Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 318



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kuahel, người đi xuống trước, chăm chú theo dõi nàng, rồi lại di chuyển. Nàng cảm thấy ngưỡng mộ một cách miễn cưỡng động tác nhanh nhẹn và tao nhã của anh ta. Trong khi nàng sắp trở thành người tuyết vì cứ lăn lộn, thì anh ta vẫn gọn gàng một cách đáng kinh ngạc.

“Người có thể sử dụng phép thuật tìm kiếm vào lúc này không?”

Khi một tảng đá lớn chặn đường họ, Kuahel nhìn lại và nói. Max mất một lúc để lấy lại hơi thở và chậm rãi gật đầu. Khi nàng đặt tay xuống mặt đất và phát tán phép thuật, nàng có thể nắm được sơ bộ vị trí của mình.

“Tôi nghĩ nó dẫn đến phía bên kia… của ngọn núi mà chúng ta đã điều tra hôm trước.”

"Người có thể đoán những người khác đang ở đâu không?"

Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

"Để làm việc đó… Ngài phải tạo một lưới phép thuật thật chặt chẽ. Để khám phá một khu vực rộng lớn như vậy thì cần phải có một lượng ma lực rất to lớn.”

"Vậy thì chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy chúng ta ở đằng kia."

Anh ta thở dài và lẩm bẩm, rồi lại đi dọc theo bức tường đá. Max cảm thấy lòng kiêu hãnh có chút tổn thương, nhưng vẫn đi theo anh ta mà không nói lời nào. Chắc chắn, nếu là Ruth, anh ta sẽ có thể dễ dàng tìm thấy họ. Phép thuật tìm kiếm của thuộc tính Gió sẽ hiệu quả hơn trong việc tìm kiếm một mục tiêu cụ thể.

Max lê bước trên tuyết, cầu nguyện rằng Ruth sẽ tìm thấy họ càng sớm càng tốt. Đột nhiên, Kuahel rút kiếm ra.

“Có quái vật xung quanh. Hãy chuẩn bị mở lá chắn.”

Max mở to mắt nhìn tảng đá sắc bén, sau đó vội vàng nâng cao pháp lực. Nó xảy ra gần như cùng lúc khi nàng mở lá chắn và thứ gì đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên từ phía sau của tảng đá.

Nàng đông cứng người. Max nghĩ mình đã nhìn thấy rất nhiều điều khủng khiếp trước đây, nhưng nó không là gì so với những gì nàng đang chứng kiến ngay lúc này. Nàng nhìn lên khuôn mặt gớm ghiếc của gã khổng lồ với ánh mắt kinh hãi.

Mặt con quái vật đẫm máu đỏ sẫm. Cơ thể rũ xuống của con goblin bị nắm chặt bởi những ngón tay cùn, và cánh tay xanh lè nhô ra giữa cặp môi dày của nó. Con quái vật ngậm nó vào miệng và nuốt chửng mà không cần nhai.

Max lùi lại một bước. Động tác dường như đã kích thích gã khổng lồ. Con ogre nhìn chằm chằm vào nàng, ném thứ mà nó đang cầm và đưa tay về phía nàng. Cùng lúc đó, Kuahel ném một cái móc và xích tay con ogre lại. Và điều không tưởng đã xảy ra.

Khi anh ta kéo dây xích, cơ thể của tên khổng lồ cao gần 16 kvet (khoảng 4 mét và 80 cm) liền nghiêng về một bên, rồi một tia sáng lóe lên, và cánh tay của con quái vật bị cắt phăng đi.

Max hét lên khi thấy máu phun ra khắp nơi như đài phun nước. Gã khổng lồ chộp lấy nơi cánh tay của nó bị rơi ra và kêu lên một tiếng khủng khiếp. Kuahel giận dữ lẩm bẩm khi anh ta hạ thanh kiếm đang nhỏ giọt của mình.

“Tôi lẽ ra phải nhắm vào cổ…”

Không hề có cảm giác khẩn cấp hay khủng hoảng trong giọng nói đó. Kuahel cởi dây xích khỏi tay con ogre, sau đó ném móc ngược về phía con quái vật đang lao về phía mình. Sợi xích quấn quanh một chân của gã khổng lồ như một con rắn, và cơ thể nặng nề của nó lảo đảo và ngã về phía sau. Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Nàng bị nửa mê hoặc trước cách anh ta xử lý một gã khổng lồ to bằng cả căn nhà như thể nó là một đứa trẻ. Đúng lúc đó, có thứ gì đó lọt vào tầm mắt nàng. Max cứng người và nhìn nó một cách cẩn thận. Giữa những kẽ hở của tảng đá, một con goblin đang theo dõi Kuahel và con ogre.

