Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 287



Max nhìn ông ta với vẻ tò mò. Người đàn ông mặc giáp tấm và đội chiếc mũ bảo hiểm với nhiều lông vũ trên đó. Những bộ giáp của các hiệp sĩ bậc cao thường sẽ được trang trí như vậy. Có lẽ ông ta là Tử tước Sevron.

“Chuyện gì đã xảy ra với lũ quái tấn công ngôi làng?”. Hiệp sĩ kéo mặt nạ lên và. Đó là một người đàn ông khá ấn tượng với chiếc mũi to và nhọn như mỏ chim và bộ râu rậm rạp màu nâu.

“Tất cả xác sống đã được loại bỏ. Tuy nhiên, bọn quái xâm chiếm ngôi làng dường như đã di chuyển về phía Bắc.”

Riftan bước đến gần ông ta và nói. Người đàn ông khịt mũi như thể thấy tiếc nuối, và gõ vào cán dao trên thắt lưng mình.

“Vậy thì hiện tại sẽ không có cuộc chiến nào. Đã lâu rồi ta không sử dụng anh chàng này thỏa thích theo ý muốn, thật đáng tiếc.”

“Có khả năng chúng sẽ thay đổi hướng đi, nên tốt hơn là sẵn sàng hệ thống quân đội trong thời điểm hiện tại. Ngài đã liên lạc với các lãnh chúa khác chưa?”

Tử tước gật đầu trước câu hỏi của Riftan.

“Tất nhiên. Sứ giả đã được gửi đến các khu vực xung quanh ngay trong buổi sáng này, và một bức điện cũng đã được gửi đến lâu đài hoàng gia. Dù sớm hay muộn, một lực lượng chinh phạt sẽ được hình thành ở Balto.”

Nghe thấy thế, Max cau mày. Các pháp sư khác cũng bày tỏ sự lo ngại và trao đổi ánh mắt với nhau. Vua của Balto, Heimdall VI, được biết đến như một người Công giáo nhiệt thành. Có ổn không khi ông ấy biết đến các pháp sư hắc ám? Khi nàng nhìn về phía các Thánh Kỵ sĩ với vẻ mặt lo lắng, Kuahel Leon kéo ngựa của anh ta lên phía trên và nói.

“Chúng tôi đã chiến đấu cả đêm dài rồi. Chúng tôi muốn nghỉ ngơi ở lâu đài, có được không?”

Tử tước Sevron đặt một tay lên ngực, lịch sự đáp lại. “Dĩ nhiên rồi. Ta chỉ có thể cám ơn ngài vì đã cho ta vinh dự tiếp đón các sứ đồ của Chúa.”

“Vậy thì, phiền ngài chăm sóc cho chúng tôi.”

Ngay sau khi anh ta dứt lời, Tử tước ra lệnh cho những người lính đứng sau lưng ông ta.

“Người đâu! Hãy kính cẩn đưa họ vào lâu đài. Gọi quản gia và hãy chắc chắn rằng khách được tiếp đãi chu đáo.”

Sau khi binh lính thắp các ngọn đuốc, họ đứng hai bên trái phải để dẫn đường. Đội thám hiểm di chuyển chậm rãi trên lưng ngựa trên con đường nhỏ hẹp, dọc theo đó là những ngôi nhà. Max có thể thấy rõ thị trấn lộn xộn như thế nào dưới ánh sáng mờ ảo. Có một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ đường phố khiến nàng cảm thấy buồn nôn, và những ngôi nhà gỗ xếp gần nhau tồi tàn đến mức chúng có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Khi đến trung tâm, họ có thể thấy thêm vài ngôi nhà đúc khá giả, nhưng chúng trông cũng rất cũ kỹ như thể đã được xây từ rất lâu.

