Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 322



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng sải bước về phía doanh trại. Sau đó, nàng ngồi giữa các pháp sư đang bận rộn đóng hành lý và bắt đầu giúp đỡ. Vào lúc đó, giọng của Hebaron vang lên từ phía sau nàng.

"Tôi nói chuyện với người một lát được không?"

Max nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác. Hebaron giả vờ sợ hãi đến mức phóng đại trước đôi mắt sắc bén của nàng.

"Tôi vẫn chưa nói bất cứ điều gì."

“Ta đã biết… Ngài Nirta muốn nói gì.”

Max nói ra từng chữ một với giọng điệu gai góc.

“Ngài đang định… bảo ta hãy tham gia nhóm hồi thành, phải không? Ngài định nói với ta là hãy tránh xa ra vì rất nguy hiểm. Hiển nhiên là vậy. Các người… luôn luôn như vậy. Ngài nghĩ ngài đang lo lắng cho ta vì ta dễ bị tổn thương và không giúp ích được gì. Nhưng ngài biết gì không? Ta luôn hoàn thành phần việc của mình. Đã có những lúc ta giúp ích rất nhiều cho ngài! Nhưng… Ngài luôn muốn ta phải lùi lại một bước. Nhưng không! Ta đã được Calto cho phép để ở lại. Nirta không thể ngăn ta…” ( =]]]]]] chị vùng lên mà em cười muốn xỉu dị á)

"Wow, bình tĩnh lại nào.”

Hebaron lùi lại với vẻ mặt thành thật.

“Bây giờ chúng ta hãy nói ra. Không có ích gì khi chỉ trích mọi thứ."

Max nheo mắt và hất cằm như thể bảo anh ta hãy nói. Hebaron gãi đầu và thở dài.

“Chỉ huy quan tâm đến sự an toàn của phu nhân hơn bất cứ điều gì khác. Nếu có chuyện gì xảy ra với phu nhân, ngài ấy sẽ không thể chịu đựng được.”

“Điều đó… Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Max nói với giọng run rẩy.

“Nếu ta gặp nguy hiểm, ta chắc rằng… Riftan sẽ chạy đến bất chấp mọi thứ. Ngài, ngài không nghĩ… rằng ta cũng có cảm giác tương tự sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với chàng… thì ta…”

Đột nhiên, giọng của nàng đứt quãng và Max phải ngừng nói. Nàng không muốn để anh ta thấy gương mặt thương hại của nàng. Không muốn nói nữa, nàng quay lại và giả vờ thắt dây hành lý. Một tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ phía sau.

"Tôi hiểu ý của người."

Max nhìn anh ta đầy nghi ngờ. Hebaron nhún vai và nói thêm.

“Như người đã nói, tôi không có quyền ngăn cản người. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như tôi phải nói ra những lời đó một lần.”

Anh ta cười tinh nghịch khi nói những từ đó.

“Tôi tất nhiên sẽ không ngăn cản người. Khi chỉ huy cố giết tôi, phu nhân phải ngăn ngài ấy lại. Với đà này, ngay cả Riftan Calypse cũng sẽ không thể không run sợ.”

"Ta, ta không thích nói đùa như vậy."

Max lạnh lùng đáp và lại quay đầu đi. Anh ta nói như vậy, nhưng phong thái vui tươi của anh ta khiến nàng cảm thấy tốt hơn một chút. Hebaron dường như có một niềm tin mạnh mẽ rằng Riftan sẽ an toàn, và niềm tin của anh ta đã mang lại cho nàng một chút an ủi.

Sau một thời gian, Hebaron và Kuahel Leon quyết định giữ lại chỉ khoảng ba mươi hiệp sĩ và gửi những người còn lại đến Lâu đài Ethylene. Tiếp theo, họ quyết định cử người đến thành phố quái vật, và Max bày tỏ ý muốn tham gia một cách quyết liệt. May mắn thay, Hebaron chỉ thở ra một tiếng cam chịu chứ không hề phản đối.

"Người sẽ đi với chúng tôi lần này."

Trong khi họ đang trong quá trình chiêu mộ các pháp sư khác, Calto đột nhiên mở lời. Ruth, người đang thu mình trong góc, khịt mũi như thể điều đó thật nực cười.

“Chú định trở thành cái xác trên đường sao? Chú già rồi, nên chú không cần phải ép bản thân… Ouch!”

