Dược Nhân Độc

Chương 38



Có cơn gió thổi tới, mây đen che ánh trăng tròn, khiến bóng đêm càng thêm u tối.

Ly Vô Chướng ôm Bạch Đàm xuyên qua rừng cây rậm rạp, hướng tới chiếc thuyền đang neo đậu ở bên bờ. Lúc cách thuyền chỉ còn nửa dặm, nhìn thấy mấy người đang đứng trên boong thuyền, Bạch Đàm đang nằm trong lòng hắn giãy dụa: “Thả bản tọa xuống.”

“Nhưng thân thể của ngài…”

Bạch Đàm lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng. Mau thả bản tọa xuống! Chớ để người khác chê cười bản tọa.”

Ly Vô Chướng bất đắc dĩ đành nghe theo ý hắn, vừa mới thả lỏng cánh tay, Bạch Đàm đã đẩy hắn ra, lượm một nhánh cây chống đỡ thân người, thất tha thất thiểu đi về phía trước vài bước, đột nhiên cắm đầu ngã xuống mặt đất.

“Giáo chủ!”

Ly vô chướng xông lên phía trước bế hắn, lại thấy Bạch Đàm cắn chặt môi, đã bất tỉnh nhân sự, hơi thở mong manh. Một cảm giác bất an đột kích, hắn duỗi tay chạm vào cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên, mạch đập đã suy yếu hỗn loạn tới cực điểm, là triệu chứng của người bị bệnh rất nặng. Hắn lập tức biến sắc, mới biết mấy câu vừa nãy của Bạch Đàm quả thật không phải lời ngốc nghếch, lập tức bế người lên, chạy nhanh về thuyền.

Ba người Cơ Độc, Tác Đồ cùng Di Lan Sanh đứng trên boong tàu nhìn hắn ôm Bạch Đàm chạy vọt vào khoang thuyền, cùng thấy kì quái nên muốn đi theo, lại bị hắn đóng cửa phòng ngăn lại “Giáo chủ bị nhiễm phong hàn, không cần phải lo lắng.”

Dứt lời, Ly Vô Chướng nhanh chóng cởi áo ngoài ra, ngồi xếp bằng, đem Bạch Đàm ôm vào trong ngực.

Một khi tánh mạng không còn nguy hiểm, hắn mới yên lòng giao Bạch Đàm cho kẻ khác.

Người đồng hành trên thuyền ngoại trừ chính hắn, một người cũng không thể tin. Nếu hắn không có ở đây, với tình huống này của Bạch Đàm chẳng khác nào rơi vào hang hùm ổ sói, thoáng cái đã bị ngươi phân chia ăn sạch.

Đang tính vận công chữa thương cho Bạch Đàm, lại nghe cửa chính vang lên “Cộc cộc”, tiếp đó có giọng một nử tử truyền vào: “Ly Vô Chướng, để thiếp xem giáo chủ một chút, thiếp có thể biết giáo chủ đã xảy ra chuyện gì.”

Ly Vô Chướng nhíu nhíu mày, nói: “Không cần.”

Quỹ Ngư Nhi đành truyền mật âm nói: ” Thiếp cùng giáo chủ đều là người Nhiêu, ngươi thử nhìn Nhiêu Cốt phía sau của giáo chủ, có phải đã xảy ra tình huống khác thường gì không.”

Ly Vô Chướng xoay người Bạch Đàm lại, hai ba cái đã mở thắt lưng, cởi vạt áo hắn ra.

Trong phút chốc, một đóa hoa quỳnh xinh đẹp đập thẳng vào mí mắt hắn, nồng ý ma mị phả thẳng vào mặt.

Ly Vô Chướng quay đầu đi chỗ khác, tay ngăn mũi nhưng vẫn không cản nổi dòng máu đang chảy từ những kẽ tay. Hắn mở to mắt, chăm chú nhìn kỹ nơi xương cùng, quả nhiên phát hiện một một điểm chu sa màu đỏ tươi như máu.

Vừa định đưa tay chạm thử, thì người đứng ngoài như có cảm ứng quát lên: “Đừng chạm vào Nhiêu Cốt của hắn. Nếu ngươi không phải là người trong lòng hắn, chỉ làm hắn đau đớn hơn.”

Ly Vô Chướng ngừng tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt mình, cắn chặt răng nói: “Tiến vào.”