Rõ ràng, đây không phải là một trang viên thịnh vượng. Nàng nhìn lên cánh cổng lâu đài ở cuối ngọn đồi thoai thoải với vẻ lo âu. Rất khó để nhận ra diện mạo của lâu đài trong bóng tối, nhưng dường như nó không lớn lắm. Có thật là đủ chỗ cho 200 người không?

Khi nàng đang mang vẻ lo lắng, con hào gỗ từ từ hạ xuống như thể những người phía trước đã hoàn thành xác minh danh tính. Đội thám hiểm ngay lập tức vào cổng và băng qua khuôn viên rộng lớn. Sau khi đi qua cửa hàng thịt, tiệm bánh và lò rèn dọc trên đường chính, bản chất thật sự của lâu đài đã được tiết lộ. Họ giao ngựa cho binh lính vả bước chân vào đại sảnh.

Max mở to mắt trong kinh ngạc khi thấy cảnh vật hiện ra dưới ánh đèn mờ. Lâu đài Sevron hỗn độn không tưởng tượng nổi. Thay vì những phiến đá, trên nền sảnh là một tấm thảm cỏ bốc mùi như thể mấy năm chưa được cắt tỉa, và một vài mẫu xương bị gặm bởi chó lăn lốc ở một góc. Một tấm thảm lớn treo trên tường, bẩn đến nỗi khó có thể nói được hình thêu trang trí trên đó là gì. Nàng hoảng hốt và lùi lại. Không khí đặc quánh khiến nàng cảm thấy chết ngạt theo từng hơi thở.

“Các người đang làm gì vậy?”

Sau đó, một giọng khàn khàn vang lên từ đâu đó. Max xoay đầu. Những người hầu đang tụ tập bên lò sưởi, nằm xuống và cuộn mình trong chăn. Một trong số họ, Booth, đứng dậy và hỏi với đôi mắt mở to. “Khách đã quay về rồi sao?”

“Đúng vậy, hãy chuẩn bị thức ăn và phòng cho họ.”

Một người đàn ông ngoài bốn mươi, dường như là quản gia, càu nhàu một chút và đánh thức các người hầu. Max nhìn Riftan và Kuahel với ánh mắt lo lắng. Nàng đã hy vọng một trong hai người họ sẽ hét lên rằng họ không thể ngủ ở một nơi như thế này, nhưng cả hai đều không quan tâm đến sự bẩn thỉu của lâu đài.

“Ta ăn xong rồi, ta muốn một cốc bia.”

Hebaron nói trong khi ngáp lớn. Garrow, người đang đứng cạnh anh ta như một cái bóng, thở dài thườn thượt.

“Ngài vẫn thấy thèm khi đã uống hết rượu bia trong lâu đài này ngày hôm qua sao? Ngài có biết tôi đã rất lo sợ rằng ngài sẽ ngã khỏi ngựa lúc bình minh không?”

“Này, cậu không phải lo gì cả. Tôi chỉ uống một ít rượu…”

“Có đủ phòng không?”

Riftan hỏi thẳng thừng, cắt ngang màn đấu khẩu của họ. Quản gia nheo mắt đếm số lượng khách, rồi lắc đầu với vẻ xấu hổ.

“Còn một vài phòng trống, nhưng không đủ. Tôi nghĩ ngài và những linh mục nên nghỉ trong phòng, những người còn lại sẽ ngủ ở sảnh.”

Max nhìn xuống sàn nhà hôi hám với gương mặt xanh xao mệt mỏi. Thà cắm trại còn hơn nằm ở nơi đây. Nàng nhanh chóng liếc nhìn những pháp sư khác. Một số người có vẻ quan ngại như nàng, nhưng hầu hết đều kiệt sức đến mức mũi họ cũng tê liệt. Calto Serbel gần như không thể đứng vững với cây trượng và lắc đầu không ý kiến, trong khi những người còn lại thì khoanh tay ngủ gật.

Max đưa ra ánh nhìn tuyệt vọng. Nếu nàng phàn nàn, nàng sẽ trở thành một tiểu thư quý tộc kén chọn.

