Dược Nhân Độc

Chương 36



Bạch Đàm lớn tiếng ép hỏi: “Ngươi tại sao không tránh?”

Vu Diêm Phù thở dài: “Chủ nhân điểm huyệt của A Si, A Si làm sao tránh được?”

“Ngươi là đệ tử của lão ma đầu, luyện “Thôi hoa chiếc chi thủ” còn cao hơn bổn tọa một bậc, còn giả bộ cái gì mà giả bộ?”

“Nhưng nếu A Si tránh, chủ nhân sẽ không cần A Si?”

Bạch Đàm nghe y trịnh trọng, đàng hoàng mà nói một từ rồi một từ A Si, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, lúc trước hắn vẫn cho là y thật sự si ngốc, nên mới đặt cái tên này nhưng giờ xem ra, người thật sự ngu ngốc ngược lại là chính hắn.

Nhưng nghĩ đến người này không có ý tránh cũng làm cho hắn hơi bất ngờ. Chưởng vừa rồi ra tay, dù cho có là Thiên Túc võ công hơn hắn một bậc cũng sẽ bị chấn động đến rứt xương, không chết, cũng mất nửa cái mạng.

Bạch Đàm thu lại nắm đấm, đầu gối đặt trên lồng ngực Vu Diêm Phù dùng thêm sức đè xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi không tránh, chẳng qua vì cho rằng bản tọa sẽ không xuống tay với ngươi.”

“Chủ nhân, người thông minh như vậy, tại sao lại không biết, giữ lại mạng của ta so với giết còn tốt hơn rất nhiều?”

Dứt lời, Vu Diêm Phù nở nụ cười, Bạch Đàm trong thoáng đó liền thất thần, dược nhân này từ trước đến nay vẫn là bộ dáng mờ mịt, hắn chưa từng thấy y cười, cũng không biết tại sao, người này cười lên lại làm hắn thấy rất quen thuộc.

Cái vẻ cười này nói ra cũng chẳng giống cười, mà chính là dáng vẻ bất cần đời, giống như của người đem hết thảy thiên hạ đùa giỡi trong lòng bàn tay.

Hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kì cổ quái.

Khuôn mặt người này, giống như một tấm mặt nạ, mà bên dưới lớp mặt nạ kia, còn đang ẩn dấu một người.

Nghĩ như thế, Bạch Đàm có chút hoảng hốt, vươn tay vò ấn mặt nam tử, từ bên tai sờ tới cằm, cẩn thận kiểm tra một hồi, không có phát hiện dấu vết mặt nạ da người, mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tự giễu: Nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì, đúng là thần hồn nát thần tính. Lão ma đầu kia đã sớm chết mất xác, còn sợ cái gì!

Vu Diêm Phù nheo mắt dõi theo hắn: “Chủ nhân, ngài dự định sẽ xử trí A Si như thế nào?”

Bạch Đàm thầm nghĩ, người này quả thật là ân nhân cứu mạng của hắn, cứu hắn từ trong tay Tư U, không chỉ vậy, còn chỉ điểm hắn mấy chiêu, giúp công lực của hắn tăng tiến lên rất nhiều, thực sự cũng chưa từng có ý muốn hại hắn.

Còn nữa, y là dược nhân của hắn, hắn không có dược huyết thì không được.

Nhưng người này là tên có tâm cơ, nếu như muốn giữ y ở bên cạnh, hắn không thể không phòng bị.

“Ngươi ẩn núp bên người bản tọa lâu như vậy, đến cùng là có ý đồ gì?”

Vu Diêm Phù liếm liếm khóe môi: “A Si đã nói qua, A Si thích ngài.”

Sống lưng Bạch Đàm tê rần, ngữ khí hung ác rống to: Ngươi câm miệng! Bản tọa đã nói qua, không tin!”

“Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân.”Vu Diêm Phù tất nhiên là biết tiểu sói con không dễ dàng bị lừa, tiện đà nói thêm, “Nguyên nhân thứ hai là giết chết Phục Lộc, nhất thống Nguyệt Ẩn Cung. Thứ ba là bởi vì bản đồ kho báu trong tay của giáo chủ.”

