Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 297



Chàng nhìn quanh hồ chứa. Dòng nước ngọc bích đang bốc hơi từ từ chảy vào từng ngôi nhà qua một kênh nhỏ. Riftan chậm rãi gật đầu như thể bị thuyết phục.

"Với một lò sưởi tự nhiên, chúng ta sẽ có thể sống sót ở một nơi cằn cỗi như thế này."

“Ngoài hệ thống sưởi… Nguồn thức ăn từ đâu ra?”

Khi Yulysion nghiêng đầu đặt câu hỏi, Riftan trả lời một cách giễu cợt.

“Nó quá rõ ràng rồi. Cậu có thể săn và ăn gì ở vùng đất này ngoài quái vật?”

Max run vai. Hành động cho máu và thịt của quái vật vào cơ thể con người là một tội ác, kể cả trong đạo Shinto cũng không được phép. Nàng nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Kuahel với vẻ lo lắng. Anh ta giả vờ như không nghe thấy Riftan, bình tĩnh quay lại và gật đầu về phía Calto.

"Đây là những gì tôi muốn mọi người điều tra."

Các pháp sư nhìn theo anh ta, chớp mắt với vẻ tò mò. Max đi vòng với họ trên lưng ngựa, nhìn đi nhìn lại đống đổ nát được quét vôi trắng. Con đường trải đầy đá mòn, và dấu vết của những bức tường đá vẫn còn lại xung quanh hồ chứa. Hầu hết các tòa nhà trông giống với phong cách của các quốc gia cổ đại. Mái bằng phẳng và những bức tường thì được xây bằng đất sét và đá.

"Tôi muốn mọi người xem xét chỗ này."

Sau khi đi qua khoảng hơn chục tòa nhà đá, Kuahel dừng lại. Max lại quay đầu về phía trước. Họ có thể thấy một lối vào rộng rãi với hai cây cột và một mái vòm qua những vết nứt trên bức tường đá khổng lồ. Kuahel xuống ngựa, soi ánh sáng vào những hang động tối tăm, và giải thích thêm.

“Có hàng chục căn phòng được kết nối phức tạp như ổ kiến. Và mỗi phòng đều có những thứ dường như là công cụ phép thuật và một bức tranh tường có các ký tự cổ đại. Một số phòng được phong ấn ở mức độ cao, vì vậy tôi không thể kiểm tra bên trong. Tuy nhiên, vì mọi người có thể cảm nhận sự bất thường của dòng chảy mana, nên có vẻ như các công cụ phép thuật đã được cài đặt trong đó.”

"Ngài muốn bắt đầu từ đâu?"

"Tôi sẽ hướng dẫn."

Khi anh ta ra hiệu cho người của mình, các thánh kỵ sĩ đốt đuốc và treo chúng lên các bức tường của hang động. Max leo xuống Rem và nhìn kỹ bên trong hang. Trần nhà cao hơn so với nhìn từ bên ngoài, và có một số cột đá trên tường, vì vậy nó trông rất chắc chắn về mặt kết cấu.

Chắc hẳn đã có một người thợ hồ lành nghề trong số các pháp sư hắc ám sống ở đây. Khi nàng nhìn những hoa văn tinh xảo được chạm khắc trên cột với ánh mắt ngưỡng mộ, ai đó đã nắm lấy vai nàng. Max nhìn lại. Riftan đột ngột đi sau nàng, nhìn quanh lối vào với vẻ mặt đanh lại, sau đó đẩy nhẹ nàng ra sau và bước vào trong hang.

“Tốt hơn là chúng ta nên xem xét trước xem có nguy hiểm gì không rồi hãy tiến hành khảo sát.”

"Sẽ có hàng tá hiệp sĩ, bao gồm cả tôi, vì vậy đừng lo lắng về những điều không cần thiết nữa."

Kuahel chậm rãi nói như thể kìm nén sự khó chịu của mình.

"Nếu cậu thực sự phải làm vậy, hãy đảm bảo canh giữ bên ngoài để ngăn quái vật tiếp cận."

“Các người muốn tôi tin tưởng điều gì? Tôi biết có gì trong đó...!”

"Cậu đang rất hiểu lầm rồi đấy."