“Sao vậy?”

Yulysion hỏi với vẻ khó hiểu khi thấy nàng bồn chồn. Max ngập ngừng rồi đưa tay lên và thì thầm vào tai cậu ta.

“Ở đây… không phải lộn xộn quá sao?”

Yulysion quỳ một gối xuống như thể để nghe rõ hơn những gì nàng nói và nhìn xung quanh sảnh với đôi mắt mở to.

“Nó hơi bẩn.”

“Hả, hơi bẩn?”.

Max không thể tin nổi và ngước nhìn cậu ta. Thật ngạc nhiên khi một người trông có vẻ cầu kỳ như cậu ta lại có thể vô cảm đến vậy. Yulysion nhún vai và nói.

“Khi ở trên chiến trường, tôi thường nhắm mắt cạnh đống xác chết.” Max ngậm miệng, cạn lời. Chắc chắn, ở đây sẽ tốt hơn là dán mắt vào đống xác bị thiêu rụi. Khi nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Riftan,

“Hãy để các quý cô dùng phòng khách. Chúng tôi sẽ ngủ ở đại sảnh.”

“Hãy để phòng của chúng tôi cho các pháp sư.”

Kuahel tiếp tục. Quản gia há hốc mồm như để phản đối, nhưng rồi thở dài cam chịu và chỉ thị những người hầu dẫn khách về phòng. Các pháp sư đi lên lên cầu thang nhờ vào sự cân nhắc của các hiệp sĩ.

Max không hài lòng và nhìn chằm chằm vào Riftan. Riftan, người đã gật đầu khi nói rằng chàng sẽ đốt lửa trong phòng tắm hơi, quay sang nàng. Max run vai trước đôi mắt sắc lạnh. Vì lý do nào đó mà trông chàng còn tệ hơn trước.

“Sao nàng lại đứng đó mà không lên phòng?”

“Đó là…”. Max định hỏi rằng chàng có muốn nói chuyện một lúc, nhưng lại đỏ mặt trước những ánh nhìn tò mò của các hiệp sĩ và im lặng. “À, không có gì.” (mấy ông hiệp sĩ nhiều chuyện thấy ghê luôn á:d)

Sau đó nàng nhanh chóng đi lên cầu thang. Người hầu dẫn nàng đến một căn phòng có chiếc giường to. Max nhìn kỹ căn phòng, thắc mắc. Nó tốt hơn đại sảnh, nhưng không sạch sẽ thậm chí chỉ với những lời nói suông.

Nàng đi đến cửa sổ và mở cửa để không khí tràn vào. Những hầu gái cau mày sau khi mang giường phụ vào và dựng nó bên tường. “Ôi trời, cô làm gì vậy trong khi trời rất lạnh? Cô muốn chết cóng sao?”

“Tôi chỉ mở nó một chút để mùi có thể thoát ra.” Max trả lời hơi thô bạo, rồi cởi áo choàng và giáp và đặt chúng ở đầu giường. Annette đến cạnh nàng, cởi ủng ra và nói.

“Tôi xin lỗi, nhưng cô có thể mang nước tắm và khăn không? Tôi không muốn làm bẩn tấm chăn.” Sau đó cậu ấy cởi chiếc áo choàng đã dính đầy bụi bẩn. không hài lòng với lượng công việc tăng đột ngột, môi của những người giúp việc nhô ra. Rõ ràng, lâu đài không có phu nhân để giữ kỷ luật cho các người hầu.

Họ càu nhàu, mang bồn tắm vào phòng và đong đầy nước. Miriam, Elena, Sidina và Annette lần lượt ra phía sau bình phong để tắm rửa. Trong lúc đó, Max xốc đống than hồng và suy ngẫm về thái độ của Riftan. Nàng không thể hiểu nổi chàng. Không phải chàng đã lao đến cứu nàng sao? Không phải chàng đã chăm sóc cho bữa ăn của nàng sao? Nhưng chàng lại giả vờ như không quen biết nàng. Nàng cũng muốn quan tâm chàng, nhưng một lần nữa, chàng lại thờ ơ. Nàng cắn môi. Mặc dù đang kiệt sức đến sắp chết, nhưng tâm trí nàng vẫn mông lung một cách lạ lùng.

