Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 293



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Họ đã có thể xuống núi trước khi trời tối, nhưng ngôi làng mà họ đến không có ai cả. Dường như tất cả mọi người đã đi về phía Nam từ rất lâu rồi. Họ nhìn hàng rào bị sập, những ngôi nhà gần như đổ nát, và nhanh chóng xem xét một số tòa nhà vững vàng nhất.

Các thánh kỵ sĩ che mái nhà bị sập bằng những vỏ bao da trong chốc lát và đặt ván lên tường để làm chỗ ở tạm thời, còn các pháp sư thì đuổi chuột và nhện khỏi căn nhà được dùng để làm chuồng, sau đó dẫn ngựa vào, mang thêm nước và thức ăn gia súc. Trong lúc đó, Riftan và thuộc hạ dựng lại hàng rào bị hỏng và đốt lửa ở khắp nơi để chuẩn bị cho các cuộc tấn công của quái vật.

“Chúng ta chỉ ở đây một đêm, có cần thiết phải làm vậy không?”

Ruth, người đang lắp đặt công thức phép thuật phòng thủ quanh hàng rào, càu nhàu với vẻ mặt khó chịu. Riftan liếc cậu ta, quét bỏ ánh mắt quả quyết đang hướng về chàng.

“Nếu cậu không muốn đêm nay là đêm cuối của cậu, thì hãy im lặng đi.” (Mấy ông này cãi nhau tíu tíu sao á )

“Nhưng mà có đến 19 pháp sư cao cấp trong chuyến thám hiểm này! Tại sao tôi phải làm việc này một mình?”

“Cậu nên hỏi chú của cậu ý.”

Hebaron đang tựa vào hàng rào, nhấp rượu từ bình và nói chậm rãi.

“Các pháp sư của Tháp Thế giới giả vờ như không nghe khi chúng ta nói. Chúng ta ở cùng phe với tên phản bội.”

Ruth ngậm chặt miệng với khuôn mặt ủ rũ và lặng lẽ vẽ công thức phép thuật lên mặt đất. Tuy nhiên, khi cơn gió thổi ngày càng mạnh và tuyết trở nên dày hơn, cậu ta kéo tóc như thể bụng đang sôi sục.

“Ch*t tiệt, rắc rối gì thế này?”

Cậu ta nhìn lên bầu trời xanh thẫm và than thở, sau đó quay đầu về Riftan như thể nhớ ra điều gì đó.

“Nghĩ lại thì, có vẻ như Phu nhân Calypse đã được trao tặng thuộc tính Đất trong buổi lễ trao phép thuật. Rõ ràng, phu nhân hẳn đã học được nhiều loại phép thuật phòng thủ ở Tháp Thế giới. Nếu ngài nhờ phu nhân giúp đỡ, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi…”

“Ruth Serbel.”

Riftan nhìn chằm chằm vào khu rừng tăm tối và nhấp ít rượu trong bình. Sau đó chàng thêm vào với một giọng nhẹ nhàng.

“Cậu có muốn chết không?”

“…Tôi phải nói một lần dù tôi biết chuyện đó sẽ không xảy ra.”

“Nếu cậu đã nuốt sống đá mana của serpent, hãy im lặng và làm việc đi.”

Riftan lạnh lùng nói và cầm một ngọn đuốc treo cạnh hàng rào để quan sát xung quanh tuyến phòng thủ. Chàng bước đi chậm rãi vào bóng tối và nhìn dưới mặt đất và các nhánh cây để kiểm tra xem có dấu hiện của quái vật hay quái thú không, lúc đó Hebaron đang đi loanh quanh và theo sau chàng, đặt một cánh tay lên vai chàng và thì thầm.

“Đội trưởng, có một túp lều có thể sử dụng được cách ký túc xá không xa, vì vậy tôi đã bảo Garrow dọn dẹp nó rồi.”

Riftan đứng sừng sững. Hebaron cười khẩy, vuốt ve chiếc cằm xù xì đã mấy ngày chưa cạo.

“Tôi sẽ đảm bảo để không ai đến gần ngài.” =]]]]]]]]]]

“…Hãy khám xét kỹ lưỡng khi cậu có thời gian để làm chuyện vô ích.”

Riftan gạt tay cậu ta một cách man rợ, rồi lại nhìn quanh khu rừng. Tuy nhiên, ý thức của chàng đã tan nát và chàng không thể nhìn thấy gì nữa. Chàng rên rỉ trong tâm và lắc đầu dữ dội. Hebaron chậm rãi đi theo chàng và tiếp tục cào nát nội tâm của chàng.( thực sự trong đám bạn lúc nào cũng phải có một người như Hebaron)

“Tôi rất buồn khi thấy đội trưởng phải chịu đựng nó. Tình huống này quá khắc nghiệt đối với một người đàn ông đã ròng rã chờ đợi vợ mình trở về trong suốt ba năm.”

“… Cậu có muốn vỡ mồm không?”

Hebaron giơ hai tay lên ở tư thế đầu hàng. Riftan nhìn cậu ta, rồi lại xoay người và bắt đầu di chuyển. Nhưng lời của cậu ta cứ văng vẳng trong đầu chàng.