Nàng ngay lập tức nắm bắt được tình hình. Trong số lũ goblin bị con ogre tấn công, có một con vẫn sống sót. Nhìn thấy con quái vật lẻn qua các khe nứt của khối đá, Max nhanh chóng đuổi theo. Nếu họ để con goblin trốn thoát như thế này, thì việc con người đang lùng sục xung quanh thành phố sẽ đến tai lũ quái.

Nàng tạo ra một rào chắn trước mặt con goblin khi nó lao qua những tảng đá. Sau đó, con yêu tinh, bị chặn bởi bức tường đất, tạo ra một tiếng động lạ và nhìn xung quanh. Đôi mắt to bừng sáng khi nó tìm thấy nàng.

Max ngay lập tức tạo ra một quả cầu lửa to bằng nắm tay trên đầu con goblin đang tấn công nàng. Con quái vật hét lên, ném chiếc rìu đang cầm lên không và lấy cả hai tay để che mặt.

Không bỏ lỡ khoảnh khắc, Max rút con dao găm từ thắt lưng của mình. Sau đó, nàng tiếp cận lưng của con quái và đâm con dao vào giữa xương đòn và cổ của nó một cách chính xác. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác châm chích kinh khủng của lớp da thịt thô cứng trên tay mình.

Mặt nàng nhăn nhó, rồi nàng dùng sức nặng của toàn bộ cơ thể mình như những gì nàng đã học được từ Uslin, đâm sâu con dao và xoáy nó thật mạnh rồi rút ra. Sau đó, vết máu nóng hổi trào ra trên mặt nàng. Max che mặt mình và hét lên. (Uslin chắc phải tự hào lắm đây =]]]]])

“Phu nhân!”

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng. Max ngẩng đầu lên, lau vết máu rỉ xuống giữa mí mắt. Nàng thấy Elliot đang đứng trên tảng đá. Anh ta nhảy khỏi tảng đá và chạy đến trước nàng.

"Ôi trời ơi! Phu nhân bị thương ở đâu vậy…!”

"Không sao, ta không bị thương."

Nàng thốt lên.

"Cái này… là máu của con goblin.”

Elliot nhìn máu bắn tung tóe trên mặt và quần áo nàng, rồi quay sang cái xác đang rũ rượi của con goblin. Đôi mắt anh ta mở to.

"Phu nhân đã giết nó sao?” (Ổng kiểu: đờ phắt )

Max nói, cảm thấy hơi phấn khích trước phản ứng dường như không thể tin được của anh ta.

"Đúng vậy. Ta đã giết nó. Ngài Rikaido đã dạy ta cách sử dụng dao găm.”

Tuy nhiên, trong khi nàng nói những lời đó, vết máu thấm vào lỗ mũi của nàng nhanh chóng khiến niềm tự hào của nàng biến mất. Nàng có chút phẫn uất mà lẩm bẩm, cố gắng trấn an bản thân.

”Nhưng mà... Anh ta không nói rằng sẽ có rất nhiều máu…”

"Không phải máu tuôn ra từ động mạch là lẽ tự nhiên sao?"

Kuahel nói khi anh ta đi đến trước mặt nàng. Max ngước đôi mắt bất mãn nhìn anh ta.

“Ngài đã có thể giúp tôi thay vì đứng xem đấy.”

"Tôi ở yên vì có vẻ như tôi không cần phải ra tay."

Anh ta nhẹ nhàng nói rồi đưa tay ra và đốt xác con goblin trong nháy mắt. Sau đó, anh ta quay đầu về phía Elliot, người vẫn đang ngơ ngác, và nói.

"Hai người tìm thấy chúng tôi sớm hơn dự kiến."

"Tôi nghe thấy tiếng la hét của con ogre và chạy đến."

Elliot ngay lập tức trở lại với vẻ mặt bình tĩnh.

"Nếu có những con quái khác ở gần, chúng có thể nghe thấy âm thanh và đổ xô đến.”

Kuahel cau mày và nhìn lại. Max dõi theo ánh nhìn của anh ta. Nàng nhận thấy xác của con ogre đang rũ xuống, còn cái đầu đã bị cắt phăng của nó thì nằm giữa các khối đá. Xác của năm, sáu goblin nằm rải rác xung quanh nó, và máu của chúng bắn tung tóe trên mặt đất.

"Có một giới hạn của việc xóa dấu vết."

Kuahel thở dài. Max ngước đôi mắt lo lắng nhìn anh ta.

"Vậy thì sao bây giờ?"

"Ngài phải bố trí giống như những con quái vật lớn khác đã gây ra."

Trước giọng nói đột ngột, nàng lại ngẩng đầu lên. Trên tảng đá nơi Elliot xuất hiện, Ruth và trợ lý Kuahel đứng sừng sững. Ruth dường như cũng đã chịu đựng nhiều như nàng khi đồng hành cùng các hiệp sĩ - luôn trong trạng thái vội vã. Ruth, người bước xuống từ tảng đá với khuôn mặt hốc hác, thêm vào mà không nói một lời chào.