Chỉ nghe “Cọt kẹt” một tiếng, Quỹ Ngư Nhi đẩy cửa khoang ra, nhìn một cái đã thấy điểm huyết sắc ở chỗ kia, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng nắm cánh tay của hắn, vừa thấy lòng bàn tay thì thất thanh nói: “Sao lại như vậy?”

“Làm sao?” Ly Vô Chướng hỏi.

Quỹ Ngư Nhi nhìn hắn: “Ngươi… chẳng lẽ là ý trung nhân của hắn?”

Ly Vô Chướng ngẩn ra: “Tất nhiên… là không phải.”

“Vậy tại sao Nhiêu Cốt của giáo chủ tối nay lại trở nên biến nặng?” Quỹ Ngư Nhi lẩm bẩm, “Ý trung nhân của hắn, tối nay vừa gặp hắn, làm thương tổn tâm hắn?”

“Ý trung nhân…” Ly Vô Chướng suy nghĩ một hồi, Bạch Đàm sao lại có ý trung nhân gì chứ? Trong đầu hắn thoáng nhớ tới tình cảnh tối nay, không thể tin lắc lắc đầu: Chẳng lẽ giáo chủ động tâm với Thiên Túc?

Thiên Túc?

Đúng thực, Thiên Túc từng là ân nhân cứu mạng của giáo chủ, cũng không phải không thể.

“Thôi, hỏi cái này cũng không có ý nghĩa gì, Nhiêu Cốt bệnh biến đến mức độ này, đều đã sinh ra gai độc, đây là việc không phải một sớm một chiều, ý trung nhân này của hắn chắc chắc đã sớm tổn thương hắn sâu sắc, bây giờ e rằng cả y cũng không thể cứu chữa được.” Lông mi Quỹ Ngư Nhi run run, mày liễu khẽ nhíu, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.

Ly Vô Chướng phục hồi tinh thần: “Cô nói gã ý trung nhân này có thể cứu hắn?”

Quỹ Ngư Nhi không tỏ rõ ý kiến: “Nếu như hai người tình đầu ý hợp, Nhiêu Cốt chấp nhận thì có thể chữa khỏi, nhưng nếu một trong hai người có oán hận hoặc lòng đã nguội tàn, thì không có thuốc nào cứu được.”

“Ta đi tìm người kia mang về.”

“Không cần.” Quỹ Ngư Nhi lạnh lùng nói, “Vì tâm Bạch giáo chủ đã chết nên Nhiêu Cốt mới biến thành vậy, bây giờ chỉ vì gặp lại người kia, gai độc sinh lâu ngày mới bạo phát, giờ đã ở giai đoạn rất nguy kịch, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.”

Sớm đã chết tâm? Chẳng lẽ Đàm Nhi cùng Thiên Túc kỳ thực còn có một đoạn quá khứ không muốn để ai biết?

Trong lòng Ly Vô Chướng trầm xuống: “Vậy còn biện pháp nào để cứu hắn không?”

“Ngươi nếu như tin thiếp, thì quay lưng lại, đừng có quay đầu mà xem.”

Ly Vô Chướng suy nghĩ một chút, tay áo chợt run lên, một cái trùy thủ hình đầu lâu được triệu hồi trong lòng bàn tay. Hắn bình thường hay sử dụng hoặc chướng thuật, vì thế rất ít khi dùng binh khí. Đem đầu trùy đặt sau gáy Quỹ Ngư Nhi, hắn xoay lưng lại: “Ngươi nếu dám gây bất lợi gì cho giáo chủ, bản ma lập tức lấy mạng ngươi.”

“Ngươi thật là tình thâm ý thiết, nhưng là đáng tiếc.”

Quỹ Ngư Nhi u thương nở nụ cười, từ trong búi tóc lấy ra một cây trâm hình vỹ ngư, tức khắc một mái tóc xinh đẹp buông xả tới eo, rồi cởi y phục ra, tay cầm cây trâm sắc bén vòng tới đằng sau.

Cùng tiếng róc thịt khoét xương, một mùi máu tanh nồng nặc cũng tràn ngập khoang thuyền.

Mắt Ly Vô Chướng nhìn thẳng về phía trước, khoé môi dưới lớp mặt nạ lại hơi run run.

Thời gian một nén hương trôi qua, âm thanh kia rốt cục mới lắng xuống.