Riftan quet mắt nhanh qua ngọn núi hoàn toàn chìm trong bóng tối trước khi quay trở lại ngôi làng đổ nát. Tuyết rơi càng lúc càng mạnh, và các hiệp sĩ có vẻ mặt cương quyết, nhưng chàng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của họ.

Riftan tìm kiếm Ruth bằng cách nghiêng ngọn đuốc vào bên trong hàng rào, ngọn đuốc dường như có thể bị dập tắt bởi cơn gió mạnh bất cứ lúc nào. Cậu ta đang dựa lưng vào hàng rào và đốt lửa trại. Ngay cả khi sử dụng hỏa thạch, cậu ta cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn cái lạnh, và nước da của cậu ta trông nhợt nhạt hơn bình thường. Liptan nhìn mặt cậu ta và hỏi thẳng thừng.

"Sao cậu không lo lắp đặt các công thức phép thuật phòng thủ đi mà lại ngồi chơi vậy?"

"Tất cả đã xong rồi, vì vậy đừng phiền tôi nữa!"

Cậu ta hét lên một cách điên cuồng như một con mèo đang giận dữ.

“Miễn là không có các quái vật cấp cao như serpend xâm nhập vào, chúng ta sẽ có thể sống sót trong một đêm hoặc lâu hơn.”

"Tốt."

Riftan gật đầu và đi đến nơi của Elliot. Cậu ta đang chỉ huy các hiệp sĩ dựng những thanh sắt nhọn xung quanh hàng rào. Nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến lũ quái vật to lớn, nhưng nó có thể ngăn những con sói ăn thịt người và quái thú đói khát nhảy qua hàng rào.

Riftan nói với Elliot khi cậu ta quan sát các hiệp sĩ xây dựng tuyến phòng thủ bằng cách cắm những thanh sắt dài xuống đất.

“Đủ rồi. Ruth đã tạo một chiếc khiên, nên chỉ cần giữ an ninh tối thiểu và để mọi người vào nghỉ ngơi đi.”

“Cần bao nhiêu người để canh gác?”

“Ba người thay phiên nhau là đủ rồi.”

“Hãy để chúng tôi đứng gác.”

Riftan quay đầu lại trước giọng nói đột ngột. Chỉ huy của các Thánh kỵ sĩ Max áo choàng đen từ từ đi về phía hàng phòng thủ mà họ đã dựng với sáu thuộc hạ của cậu ta.

“Đây là công việc của chúng tôi. Tôi không có ý định nợ cậu”.

Hiệp sĩ nói với đôi mắt xanh lục lóe lên làm chàng liên tưởng đến loài bò sát. Riptan cau mày.

“Cậu lại nói điều vô ích đấy. Hôm nay cậu đã tiêu thụ rất nhiều Thánh lực, vì vậy cậu cần phải nghỉ ngơi."

"Rất nhiều?"

Đôi lông mày mỏng của hiệp sĩ giật giật và hướng lên trên. Chàng từ lâu đã biết rằng cậu ta khá hung dữ và tự hào về ngoại hình của mình, nhưng chàng khó chịu vì sự cằn nhằn của cậu ta trong những ngày này. Riftan nhún vai như thể để hài lòng cậu ta, và quay đầu về phía Elliot.

“Cậu có nghe thấy không? Họ nói họ sẽ làm công việc khó chịu đó cho chúng ta, vì vậy hãy bảo mọi người nghỉ ngơi thôi”.

"được rồi."

Riftan ngay lập tức quay vào ký túc xá. Không biết các pháp sư của Tháp Thế giới đã vào khu tạm trú để nghỉ ngơi hay chưa vì không thấy họ đâu.

Chàng nhìn quanh túp lều nơi có ánh sáng. Sau đó chàng thấy một bóng người nhỏ xíu đang mang đầy củi trên tay và dừng bước. Lovar sải chân bên cạnh nàng, cầu xin nàng đưa củi, nhưng dường như nàng không quan tâm. Riftan quan sát khi nàng dũng cảm bước đi, và dùng một tay xoa xoa khuôn mặt của chàng một cách thô bạo.

“Thằng nhóc ch*t ti*t..."

Chàng chửi rủa Hebaron và quay lại một cách khó khăn. Nếu không làm vậy, chàng nghĩ mình sẽ tóm gọn nàng và kéo nàng đi bất cứ đâu ngay lập tức.

Như để rũ bỏ sự cám dỗ mạnh mẽ, chàng đi vào căn nhà xa nhất so với nơi mà nàng đã bước vào và ngồi xuống trước lò lửa. Một trong những hiệp sĩ tùy tùng nhanh chóng đi theo để phục vụ chàng.

Chàng vẫy tay để từ chối người muốn giúp chàng cởi áo giáp và ra lệnh cho cậu ta mang đến một ly rượu. Trong suốt chuyến thám hiểm, chàng phải hạn chế uống rượu hết mức có thế, nhưng chàng không nghĩ rằng mình sẽ có thể an toàn vượt qua đêm nay với tâm trí tỉnh táo. Sức chịu đựng của chàng đang ở bờ vực gần như bị vỡ nát.

