Dược Nhân Độc

Chương 48



Nương theo ánh đèn yếu ớt, Nhan Như Ngọc nhìn thấy một nam tử tóc trắng đang ngồi xếp bằng trên giường trong Thiện Phòng, lúc nàng đi tới, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, thì không khỏi ngạc nhiên nghi hoặc, nhưng khi nam tử mở mắt, đôi con ngươi hẹp dài tập trung nhìn về người trước mặt, chỉ bằng ánh mắt khiếp người, mọi nghi ngờ của Nhan Như Ngọc thoáng cái đã mất, kinh hoảng quỳ trước giường: "Thiếp Nhan Như Ngọc, bái kiến giáo chủ."

Nam tử tóc trắng cười nhạt: "Như Ngọc chính là Như Ngọc, đôi mắt quả nhiên tinh tường."

"Nào có nào có, giáo chủ quá khen rồi."

Nhan Như Ngọc che miệng cười, nàng có khuôn mặt nhỏ xinh như thiếu nữ, không chút dấu vết năm tháng, chỉ có đôi mắt là lộ ra vẻ bình tĩnh không hợp vẻ ngoài. "Từ lúc nghe tin giáo chủ qua đời, thiếp vẫn không tin, luôn cảm thấy buồn bã bất an, ngày hôm qua, Tư hộ pháp mời thiếp đến thăm một vị cố nhân của ngài ấy, nói rằng nếu thiếp không đi, sẽ hối hận cả đời, thiếp trong lòng liền hoài nghi... không nghĩ tới, không ngờ gặp được giáo chủ. Nhưng mà khuôn mặt mới này của ngài, có chút không giống..."

Nhan Như Ngọc cẩn thận quan sát khuôn mặt nam tử tóc trắng, định nói lại thôi.

"Không sai, khuôn mặt ngươi nhìn thấy xác thực không phải dị dung mà thành. Trên đời sao lại có dị trang mà ngươi không nhận ra?" Vu Diêm Phù sờ cằm, Bản tọa chính là, tái thi hoàn hồn..."

Một câu nói như bâng quơ, nhưng vào tai Ly Vô Chướng, lại như sét đánh giữa trời, làm cả người hắn lập tức cứng đờ.

Nhan Như Ngọc ngạc nhiên không thôi: "Trên đời này cư nhiên lại có chuyện lạ tái thi hoàn hồn này!"

"Bản tọa cùng chủ nhân của thân thể này có chung lời nguyền cộng mệnh, cũng không coi là hiếm, có nhân tất có quả... Như Ngọc, ngươi chắc cũng biết bản tọa triệu ngươi tới đây là vì chuyện gì?"

Nhan Như Ngọc ngầm hiểu ý, lấy chiếc hộp gỗ trong tay đặt lên giường nhỏ, từ búi tóc lấy ra một cây trâm ngọc tra vào ổ khóa hình hoa sen, vặn một cái, chiếc hòm "cạch" một tiếng mở ra. Trong hòm, tầng thứ nhất là đủ loại đồ vật nhỏ bằng bạc, đao trùy câu đâm, không thiếu thứ gì; tầng thứ hai là đủ loại bình sứ đầy màu sắc, ở tầng thấp hơn, có một chiếc mặt nạ bằng hàn băng bảo giám, phía trên bảo giáo là một lớp da trắng nõn không tì vết... tấm da người tươi mới.

"Thiếp cũng chỉ có chút bản lĩnh để mưu sinh...mặc dù trong vương cung nếp sống đơn giản nhưng tay nghề vẫn còn giữ được. Giáo chủ, chắc đối với dáng vẻ hiện giờ không hài lòng?"

Vu Diêm Phù cầm lấy cây ngân đao hình bán nguyệt, ngón tay lướt nhẹ trên lưỡi đao, lập tức tạo ra một miệng vết thương. Y chạm vào giọt máu trên ngón tay mình, nheo mắt, mỉm cười: "Như Ngọc vẫn là rất hiểu ý, nhưng mà, ngươi có nhớ hình dáng ngày xưa của bản tọa?"

Nhan Như Ngọc chớp mắt, đôi mắt thu thủy e lệ ngượng ngùng: "Tuyệt thế phong tư của giáo chủ, ai thấy một lần đều khó quên? Chỉ là, pháp dịch dung thay đổi khuôn mặt là chuyện tinh tế, tỉ mỉ chạm khắc trên da người, chỉ hơi có sai lầm, sẽ rất khó sửa. Một tấm da tốt ngàn năm một thuở, có thể dùng để dị dung, đã ít lại càng thêm ít, mà trước khi đổi mặt, thiếp cần phải lột da trên mặt giáo chủ, mới có thể đặt khuôn mặt mới lên, thiếp không dám tùy tiện động thủ. Giáo chủ, ngài có mang theo chân dung bên người không?"