Kuahel phun ra với giọng lạnh như băng.

“Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cho phép các Hiệp sĩ Remdragon tham gia, nhưng tôi phụ trách đội điều tra này. Và tôi đang nói rằng cậu không thể làm gì khác mà phải để nó cho tôi."

Khuôn mặt của Riftan trở nên trầm lặng đến mức nguy hiểm. Max nuốt khan trong bầu không khí như thể họ sắp phóng dao bất cứ lúc nào. Vào lúc đó, tiếng thở dài của Calto vang lên.

“Thôi đi. Giáo hội đã hứa sẽ đảm bảo an toàn trong khi chúng tôi điều tra. Chúng tôi đã tin vào lời hứa đó và thực hiện một chuyến đi xa lạ đến nơi nguy hiểm này. Nhưng các cậu sẵn sàng chiến đấu bất cứ khi nào có cơ hội, kể cả khi chúng ta cùng chung sứ mệnh, vậy thì làm sao chúng tôi có thể yên tâm trong khi điều tra.”

Trước lời quở trách khắc nghiệt, khuôn mặt của Kuahel trở nên vô cảm như thể đang đeo một chiếc mặt nạ. Sự căng thẳng lắng xuống. Max bồn chồn và nhìn vào mắt ba người họ. Đúng lúc đó, Ruth Serbel chen qua giữa các pháp sư và bước tới, xen vào giữa Riftan và Kuahel.

“Calto nói đúng đấy. Sẽ không có gì tốt khi cãi nhau ở một nơi hoang vắng như này.”

Calto mở to mắt nhìn anh ta, như thể nói anh ta thật xấc láo khi can thiệp. Ruth vờ như không nhìn thấy ông ấy và tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

“Cả hai người đều biết việc đấu đá nội bộ trong cuộc thám hiểm sẽ nguy hiểm đến mức nào. Chúng ta đừng đánh mất sức mạnh của nhau bằng những cuộc chiến vô bổ, và hãy nhượng bộ một cách chừng mực và hợp tác với nhau. Chính các Thánh Kỵ sĩ là người biết rõ về hang động này, nên giao cho họ tìm kiếm bên trong là đúng đắn. Thay vào đó, Remdragon cũng có thể đi cùng họ. Ngay cả các Thánh Kỵ sĩ cũng sẽ không từ chối điều này, phải không?”

Có một nếp nhăn nhẹ trên trán Kuahel. Nhưng anh ta đang gật đầu như thể đã mệt mỏi vì tranh luận.

"Cứ làm bất cứ điều gì cậu thích."

Sau đó anh ta quay đi và sải bước vào lối vào hình vòm. Các pháp sư đang chú ý vào họ cũng lần lượt vào hang.

Max do dự theo sau họ, xem xét biểu hiện của Riftan. Với vẻ mặt không hài lòng, chàng ra lệnh cho các hiệp sĩ nhìn quanh khu vực, như thể chàng đã từ bỏ. Max thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng bắt kịp các pháp sư. 𝘛ìm‎ t𝒓𝗎yện‎ hay‎ tại‎ ++‎ t𝒓ùmt𝒓𝗎‎ yện.𝘝n‎ ++

Khu tàn tích có quy mô ngoài sức tưởng tượng. Sau khi đi qua một hành lang dài, có một tòa nhà tròn đủ rộng cho hàng trăm người, và có tám lối đi ở cuối hành lang. Kuahel lấy một mẩu giấy da nhỏ trong túi và mở nó ra.

“Đây là bản đồ với các phòng ở cuối mỗi lối đi. Nó sẽ hữu ích cho việc nghiên cứu.”

"Còn những căn phòng màu đen thì sao?"

"Đây là những căn phòng chưa được xác định vì thuật phong ấn.”

"Chúng ta nên kiểm tra những phòng này trước."

“Tôi muốn xem những bức tranh tường. Tôi tự hỏi trên đó viết những gì.”

Elena mở miệng nói. Các pháp sư quyết định lập nhóm và khảo sát các căn phòng. Max và Annette đi đến phòng nơi các công cụ phép thuật đã được lắp đặt. Một hiệp sĩ tên là Glade, Yulysion và Riftan đi theo để hộ tống họ.