Riftan nuốt một ngụm rượu lạnh buốt và dùng tay áo lâu môi một cách thô bạo. Chàng mong rằng hương vị và mùi hương của nàng sẽ phai nhạt đi một chút, nhưng kỉ niệm chỉ trở nên rõ ràng hơn.

Chàng ném đống củi vụn vào đống lửa rực cháy và khó chịu đưa tay xoa trán. Đột nhiên, hồi ức khi ngồi trước lò sưởi và vuốt ve nàng trong một đêm đông đầy tuyết lại ùa về.

Những ký ức về việc đặt cơ thể trần trụi đẫm mồ hôi của nàng lên đùi chàng và vuốt ve tấm lưng mịn màng, bờ vai và cặp mông tròn trịa của nàng trở nên thật sống động. Những cảm giác mái tóc gợn sóng phủ khắp cơ thể chàng như một tấm chăn, cảm giác từ bộ ngực mềm mại dịu dàng và hai n*m v* nhọn hồng hào của nàng, và phần mềm mại giữa hai chân nàng đều hiện lên một cách rõ ràng.

Bao tử chàng như đang chết ngạt vì những khao khát và đam mê trong tuyệt vọng. Chàng bực bội rên rỉ và bật dậy khỏi chỗ ngồi. Người phục vụ mang thức ăn cho chàng có một vẻ mặt khó hiểu.

"Đội trưởng, ngài đi đâu vậy?"

“Ta sẽ đi xung quanh một lần nữa và quay lại, nên cậu hãy nghỉ ngơi đi.”

Chàng nói thẳng thừng và sải bước ra ngoài mà không thèm nhặt áo khoác lên. Một trận bão tuyết đang hoành hành bên ngoài, nhưng chàng cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy, vì vậy chàng sẽ dễ chịu hơn nếu cái lạnh thấm sâu vào xương tủy chàng.

Chàng đứng trong tuyết và nhìn vào tòa nhà với những ánh đèn rực rỡ. Chỉ cần nhớ đến sự thật rằng nàng đang ở thật gần cũng đã khiến chàng cảm thấy mình như bị thiêu sống.

Chàng đã cố gắng không nghĩ đến nàng trong bao lâu rồi? Nụ cười của nàng, giọng nói luyên thuyên của nàng, cách nàng bướng bỉnh đến mức tức giận, và sự liều lĩnh và nguy hiểm đã khiến chàng phát điên lên... Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã thấy đau đớn tột cùng.

Chàng thà rằng không cảm giác được bất cứ điều gì. Vì vậy Max dù chàng đã giết chết cảm xúc của mình, nàng vẫn làm chàng rung động một cách đơn giản như vậy đấy. Thật là bực bội.

'Mình có thể chịu đựng cho đến khi chuyến thám hiểm kết thúc không?’

Chàng lau mặt thật khô và nôn nóng đi loanh quanh túp lều. Có lý do gì để không làm theo lời khuyên của Hebaron? Maximilian là vợ của chàng. Và chàng không muốn rời xa nàng nữa.

Chàng muốn ôm nàng thật chặt, hôn nàng đến khi nàng nghẹt thở và làm tình với nàng cho đến khi kiệt sức. Chàng muốn đắp chung tấm chăn với nàng. Chàng muốn nghe thấy giọng của nàng trước khi chìm vào giấc ngủ và muốn nàng là gương mặt đầu tiên mà chàng nhìn thấy khi thức dậy vào buổi sáng.

Nhưng sau đó, chàng biết rõ rằng mình sẽ mất hết kiểm soát. Sự thật là, ngay cả lúc này, chàng vẫn đang cố gắng kiếm chế ý muốn mang nàng trở về Anatol. Chàng nhìn vào túp lều mà nàng đang nghỉ ngơi, như thể đang mang tâm trạng khổ hạnh và đấu tranh để quay trở về. (ô cê khổ hạnh =]]])

***

Họ tiếp tục đi về phía Bắc dọc theo Dãy núi Rungel ngăn cách Livadon và Balto. Trong khi đó, họ đã bị quái vật tấn công hai lần, nhưng chuyến thám hiểm diễn ra suôn sẻ mà không ai bị thương nặng nhờ sự kết hợp của Đội Hiệp sĩ Remdragon và các Thánh Kỵ sĩ. Và cuối cùng họ đã có thể ra khỏi thung lũng và đến vùng đồng bằng phía Bắc.

Max nhìn mặt đất màu trắng nhợt nhạt, và kinh ngạc một cách lạ lùng. Cứ như nàng đang đứng trên một tờ giấy trắng được sử dụng bởi những người khổng lồ. Khi nàng nhìn quanh sườn núi bạc không một bóng cây hay tảng đá nào, nàng nghe thấy giọng nói khô khan của Kuahel Leon.

"Qua vùng đồng bằng này là đến Cao nguyên Pamela."