"Tất nhiên là không có." Vu Diêm Phù nhíu lông mày, liếc nhìn người nam tử đang đứng bên cạnh.

"Thuộc hạ sẽ lập tức vẽ!" Tư U bắt được tầm mắt của y, thì thụ sủng nhược kinh, cầm chân nến lên, đi tới cái bàn bên cạnh cửa sổ, thì nhạy bén phát hiện một dòng khí lưu đang dao động, từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Trong lòng gã khẽ động, quát to "Ai ở bên ngoài!", cây roi trong tay áo như rồng cuộn, bất ngờ xuyên qua cửa sổ bằng gỗ!

Ly Vô Chướng lắc mình né tránh, bị roi dài cuốn lấy cánh tay, làm cơ thể hắn khựng lại, còn chưa kịp triển khai chướng thuật, đã bị roi dài kéo vào phòng, ngã người trước giường, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy Vu Diêm Phù đang rũ mắt nhìn hắn. Ánh mắt y sáng như đuốc, làm đầu óc hắn trong khoảng khắc như con đê bị vỡ, rạn nứt đổ ầm.

Trong nhất thời, tinh thần hắn như bị đánh một cú thật mạnh, không dám chạy trốn, cũng không dám liếc mắt nhìn người ngồi trên giường, xoay người quỳ rạp, dập đầu thật mạnh xuống đất, làm trán rách toạt chảy máu: "Sư....sư....sư tôn...."

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, hắn mới nghe được một tiếng khẽ cười.

"Ngươi còn biết gọi ta một tiếng sư tôn? Vi sư còn tưởng ngươi đã quên mất mình là đồ đệ của ai."

Trong giọng nói nam nhân mang theo ý nghiền ngẫm. Ý nghiền ngẫm này tựa như một thanh đao nhỏ dán chặt vào cổ họng của hắn rà soát, việc này so với dứt khoát róc xương cắt thịt còn dày vò người khác hơn nhiều.

Đầu Ly Vô Chướng không rời mặt đất, hai tay nặng như rót chì: "Vô Chướng, không dám quên."

"Không dám quên?" Vu Diêm Phù trào phúng cười nói, "Ngươi biết tiểu yêu nghiệt năm đó là muốn ám hại vi sư, lại cố tình không báo. Tính mạng vi sư đang ngàn cân treo sợi tóc, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, sau lại, lại giúp đỡ hắn đem ta nghiền xương thành tro.... Lúc vi sư thấy ngươi làm mấy việc đại nghịch bất đạo, đúng là quên rất triệt để.

Ly Vô Chướng liên tục dập đầu: "Đồ... đồ... nhi thật đã phạm đại tội."

"Vi sư.... đối với ngươi như thế nào?"

Ly Vô Chướng lại dập đầu mấy cái, trên mặt đất lưu lại vết máu tươi.

"Đồ nhi vốn là kẻ không nơi nương tựa, nếu không nhờ sư tôn năm đó thu lưu, dốc lòng truyền thụ võ nghệ, đồ nhi không thể bước chân trên giang hồ. Sư tôn đối với đồ nhi ơn trọng như núi. Đồ...nhi tự biết so với súc sinh không bằng, thỉnh sư tôn phạt đồ nhi thật nặng. Muốn giết, muốn lăng trì, đồ nhi không hề oán hận, chỉ cầu, chỉ cầu sư tôn đừng làm khó Đàm Nhi...Đàm Nhi chỉ nhất thời kích động, không hiểu chuyện thôi!"

Vu Diêm Phù nghe hắn một chữ lại một chữ "Đàm Nhi", kêu đến cực kì thân mật, trong mắt liền loé lên tia thâm trầm: "Nghiệt đồ, vi sư trước giờ thật không phát hiện...Ngươi quả thực là kẻ si tình."

Ly Vô Chướng tự biết tai vạ đến nơi, nên ngậm miệng không đáp, trong lòng nặng như rơi xuống đáy vực.

