Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 358



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Max khóc nức nở và ngẩng đầu lên để nhìn chàng rõ hơn. Khuôn mặt hốc hác của chàng, chìm trong ánh đèn nền, trông sắc bén và thô ráp hơn trước, và thậm chí dưới mắt chàng còn có những quầng thâm. Tuy nhiên, chàng vẫn đẹp vô cùng.

Max cẩn thận vuốt ve gò má tối màu như điêu khắc của chàng. Cái chạm dường như đã đánh thức chàng khỏi cơn thôi miên. Riftan, người đang nhìn nàng với biểu cảm bị mê hoặc, đột nhiên nắm lấy vai nàng bằng cả hai tay và kéo nàng ra xa. Và chàng nhìn nàng một cách dữ dội.

"Nàng bị thương ở đâu sao?"

Max ngừng khóc, giật mình bởi giọng điệu dữ tợn của chàng. Đôi môi dính máu của Riftan hơi run rẩy khi chàng nói.

“Đống máu này là sao? Cái quái gì thế…”

Sau đó, nàng đưa tay lên và dụi mặt, nhớ lại máu của con goblin đã bắn lên mặt nàng. Nhưng găng tay và quần áo của nàng cũng dính màu, nên cũng không ích gì khi nàng dùng nó để lau.

Nàng đỏ mặt. Có rất nhiều việc đã xảy ra trong thời gian đó, vì vậy nàng không có thời gian để chăm chút vẻ ngoài của mình. Nàng hẳn trông tệ hơn những người lang thang trên đường phố. Nàng xoa vết bẩn nâu sẫm trên chiếc áo len màu xám của mình và nói một cách lúng túng.

“Đ-đây… không phải là máu của em. Máu của một con quái vật đã tuôn ra…”

"Chết tiệt, nàng đã ở trong một tình huống nguy hiểm đến nỗi nàng dính máu của quái vật! Thuộc hạ của Nirta làm gì vậy? Ta đã yêu cầu họ bảo vệ nàng...!"

Riftan hét lên trong kích động. Chàng nghiến răng và xoa mặt dữ dội, như thể cố lấy lại sự bình tĩnh của mình. Max hoảng hốt khi thấy tay chàng run lên. Nàng trông tệ đến mức nào mà có thể khiến chàng sốc đến vậy? Nàng nhìn chàng với vẻ bối rối.

"Các hiệp sĩ đã bảo vệ em rất tốt. Các hiệp sĩ Remdragon luôn ở quanh và bảo vệ em. Nhờ họ... em đã không bị thương."

Riftan không trả lời, chỉ nhìn xuống nàng bằng đôi mắt đen. Chàng nói với khuôn mặt hơi nhăn nhó.

"Tàn dư của quái vật có thể vẫn còn sót lại. Có thật là họ đã bảo vệ nàng không, khi họ cho phép nàng đi một mình quanh nơi này?"

Max cứng mặt trước giọng điệu buộc tội của chàng. Đoàn quân quái vật đã bị đẩy lùi và thành phố thì đầy những hiệp sĩ, vì vậy nàng tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nàng nghĩ rằng đó vẫn là một hành động khinh suất khi bỏ rơi người hộ tống và vào thành phố quái vật một mình.

Nhưng khi nàng lắng nghe những lời của một người đàn ông gần như đã mất tích trong vài tuần, cảm xúc của nàng lại dâng trào. Nàng lườm chàng với đôi mắt vẫn đẫm lệ, cảm thấy cảm thông lẫn khó chịu cùng một lúc.

"C-các hiệp sĩ không làm gì sai cả. Em-em đã đến đây một mình. Em-em chỉ muốn chắc chắn… rằng chàng ổn."

Nỗi buồn của quá khứ trỗi dậy một lần nữa, và nàng dừng lại một lúc. Sau đó, không thể kiểm soát được cảm xúc run rẩy của mình, nàng bắt đầu phản bác một cách bực bội với giọng nói đứt quãng.

"T-tại sao em không nghe thấy tin gì từ chàng? Chàng có biết, em lo lắng thế nào không? Nếu những người rời đi để trốn trong thành phố quái vật không thành công, thì chúng ta phải làm sao! Em đã cảm thấy…!”

"Ta không thể liên lạc với nàng vì có nguy cơ bị phát hiện."

Riftan nói nhanh và vòng cánh tay quanh vai nàng và bắt đầu chạy nhanh qua đống đổ nát. Max không nói nên lời trong giây lát trước thái độ dường như đã giải thích tất cả.

Nàng phẫn nộ khi nhớ rằng mình đã thức suốt đêm với mọi ý nghĩ khủng khiếp. Nhưng đồng thời, một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc dâng lên trong nàng rằng chàng đã không xảy ra chuyện gì xấu.

