Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 345



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Max cảm thấy khó hiểu. Nàng đã tặng chàng món đồ trang trí đó gần 4 năm rồi. Đó chẳng qua là một chuyến mua sắm vội vã khi đi ngang qua phố. Max lẩm bẩm bằng một giọng run rẩy khi nàng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

"Cái đó… em không biết là chàng vẫn giữ nó."

Chàng nắm chặt chiếc túi da của mình. Sau đó chàng nhìn xuống mặt đất và nói một cách tự vệ.

“Đó chỉ là thứ mà ta thường mang theo.”

Má chàng càng đỏ hơn, có lẽ vì chàng nghĩ đó là một cái cớ không hề thuyết phục. Riftan lẩm bẩm một câu chửi thề nhỏ và bước nhanh hơn. Theo phản xạ, Max nắm lấy vạt áo choàng của chàng.

“Nhưng, nhưng mà… Chàng đã đến tìm nó ngay khi nó biến mất.”

Mặt chàng hơi nhăn lại trước những lời của nàng. Riftan không nói gì và chỉ tiến về trước. Max đi theo chàng và cắn chặt môi.

Nàng không thể hiểu tại sao chàng lại cố che giấu điều hiển nhiên. Và tại sao chàng lại im lặng và ủ rủ như vậy? Có thể là do Riftan đang ngoan cố xây dựng một bức tường phòng vệ.

Nàng cảm thấy mệt mỏi khi thấy chàng cố gắng che giấu cảm xúc của mình một cách ám ảnh. Nàng muốn phá bỏ bức tường mà chàng đã dựng lên và mang Riftan của ngày cũ trở lại. Nàng không muốn ở bên người đàn ông cư xử như một người khác nữa.

Cảm nhận được cảm xúc mà nàng đã kìm nén bấy lâu nay dâng trào, Max kéo mạnh gấu quần áo của chàng.

“Chàng đã luôn giữ nó sao? Dù, dù nó đã cũ như vậy, chàng cũng không vứt bỏ… Đó là thứ mà chàng luôn mang trong người sao.”

"Nàng muốn nghe điều gì từ ta?"

Chàng dừng lại và nhìn nàng với ánh mắt thù địch.

“Nàng muốn kiểm tra cái quái gì nữa? Ta đã cho nàng thấy từ tận đáy lòng rồi. Như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Max nao núng trước giọng điệu dữ dội của chàng và lùi lại. Chàng mất kiểm soát và bắt đầu nói to hơn.

“Ngay khi nghe tin nàng rời khỏi đảo, ta đã vứt bỏ mọi thứ và đuổi theo nàng. Ta giả vờ như không quan tâm nhưng ta vẫn luôn quan tâm đến nàng. Nàng cũng biết điều đó mà. Ta đã nói rằng ta sợ nàng bị thương, và rằng ta lo lắng muốn điên lên. Bấy nhiêu vẫn chưa đủ sao?”

Đôi mắt như thạch anh của Riftan mờ đi vì đau đớn và xấu hổ. Chàng nhìn xuống chiếc túi trong tay mình. Môi chàng nhếch lên chế giễu.

“Ta giữ cái này thì sao chứ? Nó không phải là một thứ đặc biệt… Nàng thậm chí còn không nhớ rằng đã đưa nó cho ta. Không phải sao?”

Nàng cố chối bỏ điều đó, nhưng nàng nhớ lại mình đã không nhận ra món đồ trang trí ngay lập tức, và ngậm miệng lại. Chàng nắm chặt túi của mình.

“Ta chưa bao giờ làm những việc như thế này...”

Chàng im lặng và nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình, rồi giơ cánh tay lên như thể sắp ném cái túi đi. Nhưng cánh tay của chàng vẫn giữ yên trên không trung và không hề cử động.

Riftan đứng nhìn tuyết một lúc lâu như thế. Cuối cùng chàng không thể ném nó đi và từ từ hạ cánh tay xuống. Riftan nhìn lại nàng, và gương mặt chàng mang biểu cảm của một cậu trai trẻ dễ bị tổn thương.