Hắn lo lắng không phải cho chính mình, mà là cho Bạch Đàm. Mệnh của tiểu sư đệ đáng thương vốn đã sắp hết, nếu biết bên dưới lớp da Thiên Túc là hồn của sư tôn, e rằng sẽ bị dọa đến chết tươi, cho dù không bị hù chết, rơi vào trong tay sư tôn, cũng bị nhổ bỏ nanh vuốt, bị người dằn vặt trong lòng bàn tay, hắn là người kiêu ngạo lại mẫn cảm, nếu bị như vậy, thực sẽ sống không bằng chết.

Không được, nếu mình còn sống trở về, nhất định phải mang Bạch Đàm rời khỏi nơi này.

Nghĩ tới đây, hắn dập đầu lạy, chắp hai tay: "Sư tôn... đồ... đồ nhi sẽ mang Bạch Đàm tới, bồi tội với người được không?"

Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn thấu bộ dáng hoang mang, luống cuống của hắn, thì ra tay nhanh như chớp, tay điểm vào lồng ngực hắn: "Bồi tội? Không cần. Ngươi nếu thật có tâm ăn năn, chỉ cần coi chừng tốt tiểu yêu nghiệt kia, mấy ngày này nghĩ cách khuyên hắn vẽ một bức họa. Còn việc, nói hắn họa gì, ngươi vừa rồi cũng đã nghe thấy."

Đẩy cửa phòng ra, mới đi được vài bước, thì lồng ngực nơi Vu Diêm Phù chạm phải lưu lại một cảm giác nóng cháy, mồ hôi lạnh thấm vào áo lót của Ly Vô Chướng, cảm thấy cũng không đáng ngại, nhất thời như có cảm giác từ cõi chết trở về. Hắn quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai người kia không cùng đi theo, thì vội vã đi nhanh đến Thiện phòng nơi Bạch Đàm trụ, gõ cửa mấy lần, thấy bên trong không chút phản ứng, thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Vừa thấy cảnh trước mắt, Ly Vô Chướng đã cứng cả người.

Chỉ thấy tiểu thiếu niên nằm lẻ loi trên mặt đất, không hề nhúc nhích, mái tóc đen xõa tung che nửa khuôn mặt của hắn, lại mơ hồ có thể thấy vết máu loang lỗ trên môi, hai tay vẫn giữ thế kết ấn, chắc hẳn lúc đang ngồi không chống đỡ được, từ trên giường té xuống đất.

Hắn nhanh chân bước tới, dìu người ngồi dậy, thì đồng tử đột nhiên mở to ——

Trước ngực thiếu niên nhiễm đỏ một mảng nhìn mà giật mình, tất cả đều là máu nôn.

...

"Giáo chủ cứ bỏ qua cho hắn như vậy, ngài không sợ hắn lập tức sẽ nói ngài là ai cho tiểu yêu nghiệt kia biết, kêu tiểu yêu nghiệt đào tẩu, khiến giáo chủ khó bề thu hồi được công lực?" Tư U đóng cửa, đi tới cạnh giường, nắm bút lông dê trong tay, "Còn nữa, tiểu yêu nghiệt kia không có khả năng thư họa, sao có thể họa gương mặt giáo chủ được? Thuộc hạ trước đây... từng họa giáo chủ, không bằng để thuộc hạ thử xem"

Nhan Như Ngọc gật gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, giáo chủ, Tư hộ pháp là tùy tùng của ngài nhiều năm, nắm rõ tường tận mọi đặt điểm trên khuôn mặt của giáo chủ... giáo chủ vì sao cứ cố tình kêu tên nghịch đồ kia họa chứ?"

Vu Diêm Phù nheo mắt, như cười như không, hàm ý sâu xa nói: "Nghịch đồ kia tuy rằng đáng trách, nhưng hắn có thiên phú gặp một lần thì không quên, học trộm võ công cũng ra dáng, hắn hận bản tọa sâu đậm như vậy, thường xuyên gặp ác mộng thấy bản tọa, tất nhiên sẽ đem tướng mạo của bản tọa... ghi tạc trong lòng"

"Rắc" một tiếng, cán bút trong tay gãy làm hai đoạn, Tư U đi tới cạnh bàn, một tay cầm cây bút bị gãy, một tay trải mảnh da dê trên mặt bàn. Mấy giọt máu len qua khe hở vết thương chảy xuống, rơi xuống da dê trắng noãn, như hồng mai trên tuyết. Đáy mắt gã liễm diễm, cổ tay xoay nhẹ một cái, dưới ngòi bút lập tức uốn lượn sinh ra nét vẽ bằng huyết ưu mỹ sinh động, phát họa tinh tế dung nhan tuyệt thế hiếm có trong ký ức của mình.