Nàng sụt sịt và bám vào chàng, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của chàng, như thể cơ bắp được dệt từ sắt thép. Nàng cảm nhận được một lực mạnh của bàn tay chàng trên vai mình. Chàng dường như đang kiềm chế bản thân để không kéo nàng một cách thô bạo. Max nhìn xung quanh, lau những giọt nước mắt của mình bằng tay áo bẩn.

“R-ruth và Ngài Caron đâu? Còn những pháp sư khác thì sao?”

"Họ vẫn ở trong tổ Wyvern. Ta ra ngoài để đưa Sejour Aren vào thành phố."

Chàng nói khô khan và đi nhanh hơn. Max, không hiểu lý do tại sao chàng lại vội vàng như vậy và cau mày, sau đó cứng lại khi nhìn thấy một bể máu đen bên cạnh đống đá từ bức tượng bị sụp đổ. Bên cạnh nó, một con quái vật khổng lồ mà nàng chưa từng thấy trong đời, bị cắt làm hai và nằm rũ xuống giữa đống đá.

Max ngây người và chớp mắt. Cái quái gì thế này? Max nhìn xuống con thú khổng lồ được bao bọc bởi lớp vảy đen, sau đó nhìn lên Riftan một lần nữa.

"Ch-chàng đã giết nó sao?"

Chàng tiến về phía trước mà không trả lời. Max đảo mắt để tìm xác chết của một con quái vật khác, và đột nhiên nhận ra rằng những đống đá chồng chất trong sân rộng là tàn dư của con golem. Chắc chắn chàng không chiến đấu với nhiều quái vật như vậy một mình, phải không? Nàng hoảng loạn và đứng trước mặt chàng.

"Ch-chàng có bị thương ở đâu không?”

"Ta ổn."

Chàng trả lời như thể bị làm phiền, sau đó vòng tay ôm lấy vai nàng và bắt đầu đi tiếp. Nhưng Max sớm nhận ra chàng đang nói dối. Máu đỏ sẫm đang chảy ra khỏi kẽ hở của thiết bị bảo hộ xung quanh một trong hai cánh tay của chàng. Max tái xanh khi nhớ lại cái ôm chặt của mình, không biết rằng chàng đã bị thương.

"Ri-Riftan, tay của chàng đang chảy máu!"

"Đó chỉ là một vết xước nhẹ. Không cần phải lo lắng."

Max nhìn chàng với vẻ tức giận.

“Có, có chuyện gì với chàng vậy? Mặt em chỉ dính một chút máu quái vật thì chàng đã hoảng hốt và lo lắng rồi... Chàng thậm chí không quan tâm khi mình chảy máu nhiều như vậy…!”

"Ta biết tình trạng của ta rõ nhất. Nó chỉ là một vết cắt nhỏ thôi."

Chàng trả lời một cách giận dữ và dẫn nàng qua lối vào hình vòm. Max kéo gấu áo của chàng và nôn nao nói.

"H-hãy điều trị trước đi. Phòng trường hợp bị nhiễm trùng. Tr-trước tiên em sẽ kiểm tra vết thương và sau đó dùng phép chữa bệnh...”

“Ta nói là ta không cần!”

Max đơ người trước sự bùng nổ của giọng nói mãnh liệt. Riftan ngừng di chuyển và nhìn nàng với đôi mắt rực lửa.

“Nàng có biết bây giờ nàng trông thế nào không? Nàng trông như một con ma nhợt nhạt vậy. Giống như nàng sẽ ngất đi bất cứ lúc nào! Làm ơn, đừng làm gì thêm nữa.”

Max, người đã mở miệng để phản đối lời nói của chàng, nhận thấy một dấu hiệu đau đớn trên khuôn mặt chàng và ngậm lại miệng. Đột nhiên, nàng nghĩ vẻ ngoài của mình có thể đã gợi lên cho chàng những ký ức cũ xưa. Chàng vòng tay quanh mắt, xoa bóp thái dương của mình, như đang cố lấy lại sự bình tĩnh, rồi nói với giọng nhẹ nhàng hơn một chút.

“Vết thương có thể được linh mục chữa lành sau. Ngay bây giờ, việc mang Ruth và Elliot tham gia với Hiệp sĩ Remdragon là ưu tiên."

"N-Nhưng máu vẫn còn chảy. Chỉ là một điều trị đơn giản..."

Khi nàng với lấy chàng, Riftan nhanh chóng lùi lại. Chàng gầm gừ.

"Ta đã nói với nàng hãy mặc kệ nó đi."