Calto, người đã dùng cây trượng dài đánh vào đầu Ruth không thương tiếc, nói một cách kiên quyết với Kuahel Leon.

“Mặc dù tôi không thể so sánh với các pháp sư trẻ tuổi về mặt thể chất, nhưng người có pháp lực mạnh nhất lúc này là tôi. Ngài chắc chắn sẽ cần sự giúp đỡ của tôi trong trường hợp khẩn cấp.”

Kuachel nhìn ông ta một cách cẩn thận và sau đó gật đầu. Vài giờ sau, Calto, Ruth, Max và hai pháp sư cao cấp của Kavala lên ngựa để đến Thành phố Quái vật. Các pháp sư khác cũng tình nguyện, nhưng do lương thực rất hạn chế nên họ không thể mang nhiều người hơn. Miriam giậm chân tỏ vẻ không hài lòng.

"Tại sao tớ luôn bỏ lỡ các nhiệm vụ trong khi một người yếu đuối như Maximillian đã tham gia hai lần?"

"Phải, cậu là một nhân lực có thể thay thế."

Nevin nói với một giọng vui tươi.

“Ngay cả những pháp sư cao cấp của Kavala cũng có thể thực hiện phép thuật mà cậu có thể làm, phải không? Tốt hơn là mang theo các pháp sư cao cấp có cùng thuộc tính với cậu.”

Miriam trừng mắt nhìn Nevin bằng đôi mắt rực lửa, rồi giậm chân và đi về phía doanh trại. Thông thường, nàng sẽ rất vui khi chiếm được một chỗ, nhưng hiện tại thì nàng chẳng thấy hài lòng.

Max lo lắng nhìn những hiệp sĩ chất đồ lên yên ngựa của họ. Phía bên kia thì chuẩn bị lên đường đến Ethylene. Nhờ việc phát hiện ra những bậc thang nối với khu tàn tích bên trong ngôi đền, các hiệp sĩ đã có thể tự do leo lên xuống bức tường đá mà không cần sử dụng phép thuật nâng, và trong lúc đó họ đã mang gần hết hành lý xuống.

“Chúng tôi sẽ đến Lâu đài Ethylene càng sớm càng tốt và mang theo một đội tiếp tế.”

Một thánh kỵ sĩ tên Glade đến gần Kuahel Leon và nói, Max liếc nhìn họ một cách bất ngờ. Nàng cho rằng Kuahel sẽ dẫn đội quân hồi thành.

"Người đó vẫn ở đây sao?"

Max đi tới chỗ Hebaron, người đang treo một ống cung trên yên, và vỗ vào lưng anh ta. Anh ta nhìn về hướng nàng đang chỉ với ánh mắt khó hiểu và gật đầu.

“Cậu ta là người biết rõ đường đến thành phố quái vật nhất, phải không? Người đó đã quyết định dẫn đầu nhóm tìm kiếm một lần nữa.”

Max cau mày. Nàng không thể tin được thánh kỵ sĩ một chút nào.

"Không thể nào mà người đó có thể chủ động tìm kiếm."

Nàng nói với một giọng chắc chắn.

“Rõ ràng... là anh ta chỉ giả vờ tìm kiếm một chút, và rồi anh ta sẽ bảo chúng ta dừng và quay trở lại.”

"Có vẻ như người đã mất đi một chút niềm tin."

Hebaron nhếch khóe môi như thể đang vui vẻ.

“Cậu ta không phải là người xấu tính như vậy. Chỉ là ưu tiên của chúng ta khác nhau thôi. Người có thể tin tưởng vì cậu ta không bao giờ lãng phí những gì cậu ta nghĩ là cần thiết.”

Nàng khịt mũi. Anh ta cười khúc khích trước sự thù địch của nàng, sau đó ngồi lên yên. Anh ta tiếp cận Kyle Hager, người sẽ dẫn đầu đoàn quân trở về, và đưa ra một vài lời cảnh báo cho anh ta. Bên cạnh anh ta, Garrow đang đứng với vẻ mặt đanh lại. Vị trai trẻ có vẻ hơi hậm hực vì đã bị loại khỏi đội cứu hộ.