"Mọi người đều nói khả năng thư họa của Tư hộ pháp xuất thần nhập hóa, quả nhiên là danh bất hư truyền." Nhan Như Ngọc nhìn gần như xuất thần, không khỏi cảm thán một tiếng, nhưng lại có chút lo lắng về tấm da người đặt trên hàn băng bảo giám, mới đứng đối diện Vu Diêm Phù nói, "Giáo chủ, họa có thể chờ, nhưng da thì không chờ được. Cho dù đã có hàn băng bảo giám ở đây, thì nếu tấm da người không dùng Ngọc Dung Cao kề sát trên da thịt nuôi dưỡng, hai ba ngày sẽ hỏng."

Vu Diêm Phù nhìn bức họa dưới ngòi bút củangười bên cạnh, khẽ gật đầu: "Nếu đã như vậy, cũng được, ngươi trước tiên lột lớp da này đi." Dứt lời, y liền nằm lại trên giường nhỏ.

Nhan Như Ngọc vươn tay cầm bình sứ màu xanh lục, đổ một ít nước thuốc vào khăn lụa, đưa tới trước mặt Vu Diêm Phù, ôn nhu nói: "Giáo chủ, đây là Ma Phí Tán, ngài trước hãy ngửi một chút, thiếp mới động thủ được."

Lời còn chưa dứt, tay đã bị người cản lại, Vu Diêm Phù nhắm hai mắt, giọng trầm thấp: "Không cần, chút đau này, bản tọa vẫn chịu được. Loại Ma Phí Tán này, từ trước tới giờ bản tọa không dùng."

Nhan Như Ngọc do dự khuyên nhủ: "Giáo chủ, không dùng Ma Phí Tán, sợ rằng khó nhịn đuợc cái đau này."

"Đau thì đau thôi, bản tọa năm đó giết chết mẫu thân, cũng đáng phải chịu cái đau lột da một lần."

"Vâng, thiếp đã rõ." Nhan Như Ngọc lập tức thu tay về, không nhiều lời nữa, trong lòng biết rõ nhân vật như Vu Diêm Phù, giết người thây chất thành núi, máu chảy thành sông, từ trước tới giờ ngay cả ngủ cũng rất cẩn thận, chưa bao giờ thực sự ngủ, huống hồ muốn y dùng Ma Phí Tán khiến mình hôn mê, đem tính mạng giao cho kẻ khác, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nghĩ như thế, nàng cầm một con dao hình lưỡi câu lên, ngâm sơ vào bình rượu nhỏ, rồi chấm một ít Ngọc Dung Cao tại mũi, hạ đao xuống bên tai Vu Diêm Phù.

Lưỡi đao lạnh lẽo chạm vào làn da tái nhợt, cắt ra một đường máu lưu loát chạy dọc đến hàm dưới, máu vừa chảy ra, đã bị lượng Cao trên mũi dao ngăn lại. Mũi dao bên này vừa cạy lên một lớp da, bên kia đầu bút vẽ ra một đường trên giấy, da người như giấy, đao như bút, máu huyết làm mực, ba người trong ánh lửa hòa lẫn vào nhau, giống như trong cuộc chiến chém giết không chút tiếng động—— là tàn khốc cũng là tàn khốc, là phong nhã cũng là phong nhã.

Không lâu sau, một lớp da hoàn chỉnh đã được lột ra, người nằm trên giường nhỏ không hề nhúc nhích, lông mày không nhíu một chút, Nhan Như Ngọc trong lòng cảm thán không thôi, cẩn thận tỉ mỉ lấy da người trên bảo giám đặt lên khuôn mặt huyết nhục của đối phương, cẩn thận cắt lại chỗ thừa, tỉ mỉ khâu khép kín lớp da, sau đó nhanh chóng thoa Ngọc Dung Cao lên mép đường may, chỉ một thoáng sau, vết cắt đã biến mất không còn chút dấu vết.

Hai tay đặt bên người Vu Diêm Phù cuộn lại, khớp xương căng đến trắng bệch.

—— lúc này dày vò mới bắt đầu. Da thịt bày xích trở nên đau đớn, so với lúc lột da chỉ hơn chứ không kém, như vạn kiến cắn da, khiến người hận không xé luôn lớp da mặt, gãi lớp huyết nhục bên dưới.

Thuật dịch dung, cũng không huyền diệu tuyệt luân giống như trên giang hồ đồn thổi thảo luận, thoát thai hoán cốt, tất chẳng dễ dàng, chính như phượng hoàng niết bàn, thiêu thân phá kén, phải trải qua một đoạn hình phạt vô cùng tàn khốc.

