ầm sụp đổ.

Chiêu thức vừa ra, chính Bạch Đàm cũng không khỏi kinh ngạc, lại nhìn thấy Phục Lộc thay đổi sắc mặt, gã giơ tay lên, đem một vật triệu hồi trong bàn tay, đó là một cái tất lật chín lỗ toàn thân đen kịt.

“Thật không ngờ tới, là tại hạ xem thường Bạch Giáo chủ.”

“Đó là tự nhiên.” Bạch Đàm cười lạnh một tiếng, không muốn lại cùng gã nói nhảm, ra tay liền gảy không ngừng, hồng tụ tung bay, chưởng phong từ tiếng đàn bắn ra như mưa rền gío dữ, từng đợt từng đợt dội liên hồi không dứt, làm cho Phục Lộc trách cũng không tránh kịp, nhất thời không thể ra tay đánh trả, đành phải ở trong điện trái nghiêng phải né, vài lần rơi vào hiểm cảnh bị hắn bắn trúng.

Nhưng vào phút này, cả hai người không ai hay biết, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, có một người ẩn thân trên mái vòng hình cung thu hết tình hình vào đáy mắt, trong ánh mắt u quang lập loè, hứng thú dào dạt.

—— đứa trẻ này, tính tình cực kì thất thường nhưng ngộ tính vậy mà rất khá.

Nếu như y năm đó dốc lòng dạy dỗ, chỉ e rằng, hắn đã sớm trở thành cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ.

Mà nếu như vậy, hắn lại càng …

Nghĩ tới đây, Quỷ Đằng trên người y lại siết chặt thêm mấy phần, Vu Diêm Phù thu lại ngón tay, thủ thế chờ đợi.

Thấy Phục Lộc liên tục thoái lui, Bạch Đàm càng đánh lại càng hăng, ép đối phương lui thẳng vào trong đường hầm, chỉ tránh không nghênh. Hắn sớm đã muốn mạng người này, trước mắt lại còn có thêm nhân cốt tràng hạt, đâu thể cứ thế mà thu tay?

Lập tức muốn nhảy xuống xà ngang đuổi theo, ai ngờ sau lưng bỗng truyền tới một tiếng gió vun vút, hông bị ghì chặt, đột nhiên không kịp phòng bị bị một cái tay ôm lấy, sau cổ cũng bị đâm nhói, nhất thời mất đi khí lực. Chủ nhân bàn tay kia một bên ôm chặt lấy hắn, một bên xách nhi tử Phục Lộc, như đại bàng tung cánh nhảy lên mái vòm, bước đi như bay lướt qua ba tầng tường thành, thoáng cái đã rời khỏi vương cung Lâu Lan, mang theo bọn họ chạy thẳng tới vùng ven một khu rừng rậm rạp.

Bạch Đàm không cách nào nhúc nhích, tất nhiên không thể nào quay đầu nhìn dáng dấp người nọ, nhưng nhìn thấy khinh công thần tốc của y, cũng đoán được phân nửa tên Trình Giảo Kim này là người phương nào, nhất thời trong lòng căm tức tới cực điểm, gào thét: “Ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì? Vì sao lúc đầu lại cứu bản tọa, rồi nãy ngăn cản bản tọa? Ngươi chán sống rồi hả?”

Chán sống? Vu Diêm Phù thuận tay ném Phục Lân đang hôn mê sang một bên, vươn tay cầm lấy đàn Không, đem người trong lòng lật qua, lấy Hậu Kim châm trên cổ hắn, rồi mới lấy Thí Nguyệt trong tay áo ném đi.

Bạch Đàm cả người thả lỏng, chỉ nghe hắn ngâm khẽ một tiếng, một vật thể liền bay vào lòng bàn tay. Hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, quay đầu nhìn lại, thì vừa nhìn đã thấy quả nhiên là người đeo mặt nạ hình thú, trong lòng nhất thời có ý muốn đấu, lập tức liền nắm chặt câu đao trong tay, mũi chân chấm trên mặt đất, tiến về phía người kia chém thẳng tới. Người đeo mặt nạ thú không tránh không né, năm ngón tay thong thả trên dây đàn Không tùy ý gảy nhẹ, một chuỗi tiếng đàn bàn bạc đã đánh thẳng trên trời xanh, như thiên long lao vào biển, như phượng hoàng cất tiếng hót. Làm cho Bạch Đàm chỉ cảm thấy một đạo cuồng phong sóng lớn ép thẳng vào mặt mình, nhưng chu vi mặt hồ lại không có gợn sóng, vẫn làm hắn miễn cưỡng lui ra mười trượng, ngã ngửa vào trong hồ, tạo ra một đợt sóng lớn.