Max cảm thấy mắt mình nóng lên. Có lẽ chàng đang che giấu một con người như vậy sau khuôn mặt lạnh lùng đó.

“Ta đã luôn tự hỏi về nàng.”

Chàng đột ngột nói.

“Ba năm trước… Khi ta nói với nàng rằng ta sẽ không đợi…”

Riftan dừng lại một lúc, như thể đang cố gắng kiềm chế nỗi thống khổ của mình. Chàng quay lại nhìn những người lính đang chất hàng lên các toa xe. Trong một lúc, Max đã nghĩ chàng có thể quay lưng bước đi mà không kết thúc cuộc trò chuyện.

Chàng sợ hãi tột độ việc thể hiện nội tâm của mình. Khi đến thời điểm đó, Riftan sẽ luôn bỏ chạy trước. Nhưng việc chàng sẽ sớm như vậy một lần nữa dường như khiến nàng yếu lòng đi. Riftan quay về phía nàng và nói với giọng run rẩy.

“Lúc đó… Nàng biết ta không nghiêm túc, phải không?”

Max liếm môi. Nhưng trước khi nàng có thể đáp lại, chàng đã nói một cách gay gắt.

“Mặc dù ta đã nói rằng ta sẽ không đợi… rằng ta sẽ từ bỏ, nàng vẫn quay lưng và rời khỏi phòng. Ta cứ băn khoăn mãi. Nàng có thể làm điều đó khi biết rằng lời nói của ta không chân thành, hay nàng đã làm điều đó dù nàng nghĩ đó là sự thật?”

Max ngước nhìn chàng với đôi mắt cay xòe khi cơn gió lộng hòa cùng tuyết. Nàng không biết phải nói gì. Khoảng lặng nặng nề trôi qua đã bao lâu rồi, Riftan lẩm bẩm một cách cay đắng.

“Ta không biết cái nào khốn khổ hơn.”

Gió thổi mạnh hơn. Bây giờ chính nàng lại bị bao trùm bởi cảm giác muốn chạy trốn. Kí ức về ngày hôm đó dường như đã đưa cả hai trở lại vị trí của ngày xưa. Nhưng lần này không phải là nàng, mà là Riftan quay lưng đi.

Chàng chậm rãi đi về phía các hiệp sĩ đang lập hàng ngũ. Max đứng như tượng ở phía sau chàng khi chàng rời đi, sau đó chỉ quay đầu lại khi Rem dùng đầu đẩy lưng nàng. Xa hơn một chút, các pháp sư thuộc nhóm hỗ trợ hậu cần đang tò mò xem chuyện gì đang xảy ra. Nàng bất lực tiến về phía họ.

Một lúc sau, cuộc hành quân bắt đầu. Nàng suy nghĩ về những gì chàng đã nói trong suốt chuyến đi. Chàng hiểu tại sao nàng phải ra đi. Chàng biết rằng sự lựa chọn của nàng là đúng.

Nhưng, chính sự thật rằng nàng có thể rời đi đã khiến chàng tổn thương sâu sắc. Hoàn cảnh của họ cũng không thể giúp gì để khôi phục lại mối quan hệ đã tan vỡ.

Nàng nhìn bóng lưng mơ hồ của Riftan, thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất giữa các hiệp sĩ.

Có thể đó là một sai lầm lớn khi từ bỏ việc nói chuyện với chàng để tránh xung đột. Nàng lẽ ra không nên bỏ cuộc mà phải thuyết phục chàng. Hoặc, để chàng thuyết phục nàng.

Nhưng cả hai người đều đã từ bỏ việc trò chuyện, và có thể họ sẽ không bao giờ có cơ hội để làm vậy nữa. Nghĩ như thế, nàng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.