‘Hôm nay… chắc sẽ khó có cơ hội để ở một mình với chàng.’

Cho dù nàng không có ý định làm theo lời khuyên của Annette, nàng vẫn cảm thấy hối hận khi tình hình thành ra thế này. Max vô tình lộ ra vẻ mặt thất vọng và vội vã rủ bỏ chúng đi. ‘Mày đang nghĩ cái quái gì thế.’

Khi nàng lắc đầu dữ dội, Annette, người vừa tắm xong, cau mày khi nhìn thấy nàng. “Cậu làm gì vậy?”

“À, không gì đâu.”

Nàng ném cành cây xuống sàn nhà, cầm quần áo và xà phòng và ra sau tấm màn. Sau đó nàng cởi bỏ bộ đồ xộc xệch, làm ướt khăn và lau đi bụi bẩn trên người thật tỉ mỉ. Gương mặt nàng lộn xộn đến nỗi cái khăn nhanh chóng chuyển sang màu đen.

Nàng rên rỉ trong đau khổ, thoa xà phòng lên mọi ngóc ngách của cơ thể và gội đầu cẩn thận. Mọi người khác đều đã ngủ như chết sau khi nàng tắm xong. Max ngồi trước lò sưởi để sấy tóc và suy nghĩ một lúc. Dù trong hoàn cảnh nào, nàng cũng không muốn cuộc hội ngộ sau vài năm kết thúc một cách vô ích như vậy. Ít nhất nàng cũng muốn nói lời cảm ơn đến chàng vì đã cứu nàng.

Nàng mở cửa, nhìn ra ngoài hành lang tối tăm, và từ từ đi xuống cầu thang. Khi đó nàng bắt gặp Riftan, Kuahel, Herbaron và Calto Serbel đang ngồi xung quanh chiếc bàn đặt trước lò sưởi. Dường như họ đang thảo luận về chuyển động của lũ quái vật, họ trải tấm bản đồ ra và tranh cãi dữ dội. Nhìn thấy cảnh tượng, nàng tự cảm thấy xấu hổ vì đã mải mê suy nghĩ điên cuồng. Nàng bất lực lê bước lên cầu thang và chui vào chiếc giường trống rỗng.

Ngày kế tiếp, Max mở mắt khi lửa trong lò sưởi sắp tàn. Cuộn mình trong cái lạnh khủng khiếp, Max đứng dậy khỏi giường, ném củi vào lò và ấn mạnh ống thổi. Một lúc sau, ngọn lửa bừng lên và lan tỏa hơi nóng như thiêu đốt.

Nàng làm ấm cơ thể lạnh cóng của mình, sau đó tiến đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Lâu đài của Tử tước trông đẹp hơn nhiều dưới ánh nắng ban mai rực rỡ. Max vươn vai, ngắm nhìn những mái nhà lấp lánh ánh bạc và khu rừng thông xanh mướt. Vào khoảnh khắc đó, nàng bắt gặp bóng dáng Riftan khoác chiếc áo choàng đen đang đi về phía chuồng ngựa. Mắt nàng sáng lên ngay lập tức. Nàng vội vã rửa mặt và chải tóc. Sidina ngẩng đầu lên và ngáp dài.

“Trời sáng rồi sao?”