Y chịu hình phạt tàn khốc như vậy, nhưng trong đầu lại hiện lên câu nói mơ màng của thiếu niên ngày ấy, khoé miệng bất giác câu lên.

Nhan Như Ngọc dùng khăn lụa lau máu tươi trên mặt Vu Diêm Phù: "Tư hộ pháp, ngài đã vẽ xong chưa?"

Tư U hạ xuống một nét bút cuối cùng, cầm giấy da dê lên, hai tay trình đến người trước mặt, chỉ thấy trên giấy xuất hiện đúng thật hình dáng của Vu Diêm Phù, thực là tuấn mỹ tuyệt luân, tà tứ phong nhã, như thần như ma.

Nhan Như Ngọc mở to hai mắt: "Trông thật sống động, tuyệt diệu, rất tốt."

Lại thấy Vu Diêm Phù nheo mắt ngắm bức họa, nhưng lại không tỏ ý kiến, lúc lâu cũng không nói một lời.

...

"Khụ khục..."

Ly Vô Chướng ho ra một ngụm máu tươi, cường ngạnh đem cổ chân khí truyền vào khí hải thiếu niên lần thứ hai, cảm thấy nội lực của hắn trong tâm mạch của thiếu niên chậm rãi lưu động, mới tinh bì lực tẫn mà thu hồi chưởng lực, thăm dò mũi thiếu niên, chỉ cảm thấy hơi thở người kia mong manh yếu ớt, rõ ràng là người sắp chết - ngàn cân treo sợi tóc.

Hắn ôm người thiếu niên vào lòng, hàm răng nghiến keng két: "Đã tới nước này, đệ còn muốn chữa thương cho kẻ khác... đệ nghĩ bản thân mình có mấy cái mệnh?"

Bạch Đàm liếm máu tươi bên môi, thở hổn hển, mơ hồ lẩm bẩm: "Sư huynh, mọi người đều nói, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, ta đã chết qua một lần, phúc khí tại sao còn chưa tới?"

"Sẽ tới, sẽ tới." Ly Vô Chướng nhẹ giọng dỗ dành, ôm người lên, một cước đá văng cửa sổ, muốn mang hắn theo rồi thả người nhảy ra, lại chợt thấy hai mắt bỗng nhiên đau đớn.

Hai tay hắn buông lơ, che lại hai mắt, làm người trong ngực rơi thẳng xuống đất, tỉnh táo hơn không ít. Bạch Đàm nổ lực mở mắt, thấy hành động của Ly Vô Chướng, không khỏi nghi hoặc: "Huynh làm sao vậy?"

Bạch Đàm chống người ngồi dậy, đến gần hắn, thấy Ly Vô Chướng đột nhiên quỳ rạp xuống, kéo mình vào lồng ngực, ghé sát bên tai, cắn răng nói: "Sư đệ... sư đệ, ngươi mau đi đi!"

"Tại sao? Huynh, rốt cuộc là bị làm sao?" Bạch Đàm vùng vẫy một hồi, thì thấy người vốn ôn hòa yếu đuối lại dùng hết sức lực ôm hắn, càng làm hắn không cách nào thoát ra.

"Tên Thiên Túc kia... Y... Y chính là... A! A... A!"

Lời còn chưa dứt, Bạch Đàm bỗng nghe Ly Vô Chướng kêu thảm một tiếng, giống như thống khổ khó nhịn, khiến Bạch Đàm sợ hết hồn, vội vã nắm chặt cánh tay của hắn, dùng sức gỡ bỏ ra, thì thấy Ly Vô Chướng cúi người xuống, hai tay che hai mắt, mười ngón tay co lại thành trảo, đầu ngón tay run rẩy đâm thẳng vào da.

Bạch Đàm lập tức điểm mấy huyệt đạo của hắn, nắm chặt cánh tay cứng đờ, gỡ xuống.

— -- -- đôi mắt thon dài đang nhắm lại thật chặt, máu tươi từ khoé mắt không ngừng trào ra, tạo thành hai đường uốn lượn dưới mí mắt, chảy xuống khoé môi đang co giật.

"Trước đây.... Sư tôn đã từng nhắc nhở ta tâm không nên phiền não,chớ để che mắt....

Ta giờ đây tự mua dây buộc mình, còn mắc phải lỗi lầm, không còn nhìn thấy, âu cũng tốt."