Bạch Đàm cười nhạo một cái, quả nhiên là có mục đích khác.

Nếu y đã thẳng thắn nói ra, người này xem ra vẫn còn tin được. Nhưng mà… hắn đặt tay trên khoảng không co lại một chút, thấy “mê tâm chú” không có dị động gì, thì biết cổ trùng nhất định đã bị người này nghĩ cách lấy ra.

Vu Diêm Phù nhàn nhạt nói “Chủ nhân không cần kiêng kị A Si, nếu như A Si có ý muốn hại ngài, thì sớm đã ra tay.”

Cổ họng Bạch Đàm như bị nghẹn, nghiến răng: “Ngươi quả nhiên rất biết nhẫn nhục, thâm tàng bất lộ.”

“Đa tạ chủ nhân khích lệ.”

“Ngươi!” Bạch Đàm chưa từng thấy ai không cần mặt mũi như vậy, nhất thời nghẹn cả giọng, chỉ cảm thấy bản thân giống như leo lên lưng hổ khó xuống, tiến thối lưỡng nan, nhưng đúng lúc này, cảm giác khát máu lại chợt đến mạnh mẽ, hắn nuốt một ngụm nước bọt, đã không nhẫn nhịn được nữa.

“Chủ nhân?” Vu Diêm Phù thấy cổ họng của hắn lăn tới trượt lui, thấp giọng dụ dỗ, “Chủ nhân, người muốn uống máu?”

“Sao, ngươi thích bản tọa hút máu của ngươi?” Câu hỏi này vừa thốt ra, Bạch Đàm liền lập tức ý thức được cái gì đó—— mỗi lần hắn uống máu xong, thì sẽ hôn mê một lúc, ai biết khi đó người này đã làm cái gì với hắn.

Nghĩ như thế, trong mắt hắn lại hiện lên ánh lửa, giơ tay một cái, đem Thí Nguyệt câu triệu hồi trong lòng bàn tay, cắt ra một miệng vết thương trên cổ nam nhân, dùng đao hứng máu, rồi một cước đạp y xuống giường, còn bản thân thì quay mặt vào tường, nâng Thí Nguyệt câu lên, cúi người, cẩn thận liếm láp dòng máu tươi đang chảy trên rãnh đao.

Uống máu xong, thiếu niên ôm Câu đao trong lòng ngực rồi nhắm mắt lại, phòng bị mà cuộn người thành một đoàn. Cằm hắn chảy đầy máu tươi, tóc đen xõa tung, lồng ngực phập phồng, dáng người vừa đáng thương lại vừa yếu ớt.

—— giống như trong cõi trời đất này chỉ duy có thanh binh khí, là nơi để hắn dựa vào.

Vu Diêm Phù sờ cái cổ máu me đầm đìa, giương mắt nhìn thân ảnh của thiếu niên, ánh mắt tối sầm. Tầm mắt lưu luyến dừng trên người hắn một lúc, mới để ý thấy giày của thiếu niên vẫn còn chưa cởi, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, cúi người xuống, thay hắn cởi từng chiếc giày. Nắm đôi chân trắng trẻo trong lòng bàn tay, nam tử chậm rãi cúi đầu, hôn mũi chân thiếu niên một cái. Vì không muốn đánh thức thiếu niên, y hôn cực kì dịu dàng cẩn thận, chạm tới rồi thôi, nhưng vẫn làm thiếu niên theo bản năng co rụt ngón chân, chọc cho trái tim y nhảy mạnh một cái, khoé môi y cũng không kiềm được cong lên.

Y biết rõ, tiểu tử này bây giờ nhìn qua lộ hết thảy móng vuốt, nhưng thực chất, tính tình vẫn là một nhóc con nhát gan.

Giống như một con hổ giấy, chỉ hơi hơi dùng sức, đã bị chọc thủng. Mà tiểu tử thực không biết bản thân càng biểu hiện hung tàn bá đạo, thì lại càng dụ người nhún chàm, haizz, việc này bảo người làm sư tôn của hắn, làm sao mà yên tâm đây?