“Khi tôi ở đây, tôi tìm thấy một con sâu khổng lồ đang ngủ đông. Hãy đánh thức nó và dụ nó đến đây, và nó sẽ giúp xóa sạch dấu vết của chúng ta.”

(Ở đây là “con sâu” thật nha mọi người. Mình có search ra là có loại worm monster (đại khái là các loài quái vật sâu hay giun), mà mình hông biết dịch sao cho hợp lý nên mình tạm để là sâu khổng lồ nha)

"Đó không phải là cách yêu thích của tôi."

Kuahel cau mày như thể anh ta không thích điều đó. Có vẻ như anh ta không thích ý tưởng phải cung cấp thức ăn cho quái vật.

“Bây giờ là lúc để tìm cách sao? Ít nhất thì ngài cũng may mắn vì đã tìm thấy một con sâu khổng lồ. Giống nòi của những con quái vật lớn đều đã cạn kiệt ở khu vực này rồi.”

Ruth khịt mũi. Kuahel nhướng mày trước thái độ táo tợn đó, rồi gật đầu như thể anh ta không còn lựa chọn nào khác.

"Đành vậy thôi. Hãy hành động nào.”

Anh ta quay đầu nhìn lại con đường đã đi, và nheo mắt lại.

“Tôi không biết liệu có phải chúng ta quá ồn ào không. Nếu không nhanh chân thì sẽ bị bám đuôi đấy.”

Khi Ruth dùng mọi biện pháp, họ vội vã rời khỏi hiện trường. Nàng đã kiệt quệ nhưng do hoàn cảnh nên nàng không dám xin phép họ để nghỉ ngơi. Nàng dùng hết sức lực của mình và theo chân các hiệp sĩ.

Những con quái vật thuộc chủng tộc phụ có trí thông minh đáng kể. Có lẽ chúng đã nhận thấy điều bất thường đang xảy ra và đuổi theo họ.

"Chúng ta không thể tham lam hơn nữa."

Sau khi di chuyển được một khoảng cách từ nơi con ogre bị đánh bại, Elliot mở miệng nói.

“Hãy dừng cuộc điều tra ở đây và đến điểm hẹn thôi."

Lần này, ngay cả Kuahel cũng không phản đối. Anh ta mở bản đồ và cẩn thận đánh dấu thứ gì đó, rồi gật đầu.

“Tôi muốn đi thật xa về phía Bắc, nhưng… Nó sẽ khá khó khăn."

Những lời nói đó thực sự khiến Max nhẹ nhõm. Nàng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu vị linh mục tàn nhẫn này hành xác họ đến cùng. Họ tìm thấy một hang động vào buổi tối hôm đó, hạ trại và lên đường vào ngày hôm sau đến nơi họ đã giấu ngựa và hành lý.

Max cảm thấy một luồng năng lượng từ đâu đó tràn vào cơ thể trước sự thật rằng nàng có thể sớm gặp Riftan. Nàng bước nhanh, quên đi sự mệt mỏi tích tụ từ việc đi bộ đường dài cả ngày lặp đi lặp lại, những bữa ăn nghèo nàn và cái lạnh khắc nghiệt. Kết quả của việc siêng năng di chuyển trong một ngày rưỡi, họ đã có thể đến đích sớm hơn nửa ngày so với dự kiến.

“Max! Cậu đã an toàn trở về.”

Khi họ lê bước vào hang, Nevin chạy ra ngoài với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tròn trịa. Max ném hành lý đang mang xuống đất và nằm phịch xuống. Nevin đỡ nàng và giúp nàng ngồi trước đống lửa.

“Tớ tưởng mình sẽ mất cả giọng trong khi chờ mọi người quay lại. Tớ đã sai từ rất lâu rồi. Ai mà nghĩ rằng việc dành thời gian nhàn rỗi ở đây với những con người u ám sẽ đau khổ như vậy chứ? Không biết có phải tớ đang nói chuyện với một con ngựa không?”

Nàng thậm chí còn không có sức để đáp lại, vì vậy nàng chỉ lắc đầu. Toàn thân nàng đông cứng, hàm răng thì run rẩy, tứ chi như thể làm bằng sắt. Nevin tặc lưỡi và quấn chăn qua vai nàng, có lẽ anh ta thấy thương hại nàng. Vài phút sau Max mới có thể thốt ra vài từ.

"Những, những người khác vẫn chưa về sao?"

Nevin, người đang loanh quanh ở cửa hang, mở to mắt.

"Không phải họ đi với cậu sao?"

“Chúng tôi đã tách ra ở giữa đường và điều tra riêng biệt. Đáng lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau ở đây sau năm ngày, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa đến.”

Kuachel nhìn vào lối vào hang động và nói với giọng trầm ngâm. Max chìm trong mối lo sợ kỳ lạ. Có thể chuyện gì đó đã xảy ra?