Quỹ Ngư Nhi lấy áo bào che lại cơ thể, buộc chặt thắt lưng, cánh tay run rẩy đem một mảnh xương sụn đẫm máu nhét vào lòng bàn tay Ly Vô Chướng: “Đem vật này đốt thành tro than hòa tan vào nước ấm.”

“Thiếp dùng biện pháp này, cũng chỉ có thể giúp giáo chủ kéo dài thêm một tháng. Nếu như muốn cứu hắn, chỉ trông chờ vào Nhân Cốt Tràng Hạt. Nhưng ngươi phải biết, Nhân Cốt Tràng Hạt chính là thánh vật của Mạn Đồ La Môn ta, nếu rơi vào tay môn chủ, ngài ấy chắc chắn sẽ không đưa nó cho người khác để kéo dài tính mạng.”

Ly Vô Chướng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử khuôn mặt giờ đã trắng bệch: “Ngươi vì sao lại tốt với hắn như vậy?”

“Hắn và ta có chung một huyết thống, chính là tình thân. Ta sống hơn ba mươi năm, sống cũng đủ rồi, nhưng mà hắn thì, còn rất trẻ.” Quỹ Ngư Nhi chạm vào giương mặt của thiếu niên một lát, tay chống lên thành giường, khó khăn đứng lên.

Thế nhưng lát sau, dung mạo của cô suy tàn hơn rất nhiều, mấy chục tháng năm như làn gió thu vô tình thổi qua người cô, nháy mắt cuốn đi hết thảy thanh xuân tuổi trẻ. Trên da thịt nếp nhăn xuất hiện càng lúc càng nhiều, một đầu tóc đen óng ả cũng nhuốm sương bạc, từ một giai nhân xinh đẹp đã biến thành lão bà tóc trắng xóa.

“Ta chỉ biến đổi bộ dạng thôi. Aiii, để cho hậu bối ngươi này nhìn thấy rồi, thiếp thân chính là người đẹp nhất trong thập đại mỹ nhân Tây Vực đấy” Quỹ Ngư Nhi dùng khăn lụa che khuất nửa mặt, dùng hoa lan chỉ hơi ngẩng đầu, giống như thiếu nữ mới dậy thì ngượng ngùng, bước đi tập tễnh tới cạnh cửa sổ, dường như đã rất yếu rồi.

Cổ họng Ly Vô Chướng như nghẹn lại, muốn bước tới dìu cô một chút, nhưng nữ tử lại đưa lưng về phía hắn, cực kì ưu nhã dùng cây trâm ngư vỹ cài lại một đầu tóc trắng xóa, tạo thành một búi tóc phi thiên tinh xảo, ngoái đầu nhìn hắn nở nụ cười.

“Chờ giáo chủ tỉnh rồi, ngươi đừng nói cho hắn biết ta đã làm gì. Nếu hắn có hỏi ta đi đâu, ngươi hãy nói, thiếp đi tới Tây Dạ bái tế mẫu phi của hắn.”

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Tất nhiên là đi lấy nhân cốt tràng hạt. Nếu như có thể lấy được, ngày sau ta sẽ truyền tin báo về. Lần này rời đi, sợ rằng một đi không trở lại, thôi đành từ biệt từ đây.”

Dứt lời, Quỹ Ngư Nhi đã tung người nhảy ra khỏi cửa sổ, tựa như phi điểu biến mất tại rừng cây âm u.

Còn Ly Vô Chướng thức trắng đêm không ngủ

………

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Bạch Đàm mới chậm rãi tỉnh lại.

Hắn như lạc vào một giấc mộng thật dài, trong mộng khi đó, chính là đêm cuối hè, tại vườn thượng uyển trong vương cung hoa lá khoe sắc, mẫu phi ôm hắn ngồi trên đu quay, tay người cầm quạt lông nhẹ nhàng đun đưa, đom đóm bay lập loè, người dịu dàng hát một bài tiểu khúc ru hắn ngủ, giọng hát tựa như Quỹ Ngư Nhi, thê thê bi ai mà tha thiết, vừa du dương lại vừa tuyệt diệu.

Đêm đó, hắn nghe khúc hát này mà ngủ được bình yên, bình yên như đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tả lót.

“Đàm ca ca, huynh thấy đỡ hơn chưa?” Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.

Bạch Đàm mơ mơ màng màng mở mắt, xoa mí mắt vẫn còn lim dim, chợt chạm tới khuôn mặt giờ đầy nước mắt, trong lòng không hiểu nguyên do lại buồn. Vì sao trong mơ hắn lại khóc?