Nghĩ như thế, Vu Diêm Phù có chút thương tiếc, trong lòng ngứa ngáy, cầm một cái lục lạc trên vòng đeo chân của thiếu niên, đặt trong lòng bàn tay sờ nắm, nhưng bỗng lúc này, chợt thấy trong bầu không khí có một khí tức lạ.

Lòng y khẽ động, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, ra tay nhanh mà chuẩn điểm huyệt tên nhìn trộm kia.

Liếc mắt thì thấy rõ người này là ai, cảm giác khí tức của đối phương cực kì hỗn loạn, đã có dấu hiệu điên loạn, Vu Diêm Phù lập tức nắm thắt lưng gã, cưỡi gió lướt qua mặt hồ, thả người nhảy vào trong rừng rậm bên kia hồ.

Vừa đáp xuống đất, người trong ngực Vu Diêm Phù đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Y nhíu lông mày, một tay rút ra thắt lưng người kia, mở áo bào của gã, nâng thân thể lên, mấy cây châm trong tay y tung bay, thoáng cái đã đâm vào kỳ cân cân bát mạch mấy huyệt trọng yếu của đối phương, co năm ngón tay lại, đem mấy cây kim châm hút ra, thoáng chốc, vài dòng máu đen từ các lỗ kim đã ào ạt chảy.

Máu đen chảy hết, nam tử áo tím nửa hôn mê mới chậm rãi tỉnh lại, yếu ớt nói: “Giáo chủ…”

“Bản tọa ở đây.”

Vu Diêm Phù giúp người trong ngực chỉnh trang lại y phục mới dìu gã ngồi xuống, thì bị một cái tay nóng rẩy nắm chặt lấy cổ tay, nam tử áo tím ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt như lá liễu cuối thu héo tàn, đau khổ mà hiu quạnh.

“Thuộc hạ đã không sống được bao lâu, giáo chủ, ngài có thể đáp ứng thuộc hạ một chuyện không?”

“Là chuyện gì?”

Nghe giọng nói của y lộ ra mấy phần thân thiết, Tư U tựa đầu trên mu bàn tay y: “Mấy tháng trước… thuộc hạ vì muốn luyện “Thiên nữ câu hồn” trong Lục Dục Thiên, đã tìm một người về song tu. Người kia là người trong võ lâm chính đạo, thuộc hạ hại hắn mất hết võ công, cảm thấy thẹn trong lòng, chỉ hy vọng giáo chủ có thể mang thuộc hạ về bên cạnh người kia.”

Vu Diêm Phù cụp mắt nhìn về phía gã, khẽ cười: “Ngu ngốc, ngươi nếu như trở về người kia sao dễ dàng tha thứ cho ngươi?”

” Tư U nếu chết trong tay hắn thì cứ coi như ác giả ác báo… Chết rồi, cũng còn tốt hơn khổ thân.” Nói đoạn, gã nam tử ho khan một hồi, gương mặt tơ máu dày đặc cơ hồ thấm ra huyết, ” Giáo chủ, ngài đáp ứng thuộc hạ đi?”

“Có phải vì ngươi nhìn thấy tình hình bên trong phòng… nên mới nói ra mấy lời ngu ngốc như vậy.” Vu Diêm Phù lật bàn tay bắt lấy cổ tay gã, hai ngón tay đặt trên mệnh mạch giúp gã bình ổn nội tức, “Tư U… ngươi cũng không phải không biết tại sao bản tọa ngày trước tìm người Nhiêu thế ngươi làm Minh Phi, nên chớ cố chấp nữa.”

Nam tử áo tím nghe thế thì bỗng nhiên phấn chấn hơn hẳn, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn rất nhiều: “Vậy cơ thể này giáo chủ đã trị tốt?”

Dứt lời, gã vươn tay định thăm dò bụng dưới của đối phương, lại bị mấy nhánh Quỷ Đằng miễn cưỡng ngăn cản lại.