Khi nàng bình tĩnh quan sát Hebaron, nàng nghe thấy giọng nói của Kuahel thông báo xuất phát. Max quay đầu ngựa. Trong tâm trí nàng, nàng muốn phi như điên qua cánh đồng tuyết, nhưng nàng phải nghĩ đến tốc độ của bầy ngựa. Nàng kéo dây cương với bàn tay thiếu kiên nhẫn. Đúng lúc đó, giọng nói của Annette vang lên từ phía sau nàng.

“Hãy cẩn thận nhé. Đừng làm điều gì liều lĩnh!"

“An, Annette. Bảo trọng."

Sau khi hét qua vai, nàng phóng ngựa để đuổi theo các hiệp sĩ đã đi xa hơn một chút. Ở phía trước, Hebaron và Kuahel đang dẫn đầu nhóm tìm kiếm, theo sau lần lượt là ba Thánh kỵ sĩ và ba Hiệp sĩ Remdragon.

Đó không phải là một quy mô quá lớn, nhưng xét tình hình lương thực còn lại, thì đó đã là một số lượng người đáng kể cho đội tìm kiếm.

‘Nếu nguồn tiếp tế không đến kịp thời, mình không biết liệu những người còn lại ở khu tàn tích có gặp nguy hiểm hay không.’

Ý nghĩ đó lướt qua đầu nàng, nhưng Max nhanh chóng gạt bỏ nó. Bây giờ nàng không muốn lo lắng về bất cứ điều gì khác. Nàng tiếp tục tăng tốc độ, không khuất phục trước cơn gió dữ dội như lưỡi dao xuyên qua cơ thể mình.

Bầy ngựa di chuyển mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì chúng đã nhận được phép thuật phục hồi từ các pháp sư của Undim trước khi rời đi, và bầu trời đầy nắng trong một thời gian ngắn, vì vậy ngày đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ.

Tuy nhiên, Max cảm thấy muốn chết đi vì khoảng thời gian lãng phí để ngủ hay nghỉ ngơi giữa chừng. Nếu Riftan và cả nhóm không gia nhập kịp thời với Elliot, họ sẽ chết đói ít nhất bốn ngày. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến trái tim nàng sôi sục.

"Chúng ta phải nhanh lên."

Max lo lắng khi dừng lại nghỉ giải lao và cho bầy ngựa uống nước.

“Chúng ta có thể đang bỏ lỡ vài thứ đấy.”

"Chúng ta đang di chuyển với tốc độ tối đa rồi."

Ruth càu nhàu. Calto đang ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, như thể ông ta không còn sức lực để nói bất cứ điều gì. Ruth liếc nhìn ông ta và thì thầm vào tai nàng.

“Người đó thực sự có thể chết đấy. Tôi đặt tay dưới mũi ông ta một lần mỗi đêm, tự hỏi phải làm gì nếu một thi thể được tìm thấy vào ngày hôm sau. Nói thiệt, tại sao ông già cứ phải đi theo và làm người ta kinh hãi…” ( tui cạn lời với ổng thiệt)

Không giống như Ruth, tai của Calto hơi dài và nhọn, và có vẻ nó nhạy cảm hơn với âm thanh. Ông ta bật dậy, nắm tóc Ruth và giật nó. Max chán ngấy với cuộc tranh cãi như vậy và đi đến nơi mà Rem bị cột lại. Nàng tức giận, nghĩ mình sắp phát điên lên vì là người duy nhất lo lắng.

"Đi thôi."

Hebaron hét lớn khi đang xem bản đồ. Nàng hăng hái ngồi lên ngựa. Và nàng mạnh mẽ phi ngựa trên con đường giữa những khối đá khổng lồ. Vì đây là con đường họ đã đi qua một lần nên họ đang di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không đủ để thỏa mãn sự vội vã của nàng.

"Tôi ngửi thấy mùi máu ở đâu đó.”

Họ đã đi được bao xa rồi, Hebaron đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên và nói. Kuachel dừng lại theo anh ta, cau mày và nhìn xung quanh.

“Có phải là quái vật không?"

"Tôi nghĩ vậy, vì mùi khá tanh.”

Hebaron đáp lại bằng cách đặt tay lên tay cầm của thanh claymore trần sau lưng. Max co vai và nhìn qua hẻm núi hẹp với đôi mắt căng thẳng.

"Có vẻ như có một phản ứng của sự sống từ một khoảng cách không xa lắm."

Ruth nói, giơ một tay lên và thi triển phép thuật tìm kiếm.

“Nhưng tôi không biết đó là quái vật hay con người.”

"Hãy đến đó thôi."

