Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 305



Max cảm thấy máu khắp người mình lạnh đi. Riftan chống hai tay lên phiến đá cẩm thạch, nhìn những mảnh pha lê một hồi lâu với vẻ trầm ngâm. Đôi mắt chàng ánh lên sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Có vẻ như chàng đang cố nghĩ ra 100 chiến lược để xâm chiếm lâu đài trong đầu mình.

Nàng lo lắng thì thầm.

"Chiến tranh sẽ bắt đầu một lần nữa, phải không?”

Riftan ngẩng đầu lên trong nháy mắt. Ánh sáng phản chiếu từ viên pha lê phủ lên khuôn mặt sắc sảo của chàng một màu u ám. Chàng nói một cách miễn cưỡng.

“Ta sẽ làm vậy.”

Nàng hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Mặc dù đã chuẩn bị trước cho điều đó, nhưng ý nghĩ về những gì sắp xảy đến khiến trái tim nàng rung lên vì sợ hãi. Nàng nhìn xuống mô hình pha lê với ánh mắt lo sợ, và tay chàng đặt lên vai nàng.

“Nhưng lần này, chúng ta không nằm ở vị trí bị xâm lược, mà chúng ta là người xâm lược. Chính bọn chúng là người nên sợ hãi.”

Riftan nhìn xuống nàng với đôi mắt bình tĩnh như để xoa dịu nàng, rồi lại nhìn bàn đá pha lê. Một tia sáng yếu ớt len lỏi trong mắt chàng. Riftan khẽ hạ hàng mi dài và dày xuống như để che giấu điều đó, nín thở một lúc, rồi vòng một tay qua vai nàng và quay về hướng cửa ra vào.

“Ra khỏi đây thôi. Chúng ta phải hội ngộ với đội thám hiểm trước khi cơn bão trở nên tồi tệ hơn.”

Max rướn người để dựa vào thân hình rắn chắc của chàng và ngoan ngoãn bước đi. Đột nhiên, một bóng tối hơi xanh bao phủ bên ngoài. Nàng nhìn xung quanh để tìm những con kỳ lân đã biến mất mà không để lại một dấu vết nào. Chàng kéo nàng với bàn tay lo lắng.

“Nàng phải nhanh lên.”

Chàng nhìn lên bầu trời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Trừ khi nàng muốn bị mắc kẹt trong đống tuyết chết tiệt đó một lần nữa.”

Max đỏ mặt. Nếu không phải vì đói và lo lắng về tương lai thì đối với nàng, tình cảnh hai người họ bị cô lập trong một hang động cũng không đến nỗi tệ. Nhưng đó dường như là khoảng thời gian rất khó khăn đối với chàng.

Max ngước nhìn bóng lưng chàng với vẻ hơi buồn rầu khi chàng băng qua tuyết với đôi chân dài không chút do dự, và bước về phía trước với vẻ mặt ủ rũ.

May mắn thay, họ đã có thể tham gia cùng Elliot, Ruth và bốn thánh kỵ sĩ trước khi mặt trời lặn. Một cảm giác nhẹ nhõm rõ ràng hiện trên khuôn mặt của Elliot khi nhìn thấy họ.

“Chúa ơi, cảm ơn ngài. Trong đời tôi chưa bao giờ sợ hãi như thế này.”

"Hãy cầu nguyện sau đi."

Riftan thở dài và nhìn xung quanh.

"Đầu tiên cần tìm một nơi để tránh tuyết đã."

“Ngài chỉ nói được bao nhiêu đó sau khi là người khác sợ chết đứng sao?!” (Trong bản gốc là “làm lá gan người khác teo lại thành hạt đậu” á mọi người.)

Ruth, người đang run rẩy với chóp mũi đỏ bừng, hét lên vì kinh ngạc (ổng dễ thương thiệt á trời). Riftan ôm lấy Max bằng một tay, phớt lờ anh ta và đi về phía trước. Một thánh kỵ sĩ đột nhiên mở miệng với Riftan.

"Tôi đã dựng một doanh trại ở đằng kia."

Max ngạc nhiên ngước nhìn anh ta với giọng nói quen thuộc. Bên dưới chiếc mũ trùm kéo sâu xuống, là đôi mắt xanh lục riêng biệt của Kuahel Leon. Max khá ngạc nhiên, vì nàng chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ xuống núi và tìm kiếm họ. Thánh Kỵ sĩ nhìn Max và Riftan với ánh mắt vô tư, sau đó quay lại và ra hiệu như bảo họ đi theo anh ta.