"Chẳng phải hai người cãi nhau sao?"

Annette đột nhiên ghé sát sau lưng và thì thầm vào tai nàng. Dù nói nhỏ đến đâu, nàng cũng có cảm giác rằng Riftan đang lắng nghe, nên Max chỉ bật ra tiếng cười ngượng nghịu.

"Oh, không có gì đâu. Cậu không phải lo lắng về chuyện của mình... Hãy cố gắng hết sức trong cuộc khảo sát thôi.”

Annette mở miệng như muốn nói thêm, rồi lại ngậm chặt. Trong một sự im lặng kỳ lạ, họ đến một căn phòng cao khoảng 10 kvet (khoảng 3 m) và rộng khoảng 30 kvet (khoảng 9 m).

Khi thánh kỵ sĩ thắp sáng căn phòng bằng cách treo một ngọn đuốc bên cạnh đường thông gió, Riftan và Yulysion kiểm tra quanh phòng để xem có quái vật ẩn náu không. Trong khi đó, Max và Annette bắt đầu khảo sát các dạng phép thuật phức tạp phủ kín sàn và trần nhà, các ký tự cổ xưa và các công cụ phép thuật có hình dạng kỳ lạ phủ đầy trên một bức tường.

Các tác phẩm điêu khắc hình học được chạm khắc từ hàng trăm chiếc xương đan xen vào nhau như một họa tiết thảm và lấp đầy một bức tường khác, và một số mảnh thì nhô ra, và ở cuối là những viên đá trông như đá mana. Max nhìn vào nó đầu tiên. Nàng cảm thấy viên đá không có năng lượng như thể đã cạn kiệt phép thuật.

“Đây là vật liệu gì vậy? Nó không giống như xương của Serpend…”

Annette, người đang xem xét cẩn thận các mảnh xương, thì thầm. Max nhướng mày, vuốt những mảnh dính bụi trắng xóa.

“Nếu không phải Serpent… có thể là sâu (???) hoặc wyvern? Tớ nghĩ là tớ đã đọc được rằng chúng sống ở phía Bắc.”

"Đó là xương của tử xà basilisk."

Max giật mình trước âm thanh của giọng nói từ phía sau. Riftan lặng lẽ tiến lại gần, vươn tay từ sau lưng nàng và vuốt những mảnh hình bông tuyết được chế tác tinh xảo. Những ngón tay dài với xương nhô ra của chàng quét sạch lớp bụi tích tụ trên bề mặt của bức tượng và di chuyển một cách cẩn thận như để kiểm tra kết cấu.

“Thứ duy nhất tỏa sáng như thế này là xương của basilisk. Nhưng ta không biết rằng có một phân loài của rồng đỏ lại sống ở phía Bắc."

“Ngài đã bao giờ săn tử xà chưa?"

Yulysion thốt lên với giọng điệu phấn khích. Riftan lại đeo găng tay vào và trả lời thẳng thừng.

“Ta đã từng phải đối mặt với nó thường xuyên. Đó là con quái vật đắt giá nhất trong số các quái vật.”

“Nhưng xương của basilisk chắc như thép. Sẽ rất khó để tạo ra thứ này một cách tỉ mỉ dù với bất kỳ kỹ năng nào...”

Annette kinh ngạc nhìn lên đống xương. Còn Max cũng rất quan tâm đến những hiện vật do warlock cổ đại để lại.

Max tháo găng tay và truyền một ít năng lượng phép thuật vào viên đá để tìm ra công thức được cài đặt bên trong. Thật khó để hiểu được nguyên lý với kiến thức của nàng vì nó là một cấu trúc rất phức tạp và khó khăn. Nàng có một biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt mình. Một thiết bị được tạo ra trong một hang động như thế này, nên nó không thể là phép tấn công. Có lẽ là thuật phòng thủ... Hẳn phải có một số phép thuật khác trên đó.

Max lục lọi trong cặp và lấy ra một mảnh giấy và mẫu than. Và trong khi nàng đang vẽ dọc theo mạch phép thuật một cách đại khái thì Annette, người đang nhìn sang phía bên kia, hỏi lớn.

"Cậu tìm được gì rồi?"

Max lắc đầu.