Nhìn bên cạnh, hắn thấy Mê Sa đứng ở một bên giường, một tên La Sát đứng cạnh bàn rót nước, Ly Vô Chướng cũng ở đây, chỉ là đang dựa vào tường ngủ, đầu gục xuống thật thấp, vành mắt còn hiện một tầng xanh đen.

“Xuỵt, đừng đánh thức hắn.” Bạch Đàm ngồi dậy, sờ sờ Nhiêu Cốt, cảm giác đã hết đau, thì rón rén bước xuống giường, Mê Sa cũng bước tới, giúp hắn thay y phục.

Bạch Đàm súc miệng, rửa mặt, uống một bát sữa ấm, ăn một cái đùi dê, tinh thần mới phấn chấn hơn. Hắn vừa ăn vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, tâm tư ngũ vị tạp trần.

Hắn đẩy cửa ra đi lên boong thuyền hóng gió một lúc, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mới rõ ràng hơn.

Theo sự việc xảy ra đêm qua, Thiên Túc cùng Tư U là cùng một bọn, tất cả mọi việc, từ đầu tới đuôi đều là đang diễn kịch. Hôm đó Thiên Túc chỉ điểm cho hắn, xem ra cũng chỉ vì muốn tranh thủ sự tin tưởng mà thôi.

Nếu như đêm qua hắn không phải tình cờ quay lại thấy được cảnh đó, chỉ sợ bây giờ còn chẳng hay biết gì.

Cái gì ân nhân, cái gì yêu thích, tất cả đều là giả.

Nghĩ như vậy, huyết dịch toàn thân Bạch Đàm đều lạnh lẽo, tay siết chặt thành đấm.

Thiên Túc…trong cuộc đời bản tọa hận nhất người khác lừa gạt mình, ngươi chờ đó cho bản tọa.

“Một mình Bạch giáo chủ ở đây đang suy nghĩ chuyện gì? Hay là định hôm nay lên Tàng Long đảo?”

Một giọng nói trầm ấm của nam tử vang lên sau lưng hắn.

Bạch Đàm xoay người lại, thấy Di Lan Sanh thần thái sáng láng đi về phía mình, mới gật đầu, xem như chào hỏi. Lúc này, có gió từ hồ thổi tung mái tóc đen chưa buộc của thiếu niên, tay áo trường bào hoa văn thủy long trục nguyệt trắng bạc tung bay trong gió, cả người lạnh lùng sắc bén, tuyệt mỹ câu hồn, dung mạo so với mấy ngày trước còn tăng thêm mấy phần, chọc cho Di Lan Sanh thoáng cái thất thần, theo bản năng mà dời đi tầm mắt.

Mỹ nhân như vậy, nhưng là kẻ… đại nghịch bất đạo, là yêu nghiệt gây hại nhân gian. Thật là đáng tiếc.

Bạch Đàm nói: “Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu, chúng ta lên đảo sớm quá cũng không sao chứ?”

“Tất nhiên không sao, Bạch giáo chủ là lần đầu tham dự đại hội võ lâm, đến sớm một chút làm quen địa hình cũng tốt.”

Bạch Đàm nghe trong giọng nói của gã lộ ra vẻ khinh bỉ, không khỏi hơi nhíu mày, trong chốc lát nhìn chằm chằm gã nở một nụ cười: “Vậy làm phiền Di môn chủ chỉ giáo nhiều.”

Di Lan Sanh bị hắn nhìn tới mức mặt mày nóng bừng. Khuôn mặt đỏ tới mang tai ” Ừ ” một tiếng, nhớ lại sự việc đêm đó, thì tinh thần cũng bay xa.

“Hửm, mặt Di môn chủ sao lại hồng như vậy? Chắc là bị cảm rồi?” Bạch Đàm cố ý vươn tay sờ trán đối phương, “Oh, nóng cực kì rồi, có muốn thoát chút quần áo để giải nhiệt hay không?”

Dứt lời, hắn nhanh chóng cởi thắt lưng Di Lan Sanh, thân thể dựa vào thật gần.

“Ngươi tên yêu nghiệt này!” Di Lan Sanh gầm nhẹ một tiếng, tức sùi bọt mép, tựa như một con hùng sư đang nổi giận.