“Có vẻ như cả hai đều không cần chữa trị bằng phép thuật. Đừng vội vàng quá."

Họ bắt đầu di chuyển nhanh chóng dọc theo bức tường đá. Sau một lúc, nàng nhận thấy rằng có hai doanh trại được dựng phía sau một tảng đá lớn. Royald, người đã đứng trước doanh trại, chạy đến trước mặt họ.

“Cả hai đều an toàn! Thật tốt quá.”

Anh ta ngồi bệt xuống sàn và che đi vẻ mặt xấu hổ

"Tớ cảm thấy tội lỗi muốn chết đi được.”

"Tránh ra nào."

Annette xuất hiện sau Royald và đẩy anh ta ra xa, sau đó liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới.

“Cậu đã ở đâu vậy? Miriam cho tớ xem lá thư của cậu, nhưng cậu không xuất hiện trong rất lâu, nên tớ lo lắng rằng có chuyện gì đã xảy ra.”

“Tớ đã tìm thấy một thứ trên đường đi. Tụi tớ khảo sát một số thứ nên mới trễ như vậy.”

“Khảo sát ư?”

Annette nhướng mày. Sau đó, Riftan tiến lại phía sau nàng và nói một cách lạnh lùng.

"Hãy nói chuyện sau đi. Trước tiên hãy để bọn ta nghỉ ngơi.”

Annette cau mày và chậm rãi gật đầu.

“Có lẽ cậu vẫn chưa ăn gì trong vài ngày, vì vậy hãy vào trong và ăn chút gì đi. Tớ phải liên hệ với những người đã tham gia cuộc tìm kiếm.”

Max tiến vào doanh trại mà không do dự. Khi nàng đến gần nơi chiếc lò đang bập bùng ánh lửa, thì nàng cũng cạn kiệt năng lượng. Nàng thậm chí không còn đủ sức để cởi chiếc áo choàng ướt đẫm của mình, và ngồi sụp xuống trước lò lửa.

Rìtan theo sau nàng và thở dài, cởi bỏ chiếc áo choàng ướt của nàng. Thân hình cao to và vạm vỡ của chàng căng ra uyển chuyển như một con hổ bên cạnh nàng.

Chàng nhặt một tấm chăn gấp ở một bên của doanh trại, đắp lên cơ thể mệt mỏi của nàng, rồi vòng tay ra sau và ôm nàng thật chặt. Cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc cơ thể chàng cũng truyền sang người nàng.

Max sau đó nhận ra Riftan đã rất lo lắng rằng sẽ có chuyện không may xảy ra với nàng. Max nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng. Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể đang đông cứng dường như ngấm vào tận xương tủy. Nàng nắm lấy cánh tay chàng và nhắm mắt lại.

***

Có mười sáu người đã xuống núi để giải cứu họ. Tổng cộng sáu pháp sư: Ruth, Annette, Royald, Miriam, hai pháp sư cao cấp thuộc tính gió Nevin và Jeffrey, và mười hiệp sĩ, tất cả họ đã đợi cơn bão tuyết nguôi ngoay rồi mới đi xuống vách đá và bắt đầu cuộc tìm kiếm. Tất cả các pháp sư trông rất mệt mỏi.

“Phiền phức gì thế này!”

Miriam, vừa trở về doanh trại với tuyết phủ đầy người, đẩy các nàng tiên vào cũi và nhìn nàng một cách giận dữ.

"Chúng ta đang có một lịch trình dày đặc chỉ để điều tra các tàn tích lịch sử, vậy mà lại có phiền phức gì thế này?”

Max đang ngồi ăn vội vã, gần như không kịp thở bên đống lửa, nhìn chằm chằm cậu ấy với vẻ tức giận.

“Nếu cậu biết tớ đã tìm thấy những gì, cậu sẽ không dám nói câu đó đâu.”

Miriam khịt mũi thẳng thừng, nhắm mắt lại và quấn mình trong chăn như thể không muốn nói nữa. Không phải như vậy là rất quá đáng đối với một người suýt chết và sống sót quay trở lại sao? Max lộ ra vẻ buồn bã. Royald nói khẽ như để an ủi nàng.