“Tớ vẫn đang tìm hiểu. Tớ chỉ biết là nó phải ít nhất một trăm năm tuổi. Mạch gần như bị tắc... Không dễ dàng để hiểu được toàn bộ cấu trúc đâu."

“Chà, rõ ràng là nó được tạo ra với một mục đích, nhưng...”

Nàng đưa ra ánh nhìn khó hiểu.

"Rõ ràng sao?"

“Có lẽ đó là một ghi chép. Vẻ ngoài của nó tương tự như một công cụ phép dùng để lưu trữ và phát ra ánh sáng. Nó phức tạp hơn gấp vạn lần, nhưng....”

“Vậy, nếu sử dụng công cụ phép thuật này, cậu có thể thấy những gì mà warlock đã viết.”

Đôi mắt của Max lấp lánh sự hứng thú, và nàng nhìn hàng trăm mảnh xương lấp đầy bức tường. Annette tặc lưỡi.

"Cậu có nghĩ rằng sẽ mất cả tháng để khôi phục lại cái này không?"

"Có khoảng sáu phòng nữa được trang bị như này."

Thánh kỵ sĩ, người đã đứng im lặng như một cái bóng, đột nhiên mở miệng. Max mở to mắt ngước nhìn anh ta. Annette rên lên một tiếng đau đớn.

"Nó sẽ không kết thúc sớm đâu."

Họ nghiên cứu các công cụ phép thuật cho đến khi trời tối, nhưng không thể vượt qua sự ngăn cản của Riftan và ra khỏi căn phòng. Khi nàng ra khỏi hang, nàng có thể thấy các hiệp sĩ và pháp sư dựng lều ở khắp nơi và đốt lửa để chuẩn bị bữa ăn. Calto, người đang nhận báo cáo điều tra từ các pháp sư, nhìn thấy nàng và hỏi với giọng trang trọng đặc trưng của mình.

“Em có phát hiện ra điều gì không?"

Nàng cho ông ấy xem đoạn mạch phép mà nàng đã viết trên giấy da và mô tả căn phòng mà nàng và Annette đã khảo sát. Calto nheo mắt, nhìn nó và gật đầu với nàng như để nói nàng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Max thở dài và nhìn lại. Riftan, người đã đi theo nàng như một cái bóng, giờ đang nghe báo cáo từ Elliot ở nơi mà các hiệp sĩ đã tụ tập.

Max liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, rồi nhận bữa tối và ngồi bên đống lửa trại. Khi nàng cho mẫu xúc xích và khoai tây nướng vào cái bụng đói của mình, Sidina hét lên khi cậu ấy chạy về phía nàng.

“Max! Annette! Có biết tớ đã tìm thấy gì không?

Max, người đang nhét khoai tây nướng đến nỗi hai má phồng lên, nhìn Sidina với vẻ khó hiểu. Annette ngồi ăn đối diện với nàng, cau mày và hỏi.

"Cậu tìm được thứ gì rất tuyệt sao?"

"Đó là một phòng tắm, một phòng tắm!"

Sidina vỗ tay đầy phấn khích.

"Có một nhà tắm tự nhiên với một bồn tắm lớn trong tòa nhà đó!"

Cậu ấy chỉ vào tòa nhà bằng đá bên cạnh hồ chứa. Các pháp sư và hiệp sĩ, những người đang mong đợi một khám phá tuyệt vời, tiếp tục ăn với vẻ kiệt sức. Nhưng Max cũng cảm thấy vui sướng như Sidina. Đó là một khám phá đáng hoan nghênh.

Trong suốt chuyến đi, nàng đã làm tan tuyết và lau người bằng khăn ướt, nhưng thời tiết lạnh đến mức nàng hiếm khi làm vậy trong những ngày này. Nàng gần như từ bỏ sự sạch sẽ, nhưng có thể ngâm mình trong bồn nước nóng bốc hơi! Còn gì phấn khởi hơn thế nữa?

Nàng nuốt nước bọt và nhìn xung quanh. Nó thật sự rất hấp dẫn, nhưng việc cởi trần ở một nơi toàn đàn ông chắc chắn là không thể chấp nhận. Khi nàng nhìn vào khuôn mặt của các pháp sư và hiệp sĩ với ánh mắt ngập ngừng, Sidina cằn nhằn với giọng hào hứng.