“Ồ, vẫn còn sớm lắm. Cậu cứ ngủ thêm đi.” Max nói trong sự tha thiết, không muốn bị quấy rầy nhiều nhất có thể. Sidina ngả đầu xuống gối một lần nữa.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó khoác áo choàng và rón rén bước ra ngoài. Khi đi xuống cầu thang, nàng thoáng nhìn đại sảnh, trông kinh khủng hơn những gì nàng đã thấy tối qua. Nàng dùng một tay bịt mũi và chạy nhanh ra ngoài với tay còn lại cẩn thận giữ cho váy không chạm sàn nhà. Ngay khi hít thở bầu không khí mùa đông trong lành, nàng cảm thấy mình như vừa sống lại.

‘Mình mong mình sẽ không ở đây lâu.’

Nàng chán ngấy và đi đến chuồng ngựa. Sau khi dạo quanh lâu đài qua khu rừng rợp bóng cây thông được một lúc, một chuồng ngựa khá lớn hiện ra.

Max định chạy đến đó, đột nhiên dừng bước. Cách đó không xa, Riftan đang ngồi với đôi chân duỗi thẳng ra. Max mở to mắt. Chàng gần như nằm trên lưng Talon, hai tay khoanh trước ngực và chàng nhắm nghiền mắt.

“Riftan? Sao ở một nơi như vậy…”

Khi nàng băng qua bụi cây và cố tiếp cận chàng, Talon - đang ngồi trên sàn, đắm mình dưới ánh mặt trời, khịt mũi lớn như ra hiệu cho nàng hãy im lặng. Max nhanh chóng ngậm miệng. Có vẻ như ý chàng trai là đừng làm phiền Riftan nghỉ ngơi. Nàng đứng nín thở và bất động một lúc, và khi Riftan không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng thận trọng di chuyển và ngồi xổm xuống trước mặt chàng.

Khi chàng nhẹ nhàng thả lỏng đôi môi và hàng mi dài, trông chàng dịu dàng và mệt mỏi đến không ngờ. Max cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, và nàng lướt mắt qua khuôn mặt chàng. Dù nhìn chàng lạnh lùng, cô đơn đến đâu, nàng chỉ muốn ôm và sưởi ấm cho chàng. Nàng ngồi xuống, ôm đầu gối và thở dài.

Vừa lúc đó, một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc chàng. Max lo lắng nhìn vài sợi tóc chạm vào mi mắt khiến trán của Riftan nhăn lại một chút. Nàng do dự một lúc, sau đó cẩn thận đưa tay ra vén mái tóc của chàng. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp, mềm mại của chàng phả vào cổ tay nàng.

Nàng bối rối và nhìn xuống chiếc mũi thẳng và đôi môi đầy đặn bên dưới nó. Sau đó, theo quán tính, nàng cúi xuống và nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi chàng.

Ngay khoảnh khắc đó, Riftan nhướng hàng mi. Max cứng đờ người. Chàng nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt trong veo, như thể chàng chưa hề ngủ. Gương mặt chàng mang vẻ vô cảm mà nàng không thể hiểu được. Nàng vội vàng quay người lại. Rồi một bàn tay to lớn đeo găng da quấn lấy gáy của nàng.

Max rên rỉ khi chiếc lưỡi nóng bỏng của chàng chui vào miệng nàng. Chàng nghiêng đầu để vào sâu hơn và kéo nàng ngồi vào lòng. Cánh tay thép của chàng siết chặt eo nàng như dây xích, và bộ ngực vạm vỡ của chàng áp mạnh vào ngực nàng.

Max thở hổn hển, bắt gặp ánh mắt đen láy của chàng. Nàng như đang ôm một quả cầu lửa. Cảm giác như có một ngọn lửa bùng lên trong huyết quản, và rồi một làn sóng của sự an tâm, đam mê và khao khát ập đến ngay lập tức, khiến đầu ốc nàng trống rỗng.

Max nắm lấy vạt áo choàng của chàng và kéo chàng đến thật gần. Lúc đó, ánh mắt của nàng bắt gặp cảnh tượng Ruth Serbel, đang đứng há hốc mồm phía sau vai chàng.