“Đừng thất vọng quá. Cậu ấy là người tích cực tìm kiếm hơn bất cứ ai khác đấy. Đã có rất nhiều lời nói vô bổ, chẳng hạn như nếu có một cái chết trong đội điều tra, tinh thần cả đội sẽ đi xuống, hoặc rằng nếu một người cậu biết không thể sống sót, cậu sẽ có dư vị tồi tệ…”

Nàng cau mày, nhìn chằm chằm vào Miriam rồi thở dài và đổi chủ đề.

"Những người khác có bị thương không?"

“Bọn golem nổi cơn thịnh nộ và trần hang ở ngay tầng dưới thì bị sập, nhưng rất may không có ai bị thương nặng cả. Tớ cũng đã phá hủy tất cả những tượng đá chạy lung tung rồi.”

Sau khi dùng bữa xong với vẻ mặt nhẹ nhõm, Max đi ra khỏi doanh trại. Tuyết vẫn đổ, nhưng gió đã dịu đi. Nàng nhìn xung quanh để tìm Riftan. Sau đó, Garrow, người đang dọn tuyết trên nóc để ngăn cho doanh trai không bị sụp, nhảy khỏi thang và chạy về phía nàng.

“Phu nhân, người đã tỉnh rồi sao. Phu nhân không sao chứ?”

“Ta không sao. Ta không bị thương ngay từ ban đầu rồi.”

Nàng cong một tay lên để nhìn. Trong khi nàng ngủ, ai đó đã dùng phép phục hồi lên nàng và các vết bầm đã biến mất.

“Không có gì phải lo cả. Nhưng mà, Riftan đâu rồi? Ta đã không nhìn thấy chàng từ lúc ta thức dậy…”

"Chỉ huy đang nói chuyện với Ngài Leon."

Cậu ta lau tuyết trên găng tay và để lộ vẻ mặt lo ngại.

“Tôi đã nghe những gì hai người tìm thấy. Ngay khi tuyết ngừng rơi, tất cả các hiệp sĩ sẽ đến đây. Không có lý do gì để lục tung đống đổ nát đó nữa.”

"Mọi người dự định xâm nhập thành phố quái vật ngay lập tức sao?"

Khi nàng tỏ ra ngạc nhiên, một nụ cười mỉm thoáng qua môi Garrow.

“Phu nhân đừng lo lắng, chúng ta sẽ không tấn công mà không có bất kỳ biện pháp đối phó nào. Sau khi thu thập đủ thông tin, chúng ta sẽ chính thức chuẩn bị cho chiến tranh với sự chấp thuận của Hội đồng Bảy Vương quốc.”

Max có một biểu hiện tinh tế. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuộc chiến sẽ không bắt đầu ngay lập tức, nhưng những lời của Garrow có nghĩa là Lực lượng Đồng minh của Bảy Vương quốc sẽ được thành lập một lần nữa. Nàng cau mày khi nhớ lại những ký ức trong quá khứ. Đặc biệt, khi hình ảnh của những hiệp sĩ bạo lực và thô tục của Balto xuất hiện, một sự hoài nghi sâu sắc tràn ngập trong tâm trí nàng.

Nàng thắc mắc về việc liệu lần này họ có thể hợp tác tốt mà không gây ra sự bất hòa hay không, nhưng giọng nói lo lắng của Garrow vang lên.

“Sắc mặt của phu nhân không tốt lắm. Như mong đợi, người nên nghỉ ngơi thêm đi.”

Thật là buồn cười khi một hiệp sĩ trẻ lại hành động giống như anh trai nàng, nên Max bật ra một tiếng cười nhỏ.

“Ta thực sự ổn mà. Ta xin lỗi vì đã làm mọi người bận tâm, nhưng… ta không gặp vấn đề gì vì đã có Riftan.”

Garrow, người đang nhìn xuống nàng chăm chú như để xác định xem có phải nàng chỉ đang nói suông hay không, mỉm cười với vẻ an tâm.

“Xin hãy nói với Yuly những lời đó sau. Khi nghe tin Chỉ huy và Phu nhân rơi xuống vách núi, cậu ấy đã nổi cơn lên. Ngài Nirta đã phải đổ mồ hôi để ngăn lại vì cậu ấy cứ khăng khăng phải đuổi theo hai người ngay cả trong cơn bão.”