Max nhận ra rằng nàng luôn coi tương lai của mình cùng với chàng là điều hiển nhiên. Cho dù không phải bây giờ thì sau này sẽ là như vậy. Đó là lý do tại sao nàng có thể đặt chàng ra sau.

Đó là lúc nàng biết câu trả lời cho câu hỏi của chàng. Trong thâm tâm, nàng tự tin rằng mình sẽ không bao giờ đánh mất chàng. Nàng sẽ không thể rời xa chàng nếu nàng không tin tưởng rằng nàng sẽ có thể làm cho mọi thứ quay trở lại ban đầu cho dù thời gian có trôi qua bao lâu.

Riftan đã dành cho nàng đủ tình cảm để nàng ấp ủ một niềm tin như thế. Nhưng nàng đã không thể làm điều đó. Say sưa với thứ tình cảm ngọt ngào mà lần đầu tiên trải qua trong đời, nàng chỉ đuổi theo chàng chứ không hề thuyết phục Riftan.

Max nhớ lại món quà nho nhỏ mà chàng đã giữ. Cảm giác như tim nàng đang vỡ ra.

“Dừng lại! Hãy nghỉ ngơi ở đây!”

Max chỉ tỉnh táo lại sau khi nghe thấy giọng nói rầm rú của vị chỉ huy khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đoàn quân đang đi qua giữa các thung lũng núi dốc. Họ để bầy ngựa nghỉ ngơi ở đó và ăn bữa trưa muộn. Có lẽ là để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, binh lính đã được cung cấp nhiều lương thực hơn bao giờ hết.

Nàng dùng thức ăn một cách máy móc, nhớ rằng nàng chỉ còn cách điểm đến vài ngày nữa thôi. Trong vòng hai ngày, quân đội sẽ đến đích, và Riftan sẽ sớm rời đi để thâm nhập vào Thành phố Quái vật. Cuộc trò chuyện cay đắng đó có thể là lần cuối của cả hai. Ý nghĩ đó khiến nàng như muốn nghẹt thở vì sợ hãi.

Có lẽ, Riftan đã không ngừng chiến đấu với những cảm giác này. Nàng nép mình sau một tảng đá, liếc nhìn đống lửa đang bừng cháy, rồi kéo yên ngựa của mình lại gần. Và nàng xem qua túi hành lý được treo ở đó.

Thảo mộc, dụng cụ y tế, ma thạch, thức ăn khẩn cấp, quần áo thay thế, tất và đồ lót đều được trộn lẫn với nhau trong chiếc túi da. Sau khi tìm kiếm một hồi, nàng mới tìm được một chiếc khăn tay sạch mà nàng không thường sử dụng. Mặc dù nó hơi ngắn, nhưng dường như nó có thể làm thành một sợi dây trang trí bằng cách xé theo chiều dài và đan lại một cách gọn gàng. Nhưng liệu chàng sẽ vui nếu nàng đến và đưa cho chàng một thứ mà nàng đã làm trong vội vã?

Max nắm lấy chiếc khăn tay và đỏ mặt. Bản thân nàng cũng không muốn tặng cho chàng một thứ tồi tàn như vậy. Lần tiếp theo khi tặng quà cho Riftan, nàng thực sự muốn làm nó thật cẩn thận.

Nhưng nàng không thể chịu được ý nghĩ về việc chàng sẽ đi đến một nơi nguy hiểm với một sợi dây bị đứt. Dây đeo kiếm là vật để cầu nguyện cho sự an toàn của những nhà thám hiểm. Nàng ghét khi Riftan mang theo bên người những thứ bị đứt và thậm chí còn nhuốm máu.

Max ám ảnh bởi những sợ hãi mê tín và bắt đầu dùng dao găm để xé chiếc khăn tay màu xanh đậm. Annette, người đang ngồi trước đống lửa và nhấp ngụm rượu, nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Max đỏ mặt, giấu chiếc khăn bên dưới lớp quần áo của mình. Nhưng không có thời gian để trì hoãn. Khi nàng tiếp tục những gì đang làm, nàng nhỏ giọng nói, thú nhận.