Bạch Đàm liếc nhìn hạ bộ của gã một cái, không chút tiếng động khẽ cười, cực kì đắt thắng mà hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Di Lan Sanh đấm thật mạnh vào cột buồm, tức tới nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm được gì, lòng chỉ oán thầm: Vu huynh ơi Vu huynh, uổng cho huynh một đời nhất đại tông sư, đệ tử đông đảo, dạy thế nào ra cái yêu nghiệt kia? Nếu huynh còn tại thế, hắn sao còn dám kiêu ngạo? Không lẽ đời này không ai có thể trị được hắn?

Mới nghĩ như thế, một ý niệm kiều diễm tựa như dã thú gặm cắn lồng ngực nhảy ra, gã không nhịn được lén lén lút lút rút ra một phần khăn lụa dấu trong tay áo, cúi người ngửi hương thơm cơ thể đặc thù của thiếu niên, mắt hổ sáng quăn quắc—— không bằng, đơn giản thay Vu huynh thu thập tên tiểu yêu nghiệt này!

Phế bỏ võ công của hắn, sau này nhốt lại nuôi, cũng coi như báo thù rửa hận cho Vu huynh.

“Môn chủ?”

Vừa nghe phía sau có tiếng khẽ gọi, Di Lan Sanh đem khăn lụa nhét vào ống áo.

Lão Tát Mãn run rẫy chống gậy đi tới: “Môn chủ, Quỹ Ngư Nhi đã chạy trốn.”

“Yêu nữ này quả nhiên không thể tin được!” Mặt Di Lan Sanh biến sắc, “Cô ta trốn đi nơi nào?”

“Đêm qua, lão hủ nhìn thấy cô ta chạy vào Tàng Long đảo, sợ rằng đi tìm tình nhân cũ của mình.”

“Tuyệt đối không phải như vậy.” Một giọng nói bỗng nhiên chen vào, Ly Vô Chướng nhìn hai người lắc đầu, “Quỹ Ngư Nhi không phải là người xảo trá, cô ấy tự mình đi tìm Phục Lộc để trả thù.”

“Cái gì?” Bạch Đàm đúng lúc đi tới, nghe thấy câu này, trong lòng cả kinh.

Vì sao dì lại kích động, một thân một mình tự ý xông vào trả thù?

Trong tay bọn họ không phải còn có con tin hay sao? Phục Lộc nếu dám gây bất lợi cho dì, hắn sẽ bắt con của gã ra chém.

“Vô Chướng, ngươi đi theo ta!” Bạch Đàm bước nhanh xuống khoang đáy, đẩy cửa khoang ra.

Một mùi máu tanh kỳ dị lập tức phả vào mặt.

Thiếu niên nhỏ gầy lẳng lặng nằm dưới sàn khoang đáy, trên mặt che vải bố, quần áo lộn xộn nhăn nheo, thắt lưng bị cởi ra, trên cái cổ tinh tế che đầy dấu hôn ám muội.

Bạch Đàm kì lạ cúi người, mở tấm vải bố trên mặt cậu ta.

Thiếu niên đột nhiên trợn to mắt, đôi mắt hổ phách giờ đã chằng chịt tơ máu, nước mắt lưng tròng, con ngươi tựa như sắp vỡ vụn.

Có nỗi đau bén nhọn cơ hồ muốn tuôn ra từ hốc mắt.

Bạch Đàm bị cậu ta dùng loại ánh mắt này nhìn đến giật mình, tầm mắt ở trên những vết đỏ bồi hồi một lúc, mới ý thức được cái gì. Hắn không thể tin ngồi xổm xuống, mở vạt áo của thiếu niên, quả nhiên vừa nhìn đã phát hiện giữa hai chân cậu ta giờ đã lộn xộn, tuy rằng có xử lí qua nhưng vẫn vô cùng thê thảm, xanh xanh tím tím một mảng lớn, chính là vết tích bị người chà đạp qua.

Bạch Đàm thay cậu ta buộc chặt lại áo bào, trong lòng giận không nhịn nổi, phút chốc đã nghĩ tới một người.

Trên chiếc thuyền này, chỉ có con quỷ đói háu sắc đó mới làm ra cái việc không bằng cầm thú này!

Hắn ôm ngang Phục Lân, giao cho Ly Vô Chướng: “Gọi người đến tắm rửa sạch sẽ cho cậu ta.”

Dứt lời, đã nhanh chóng chạy lên boong thuyền, lớn tiếng quát to: “Tác Đồ, ngươi ra đây cho ta!”