Một cái tay đem cằm của gã nâng lên, đối diện với con ngươi ám trầm thăm thẳm, làm người chấn động hồn phách.

“Ngươi thật to gan, Tư U.”

Tư U rụt tay về, quỳ rạp trước người y.

“Giáo chủ… Tư U tự biết bản thân không cách nào giúp được giáo chủ luyện thành công lớn, không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ hi vọng giáo chủ nhớ tới Tư U đi theo giáo chủ mấy chục năm, thành toàn tâm nguyện cuối cùng của Tư U, có được không?”

Vu Diêm Phù nâng cằm gã lên: “Nếu là việc nằm trong khả năng của bản tọa, bản tọa sẽ làm hết sức.”

Tư U ngẩng đầu lên: “Giáo chủ… Ngài có thể tự tay chấm dứt mạng sống của thuộc hạ hay không?”

Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm gã, khoé miệng hơi đanh lại.

“Giáo chủ chắc chắn so với thuộc hạ càng hiểu rõ hơn nhiều, người tập võ, chết vì tẩu hỏa nhập ma, tử trạng thê thảm nhất, thuộc hạ giữ chức hộ pháp hai đời giáo Phù Đồ, chỉ nguyện chết trong tay giáo chủ, mới có thể nói là vinh quang.”

Vu Diêm Phù vuốt ve mặt gã, trầm mặc một lúc lâu, tay trượt tới khoảng cổ, mới nói: “Ngươi có thể coi là người chứng kiến một đời vinh nhục thành bại của bản tọa, nếu như ngươi chết, trên cõi đời này, bản tọa chỉ còn lại một mình.”

Tư U nhắm hai mắt: “Nghe được câu nói này của giáo chủ…Tư U đời này không tiếc.”

“Không tiếc thì tốt.”

Vu Diêm Phù nắm chặt ngón tay gã, đã thấy tơ máu trên người Tư U đột nhiên nứt ra, khoé môi câu lên, nháy mắt dáng vẻ như yêu tựa ma, quyến rũ điên cuồng, đôi cánh tay bỗng nhiên duỗi tới, quấn chặt lấy cổ y.

“Sao không tiếc nuối chứ?” Một tràng cười thoát ra từ môi nam tử, xuyên vào trong tai Vu Diêm Phù, tầng tầng xâm nhập vào linh hồn, cánh tay quấn trên cổ giằng co, làm y không tài nào cởi ra được.

Trong lòng biết rõ đối phương đã bị tâm ma khống chế, mất hết thần trí, Vu Diêm Phù liền đứng chắp tay, cả người tạo ra một trận cuồng phong, đem người quấn chặt lấy mình đánh bậc ra ngoài, ngã vào hồ, rồi mới thả người bay lên, vớt gã từ trong nước, đặt người ở trên tàng cây. Đang lúc muốn xem xét đối phương thế nào thì thấy bụng dưới dấy lên một luồng tà hỏa.

Đồng tử Vu Diem Phù co rụt lại, biết được bản thân đã trúng phải “Dụ Phật thuật”, bị dẫn ra tình dục.

Không sai, vừa rồi chắc hẳn Tư U đã sử dụng chiêu thức lợi hại nhất trong “Thiên nữ câu hồn”- “Dụ Phật thuật”, tên như ý nghĩa, nếu như không phòng bị, dù có là Phật Đà cũng khó mà định thần. Ngay cả y, nếu trúng phải chiêu này, cũng cần phải đến chốn không người, tĩnh tọa một ngày, khơi thông kỳ kinh bát mạch thì mới giải được. Hiện tại, y không còn lựa chọn nào khác, đành phải xoay người lại bước nhanh vào rừng sâu, nhưng vào đúng lúc này, thì nghe không xa truyền tới một chuỗi tiếng động lạ.

Trong lòng Vu Diêm Phù giật mình, hẳn là sói con đã đánh hơi được gì đó? Quay đầu nhìn thử, thì quả nhiên trông thấy một bóng người từ trên thuyền đang phiêu diêu bay tới, trong nháy mắt, đã vượt qua bóng cây đáp xuống trước mặt y.