“Tớ đã nhìn xung quanh và trông khá sạch sẽ. Nó cũng không tệ tí nào. Chúng ta cùng nhau đi tắm đi!"

“Cậu còn chần chừ gì nữa? Nào, đi thôi.”

Annette nhanh chóng nhặt chiếc túi lên mà không suy nghĩ nhiều. Max cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ và đi theo Sidina với quần áo mới và xà phòng.

Tình trạng của phòng tắm dễ chịu hơn mong đợi. Tòa nhà tương đối sạch sẽ, và bồn tắm bằng đá lớn được đong đầy nước suối nóng qua rãnh nước. Họ nhanh chóng cởi bỏ quần áo bẩn và ngâm mình trong làn nước nóng. Một tiếng rên rỉ ngây ngất phát ra trong nàng. Max thở dài mệt mỏi, chìm cả cơ thể trong nước.

“Tớ nghĩ mình có thể ở lại đây cho đến mùa hè. Ngay cả khi về nhà, rất khó để tận hưởng những phòng tắm sang trọng như vậy mỗi ngày.”

Sidina lẩm bẩm với vẻ mặt hài lòng. Max nhắc nhở cậu ấy với vẻ mặt u sầu.

"Tuy vậy, nếu chúng ta không nhanh chóng tìm ra căn cứ của lũ quái, một cuộc chiến khác có thể nổ ra. Thức ăn cũng không phải là vô hạn.”

"Ugh, cậu ngốc."

Sidina bắn nước tung tóe. Max cau mày và hất nước để trả đũa. Thật là đau đớn khi phải ra khỏi đây sau khi đắm chìm trong làn nước.

Nhưng khi cơn buồn ngủ ập đến và không thể chịu được nữa, nàng bước ra khỏi nước, để những người bạn tắm thêm một chút nữa. Và trước khi cơ thể lạnh đi, nàng đã thay quần áo mới và đi ra ngoài. Bầu trời lại đổ tuyết.

Nàng thở ra và đi dọc theo hồ nước. Không có cách nào để ngăn được cái lạnh vì Hỏa thạch đã cạn kiệt sức mạnh phép thuật của nó. Nàng xoay đầu tìm nơi ở, và bỗng nhiên có một thứ gì đó nặng và ấm áp đè lên vai nàng.

Max quay lại trong ngạc nhiên. Riftan đang mặc áo khoác đen bên ngoài một chiếc áo len, và choàng chiếc áo lông của chàng qua vai nàng.

"Phụ nữ sẽ ngủ trong tòa nhà đó."

Chàng nói thẳng, trùm mũ lên mái tóc ướt của nàng. Max nhìn tòa nhà nhỏ bằng đá mà Riftan chỉ bằng cách hất cằm. Đó là một căn nhà khá tươm tất. Riftan siết chặt áo của nàng và dẫn nàng đến đó. (có ai thấy cảm động ngay khúc này giống tui hông)

Max đi theo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của chàng. Tóc chàng hơi ướt như vừa tắm xong. Max rúc sát vào người Riftan, hít hà mùi cơ thể nam tính, hòa quyện với mùi xà phòng và xạ hương thoang thoảng. Nàng có thể ngửi thấy mùi này khi họ tắm chung với nhau.

Ký ức đột ngột ập đến khiến tim nàng đập dữ dội đến mức đau đớn. Max run vai khi cảm thấy đầu ngón tay mình ngứa ran. Nàng muốn vùi những ngón tay vào mái tóc ướt của chàng. Nàng muốn ngửi mùi cơ thể của chàng để thỏa mãn trái tim mình và vuốt ve làn da săn chắc, mịn màng của chàng. Max có vẻ đau khổ, mong chờ Riftan sẽ đưa nàng đến một nơi mà chỉ có hai người họ.

Nhưng chàng bỏ nàng trước căn nhà nơi Elena và Miriam đang nghỉ ngơi và đi về doanh trại do các hiệp sĩ đã dựng lên mà không thèm nói một câu chúc ngủ ngon. Max vùi mặt vào áo khoác của chàng và nhìn chàng với ánh mắt phẫn uất từ đằng sau.