Hắn mới vừa nhảy ra từ trong nước, người kia đã lướt sóng mà tới. Cho dù hắn có múa đao nghênh đón nhưng vẫn không mảy may chạm được vào người đối phương. Giao chiến gần như thế, Bạch Đàm càng đánh càng kinh tâm, người này từng chiêu từng thức, nắm bắt cực kì tinh chuẩn, tiến công không thừa một ly, phòng thủ không thiếu một chút, công thủ đều hoàn hảo hài hòa, trình độ võ công đã đạt tới cảnh hóa tông sư. Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với Vu Diêm Phù, nhưng hắn lại cảm thấy, cho dù có cùng Vu Diêm Phù giao thủ, cũng chỉ là thế này.

Trên có trời cao, dưới có hoàng tuyền, như đứng trên đám mây như đọa lạc địa ngục, tựa như chết một hồi, lại như vừa sống lại. (????)

Quá giống… Thật sự là quá giống.

Trong thoáng thất thần, cổ tay Bạch Đàm bị nắm chặt lấy, bị người đeo mặt nạ hoàn toàn ôm vào lòng, hai chân cũng bị một vật mềm mại quấn chặt, theo chân người này chấm trên mặt hồ nhảy lên, tay cầm Câu đao cũng bị người này khống chế vung lên đánh tới. Trong khoảnh khắc, câu đao phát ra tiếng ngâm khe khẽ cực kì dễ nghe, giống như sung sướng tới cực điểm, mũi đao vun lên đến chỗ nào, chỗ đó liền dấy lên một ngọn liệt hỏa, đem ánh trăng cũng đốt đến tận nứt.

—— là thế thứ nhất của Tam phạm phá, nhưng trong đó có một chút không giống.

Bạch Đàm mở to hai mắt, sau một khắc, thân thể không khống chế được mà xoay tròn, theo bước người này dùng thế thứ hai, mặt hồ thoáng chốc bắt đầu dậy sóng, dòng nước bị Thí Nguyệt Câu dẫn theo, đem hai người vây ở trong đó, thủy hỏa giao hòa, kinh tâm động phách, lại tựa như tơ lụa đan bệt, nào giống lúc trước hắn sử dụng quýêt tuyệt mà ngoan lệ, không một khe hở.

Hắn bỗng nhiên ngộ ra: Người này đang sửa lại chiêu thức cho mình?

Hắn lúc này tập trung tinh thần, như bọt biển hút nước, cẩn thận ghi nhớ không sót một chiêu, học xong toàn bộ ba chiêu, hắn không nhịn được nhìn người phía sau nói to: “Ngươi mau thả ta ra, ta muốn đấu với ngươi vài chiêu!”

Người này liền thả lỏng lực tay, nhưng tay vẫn nắm lấy mệnh môn của hắn không thả. Bạch Đàm sợ bản thân quên mất chiêu thức, đành bất chấp y có buông hay không, phỏng theo cách thức của y mà bắt đầu đánh ba thế, ai mà ngờ được vừa đánh thế thứ nhất, vì thu chiêu không kịp, mặt bị nhéo một cái, lại xuất thế thứ hai, vì ra tay hơi chậm, tai bị thổi một hơi, còn chưa có đánh thế thứ ba, mông đã bị người vỗ vỗ.

Bạch Đàm thẹn quá thành giận, không thể nhịn được nữa, ném luôn Thí Nguyệt Câu, lao thẳng vào trong nước.

Vu Diêm Phù nhìn thấy thiếu niên vô cùng chật vật đầm mình trong nước, khoé miệng sau mặt nạ bất giác cong lên thật sâu.

__________________

Yori: Cém ơn mấy nàng đã theo dõi hem, ta sẽ cố gắng hơn. Mà tại sao ta không thể nào edit hay như mấy nhà khác, tại sao, tại sao….