“Tớ muốn đưa nó cho chồng tớ trước khi chàng ấy rời đi. Tớ đang làm đồ trang trí.”

"Trang trí?"

Cậu ấy nhướng một bên lông mày. Max gật đầu.

“Cậu không biết sao? Nó được treo trên chiếc thắt lưng."

Nàng ngước lên và nhìn về nơi các hiệp sĩ. Và khi nhìn thấy những sợi dây dài được gắn vào thanh kiếm của một số hiệp sĩ, cậu ấy thốt lên một tiếng “aha” nhỏ.

“Cậu cũng rất chân thành đấy. Có gì tốt ở người đàn ông cộc cằn đó chứ?"

"Không phải vậy đâu."

Max nghiêm nghị trả lời và bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc. Việc xé tấm vải theo chiều dài và tạo thành những sợi dây thì khá đơn giản, nhưng việc đan nó thành một hình phức tạp lại không hề dễ dàng. Annette, người nhìn nàng rên rỉ, lục tung túi xách và lấy ra một thứ gì đó.

“Nó quá đơn giản vì cậu chỉ sử dụng một màu. Hãy để một vài sợi ở giữa và đan chúng lại.”

Cậu ấy xé tấm vải lanh trắng mà cậu ấy mang theo để băng bó và chìa ra. Dường như khiếu thẩm mỹ độc đáo của người thợ thủ công đã được tận dụng. Max biết ơn lời khuyên của cậu ấy và nhét hai mảnh vải trắng vào giữa.

Sau một vài phút, độ dày không đồng đều, làm cho sợi dây có chiều dài bằng lòng bàn tay trở nên sần sùi và xấu xí. Nàng nhún vai tỏ vẻ chán nản.

"Thật kinh khủng."

"Dễ thương mà, cậu sao vậy?"

Annette nhìn chằm chằm vào những gì nàng đang làm và cười khúc khích.

“Đây là màu của Hiệp sĩ Remdragon. Nó khá hợp đấy.”

Max, được an ủi bởi những lời đó, lại tiếp tục xoắn mấy sợi dây. Khi vật trang trí đã được hoàn thành đến phân nửa, giọng nói gầm rú của Hebaron vang lên từ phía trước.

“Chúng ta đi thôi! Tất cả hãy tắt đèn và xóa sạch mọi dấu vết!"

Nàng nhét vật trang trí đang làm vào túi và vội vàng tắt đèn. Sau đó, nàng cho củi còn thừa vào bao tải và chất lên toa xe. Họ phải tiết kiệm củi nhiều nhất có thể, vì vậy họ luôn lục lọi trong đống lửa và giữ lại từng mảnh gỗ nhỏ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, những người lính lại bắt đầu di chuyển theo hàng. Max cưỡi trên lưng ngựa và đan sợi dây bất cứ khi nào có thể. Tuy nhiên, việc đan dây khi đang cưỡi ngựa không hề đơn giản.

Thời tiết quá lạnh khiến những ngón tay của nàng ngày càng đông cứng và những nút thắt ngày càng rối. Sau một lúc, nàng đã từ bỏ và tập trung vào việc đuổi theo hàng ngũ.

Cuối cùng khi tối đến, binh lính cũng dựng trại sau một bức tường đá khổng lồ. Nàng ăn nhanh rồi vào trong lều hoàn thành nốt công việc còn lại. Vật trang trí được làm một cách vội vã trông thật xấu hổ để nhìn. Nàng nhìn sợi dây đã hoàn thành với vẻ thất vọng và lo lắng nhét nó vào túi của mình.

Có lẽ, nếu nàng đưa nó, Riftan sẽ chấp nhận. Nàng ghét việc chàng sẽ làm như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chàng, người sẽ nâng niu những thứ đơn sơ như vậy cũng khiến trái tim nàng như muốn vỡ ra. Nàng tức giận với chính mình, và nàng tức giận với tất cả những thứ này.