Bạch Đàm đáp xuống một bụi cỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm y: “Đã hơn nửa đêm, một mình ngươi ở đây lén lén lút lút làm gì?”

Không xong, nhóc sói con tỉnh thật không đúng lúc. Vu Diêm Phù không trả lời, lập tức triển khai khinh công, nhảy thẳng vào rừng, Bạch Đàm thấy y vừa thấy mình đã bỏ chạy, sao chịu bỏ qua, chân đạp nhẹ một cái, lập tức đuổi theo.

“Ngươi chạy cái gì mà chạy, đứng lại cho bản tọa!”

Lúc này hai thầy trò đều dùng một chiêu “Vũ phong lộng nguyệt”, một trước một sau, ở trong rừng cây nhảy qua chạy lại, nhưng cũng không kéo ra được khoảng cách, Vu Diêm Phù phía trước chạy được càng nhanh, Bạch Đàm truy đuổi phía sau càng thêm ra sức.

Bất tri bất giác, hai người đã chạy vào nơi sâu nhất trong Tàng Long đảo, Vu Diêm Phù nhìn thấy phía xa có một đường viền bằng đá đang ẩn đang hiện, thì biết rõ nếu còn đi vào nữa sẽ tiến vào “Lục đạo luân hồi”, chính thức xông vào võ đài bên trong đại hội võ lâm, ở nơi đó cơ quan trùng trùng cao thủ như mây, nguy cơ tứ phía, bất đắt dĩ, đành phải dẫn Bạch Đàm đi theo một phương khác, đến trước một ngôi thạch miếu mới dừng lại, lập tức xếp bằng ngồi xuống.

Bạch Đàm thấy y không nói lời nào mà ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa, trong lòng buồn bực cực kì, lại nghĩ tới vừa nãy trong bóng tối thấy một người rơi vào trong nước, hình như là bị người này đả thương, trong bụng càng thêm nghi ngờ: “Ngươi bị cái gì vậy? Vừa nãy tại sao lại chạy nhanh như vậy? Vội đi đầu thai hả? Người vừa nãy đã giao thủ với ngươi là ai?”

Vu Diêm Phù nhắm mắt, lúc nghe thấy giọng nói vênh váo hung hăng của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng có vô số móng vuốt nhỏ gảy trúng màng tai, hai tay y lập tức kết thành ấn chú mặc niệm thanh tâm chú, nhưng lửa bụng dưới vẫn càng lúc càng vượng.

“Này, bản tọa đang hỏi ngươi đấy!”

Bạch Đàm không buông tha, cầm lấy Thí Nguyệt Câu, đi tới trước người Vu Diêm Phù, dùng sống đao nâng cằm y lên.

Thái dương Vu Diêm Phù đập nhảy kịch liệt, từ từ mở mắt, trong tròng mắt y giờ đây đã nổi lên tầng tơ máu, tầm mắt nhìn thấy da thịt trắng trẻo dưới lớp y phục rộng mở của thiếu niên, giống như bị hút lấy không thể bức ra. Một ngọn lửa cháy bùng lên, dường như trong ngoài đều muốn đốt trụi, tình dục ngập trời cũng muốn phá nát mà xông ra.

Không phải là y không muốn tiểu sói con này, mà y không muốn ở trong tình thế mất khống chế mà muốn hắn. Trúng phải chiêu hung tàn nhất trong “Thiên nữ câu hồn”, y cũng khó mà kiềm chế, không biết chính mình sẽ làm ra cái gì.

Bạch Đàm thấy y cứ nhìn ngực mình chằm chằm, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Ngươi nhìn bậy nhìn bạ cái gì?”

Vu Diêm Phù nuốt nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khàn khàn khó nghe: “…Ngươi mau đi đi.”

“Tại sao? Bản tọa nếu muốn đi đâu, thì sẽ đi.”

Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày, nhìn khuôn mặt kì lạ của y, cả người đổ đầy mồ hôi, mới thu hồi Thí Nguyệt, dựa sát người nhìn thật kỹ.