Garrow vỗ nhẹ vào gáy và thở dài.

“Thực ra, Yuly muốn tham gia cuộc tìm kiếm, nhưng đã bị Ngài Nirta loại trừ do thiếu kinh nghiệm, nên bây giờ cậu ấy khá khó chịu. Cậu ấy thường không nổi khùng lên như vậy khi buồn.”

Max chớp mắt. Nàng đã mơ hồ nhận ra rằng Yulysion có thể khá bạo lực không giống như vẻ ngoài của cậu ta, nhưng thật khó tin rằng Garrow lại có thể nói như vậy... Cậu ta đã làm cái quái gì vậy? Khi nàng mang ánh mắt tò mò, Garrow đã chuyển chủ đề với một nụ cười cay đắng.

“Dù sao thì, tôi thực sự vui mừng vì cả hai người đều an toàn. Vì có chỉ huy bên cạnh người nên tôi tin rằng mọi chuyện sẽ ổn. Tuy nhiên, tôi vẫn rất lo lắng.”

Max cảm thấy hơi áy náy. Trong khi tất cả mọi người đều không yên lòng như thế này, nàng đã yên bình tận hưởng khoảng thời gian của mình với Riftan, vậy sẽ thật nực cười biết bao nếu mọi người phát hiện ra sự thật? Lương tâm của nàng bị cắn rứt không vì điều gì cả. Với một nụ cười ngượng nghịu, nàng lẻn trở lại doanh trại.

Sau vài giờ, tuyết ngừng rơi như một lời nói dối. Miriam ngay lập tức gửi các nàng tiên lên bức tường đá. Một lúc sau, một tin nhắn phản hồi lại, nói rằng họ sẽ gửi thêm một số pháp sư và hiệp sĩ xuống.

Theo lẽ thường, rất khó để dùng phép thuật và gửi xuống tất cả 180 người, lương thực, củi và hơn 200 con ngựa. Hơn nữa, vì lượng mana ở khu vực này rất khan hiếm, họ phải tiêu tốn gấp hai, ba lần năng lượng bình thường để có thể thi triển phép thuật.

Vì lý do đó, sau một thời gian dài thảo luận, họ quyết định chỉ đưa một phần ba số nhân lực của đoàn thám hiểm đến ngôi đền mới được phát hiện và những người còn lại sẽ chờ tại khu tàn tích.

“Họ không cần phải xuống tận đây. Nếu những gì đã tìm thấy thực sự là bản đồ của thành phố quái vật, thì chúng ta đã làm tất cả những gì cần phải làm. Vậy nên chúng ta có thể rời khỏi đây theo kế hoạch.”

Royald, người đang ngồi bên đống lửa, chờ tín hiệu từ các pháp sư, nói với vẻ mặt rạng rỡ. Miriam nhìn anh ta một cách thảm hại.

“Cậu không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào sao? Các warlock đã xây dựng một tiểu bang quái vật khổng lồ! Vậy mà cậu lại nói sẽ rời đi chỉ vì tụi mìn đã hoàn thành những việc cần làm sao?”

Mặc cho những lời chỉ trích của cậu ấy, Royald vẫn nói không chớp mắt.

“Chỉ huy của Thánh Kỵ sĩ cũng nói như vậy! Một khi Lực lượng Đồng minh được thành lập, những pháp sư có kinh nghiệm sẽ được chiêu mộ. Ngay từ đầu, nhiệm vụ của chúng ta là hợp tác điều tra tàn tích của các pháp sư hắc ám và thành luỹ của quái vật.”

Royald, người đang càu nhàu lớn tiếng, lập tức hạ giọng xuống khi nhìn thấy các hiệp sĩ đang đốt lửa gần đó.”

“Tớ khác với cậu. Tớ không muốn mạo hiểm một cách vô ích. Chúng ta chỉ cần làm xong công việc của mình, chỉ vậy thôi.”

"Không phải như vậy đâu."

Annette mang củi vào, ngồi xuống bên cạnh nàng và nói.

“Nói một cách chính xác, chúng ta vẫn chưa tìm ra căn cứ của lũ quái. Cậu sẽ không biết được liệu mô hình mà Max tìm thấy có thực sự chỉ định vị trí của thành phố quái vật hay không, cho đến khi nhìn thấy nó."