Max cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi với những giọt nước mắt. Một cảm giác mất mát ập đến như một cơn sóng thần, khi bức tường phòng vệ mạnh mẽ của chàng lại xuất hiện lần nữa. Nàng lẩm bẩm trong bất lực.

"Em... em chỉ muốn giúp chàng."

Nhìn thấy biểu hiện rút lui của nàng, chàng có vẻ hơi bối rối. Chàng nhìn xuống nàng bằng đôi mắt lo lắng và cố gắng xoa dịu nàng.

"Ta không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Nên xin nàng hãy chăm sóc bản thân trước."

Rồi chàng quay lại và bắt đầu bước đi. Max cắn môi. Cảm giác như nàng bị từ chối vậy.

Không cho nàng thêm thời gian để bám víu, Riftan liền đi xuống cầu thang và đi đến nơi có lá cờ của Hiệp sĩ Volose. Các hiệp sĩ của Livadon đang thong thả bên cạnh đống xác chết chồng chất như núi của lũ quái vật. Khi nàng nhìn vào cảnh tượng trông hơi kỳ dị, Sejour Aren, người đang ngồi trên cột đá bị sập như một chiếc ghế, vẫy tay chào một cách nồng nhiệt.

"Anh bạn, cậu dọn dẹp xong rồi à? Cậu mất nhiều thời gian hơn tôi dự đoán, nên tôi đã nghĩ về việc tôi có nên đi tìm cậu hay không."

"Chăm sóc vợ tôi một lát. Tôi sẽ nhìn quanh lâu đài một lần nữa."

Riftan đẩy nhẹ lưng nàng để nàng đứng trước mặt họ. Max vội nắm lấy cánh tay của chàng.

"Em sẽ đi với chàng."

"Nàng ở lại đây."

Riftan nói một cách quyết đoán và kéo cánh tay của mình ra khỏi nàng. Bây giờ Max đang nổi cơn thịnh nộ dữ dội.

“Vậy xin hãy điều trị vết thương trên cánh tay của chàng!”

Riftan cau mày và dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt tha thiết của nàng. Sejour Aren, người đứng dậy khỏi chỗ ngồi không chút do dự, đặt cánh tay lên vai chàng và gọi vị pháp sư thuộc đội Hiệp sĩ của mình.

"Nhìn cậu này. Cánh tay cậu bị thương rồi.”

"Buông tôi ra."

Riftan tát mạnh vào cánh tay của anh ta. Tuy nhiên, như thể chàng không có ý định từ chối việc điều trị, chàng lặng lẽ ngồi xuống cây cột đá. Max thở dài một chút. Nàng biết rõ chàng miễn cưỡng thế nào khi thể hiện điểm yếu của mình cho người khác, vì vậy nàng tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng kiên trì đến cùng.

"Đầu tiên, tôi sẽ tháo áo giáp để kiểm tra vết thương.”

Pháp sư trẻ đang tiếp cận chàng nói một cách lịch sự. Riftan căng thẳng cánh tay bị thương của mình như để nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, và với cánh tay còn lại rút ra chiếc bình, chàng mở nó bằng răng và làm ẩm môi với rượu.

Cảnh tượng khiến Max buồn vô cùng. Tại sao chàng lại cứng đầu từ chối sự giúp đỡ của nàng trong khi ân cần chấp nhận các pháp sư khác? Khi cơn giận của nàng sôi sục, vị pháp sư gỡ áo giáp ra khỏi cánh tay và xem xét những vết thương của chàng và nói.

"May mắn thay, vết thương không sâu lắm."

Max ngồi xổm bên cạnh pháp sư và nhìn kỹ cánh tay của chàng. Qua lỗ thủng trên chiếc áo, nàng có thể thấy làn da màu đồng nhẵn mịn và một vết thương dài. Như pháp sư đã nói, vết thương không sâu. Khi anh ta dùng phép chữa bệnh, vết thương lập tức lành lại, và Riftan liền mặc áo giáp và đứng dậy.

"Thế còn các Thánh Kỵ sĩ?"

Đột nhiên, Riftan hỏi Sejour Aren. Vị hiệp sĩ của Livadon đang thắp lửa trại với một nhánh cây dài và mang một biểu cảm mơ hồ.

"Ngay sau khi họ vào thành phố, họ bắt đầu lục soát lâu đài. Họ sẽ sớm thấy những gì chúng ta đã tìm ra.”

Max nhìn Riftan một cách bối rối.

"...Mọi người đã tìm thấy gì?"

Khi Riftan cau mày và không trả lời, Sejour đã mở miệng.

"Một ngôi mộ."

"Gì cơ?"

“Một ngôi mộ đầy xương, được cho là hài cốt của con người, đã được tìm thấy ở trung tâm thành phố.”