Trước những lời của Kuachel, Ruth gật đầu và chỉ đường. Nàng làm ẩm đôi môi khô khốc của mình. Đầu nàng trở nên lộn xộn vì căng thẳng, sợ hãi, mong đợi và cả lo lắng. Nếu Riftan gặp Elliot và đang trên đường trở lại đây, rất có thể họ sẽ gặp nhau. Họ cũng đang đi trên con đường nhanh nhất.

"Có lẽ họ cần giúp đỡ."

Pháp sư của Kavala, Lucain, đột nhiên lẩm bẩm. Anh ta đang xem xét cẩn thận một tảng đá, với một biểu hiện cực kỳ nghiêm trọng trên khuôn mặt gầy, khó tính của anh ta. Max nhìn theo anh ta và ngay lập tức nhận ra tại sao anh ta lại nói như vậy. Bề mặt khối đá hằn rõ những vết cháy.

“Đã có một trận chiến. Cách đây cũng không lâu.”

Khuôn mặt của Hebaron hơi nhăn lại khi nghe Lucain nói. Anh ta thúc ngựa và chạy qua những khối đá. Sau đó, một con dốc với một đống đá trải ra trước mặt họ. Max lái ngựa một cách khá thành thạo để vượt qua nó.

Không lâu sau, một cái đuôi dài khổng lồ và có vảy bao quanh đập vào mắt họ. Max hít sâu. Một con sâu khổng lồ đang nằm trên đống đổ nát của một tảng đá bị sụp đổ, máu đỏ sẫm tuôn ra.

"Có vẻ như nó vừa mới chết."

Kuahel nhìn xuống con quái vật và nói. Mặt anh ta đanh lại một cách nghiêm trọng.

“Dường như phép thanh tẩy không thể được thi triển chính xác vì xác chết không được xử lý đúng cách. Chúng ta phải nhanh lên."

"Tôi sẽ dùng phép thuật tìm kiếm."

"Tôi, tôi cũng giúp!"

Khi Calto kéo con ngựa về phía trước, Max liền nhảy khỏi yên. Sau đó, nàng chạm mặt đất bằng cả hai tay và giải phóng năng lượng phép thuật. Nhưng nàng không cảm nhận được gì cả. Nàng lo lắng cắn môi. Khi đó, Hebaron, người đang xem xét con quái vật, đã hét lớn.

“Có lẽ không cần phải sử dụng phép thuật đâu. Tôi nghĩ họ đã đi theo hướng này.”

Max bật dậy và chạy đến bên anh ta. Nàng nhìn thấy những vết máu và dấu móng ngựa trên con đường hẹp giữa những khối đá đổ nát. Hebaron buông một lời thề nhỏ.

“Chỉ huy sẽ không để lại dấu vết như vậy.”

“Có nghĩa là tình thế cấp bách đến mức không có thời gian để xóa chúng. Đi thôi."

Max ngước nhìn họ với khuôn mặt tái nhợt, sau đó vội vã ngồi lên yên ngựa. Hebaron ngay lập tức đi theo dấu chân. Sau khi phi ngựa và đuổi theo, Max nhìn thấy một bầy ngựa bên cạnh một khối đá cao chót vót và nín thở.

Talon ở giữa bầy ngựa đang nằm trên mặt đất như thể đã kiệt sức. Trong giây lát, mắt nàng choáng váng với cảm giác an tâm. Không có ai ngăn cản, nàng phóng xuống ngựa và chạy đến nơi tảng đá.

Sau đó, nàng nhìn thấy một hang động nhỏ ẩn sau nó. Nhìn thấy một làn khói mờ tỏa ra từ bên trong, Max nhảy vào ngay lập tức.

Đúng lúc đó, một thứ gì đó lao ra từ bóng tối và tấn công nàng. Max ngã xuống đất và thở dốc. Một thứ gì đó to lớn đè lên cơ thể nàng một cách nặng nề, và nàng cảm nhận được cái lạnh từ kim loại ở gáy.

Nàng nhìn lên với vẻ mặt kinh hãi. Sau đó, một khuôn mặt sắc bén ẩn trong bóng tối mơ hồ lộ ra. Mặt chàng tái nhợt đến mức có thể nhận ra trong nháy mắt. Riftan mở to mắt không tin được, rên rỉ và gỡ con dao chàng đang giữ trên cổ nàng xuống.