Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 427



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những kỵ binh cầm thương với lá cờ đỏ trải rộng về phía Đông và bao vây lũ Durahan, và từ phía Tây Bắc, binh lính khoác áo có chạm khắc biểu tượng của hoàng gia Whedon đổ xuống như một làn sóng. Hàng ngàn con ngựa dùng vó ngựa dậm mạnh vào mặt đất đóng băng và tiếng la hét của binh lính vang dội như muốn xé toạc màng nhĩ.

Max điên cuồng nhìn xung quanh chiến trường, trong lòng tràn đầy phấn khích lẫn sợ hãi kỳ lạ. Từ xa, nàng thấy Hebaron Nirta đang tiến theo bước chân của Riftan, dẫn đầu một lực lượng tấn công. Quân đội của Durahan sớm chia làm đôi, và kỵ binh của Dristan và Whedon bắt đầu vượt qua con hào không bỏ sót giây phút nào.

Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn các hiệp sĩ lao vào thành phố có tường bao quanh. Mặc dù nàng không xử lý được tên chiêu hồn, nhưng lâu đài Besmore sẽ sớm bị chiếm đóng.

"Hãy giữ yên thật chặt."

Elliot, người đang quan sát tình hình từ xa chiến trường trong giây lát, lại thúc ngựa.

Sau một lúc, một hàng máy bắn đá và cung thủ xuất hiện trên đồi. Elliot, người đang chuẩn bị vượt qua họ và đi vào đơn vị phía sau, đột nhiên quay đầu lại.

Max nắm lấy cánh tay của hiệp sĩ để giữ cho anh ta không ngã khỏi yên. Thoạt nhìn, nàng có thể thấy anh ta đang rút kiếm bằng một tay. Nàng sớm biết tại sao. Một con wyvern lang thang trên bầu trời đang lướt xuống thấp.

Khi bóng đen đổ xuống trước mắt họ, con chiến mã giật mình giơ hai chân trước lên cao, và thế giới bỗng nghiêng hẳn đi. Nàng hét lên và siết chặt yên ngựa bằng cơ đùi mình. Elliot kéo căng dây cương và vung kiếm.

Nàng không biết chính xác nó bị chém ở đâu, nhưng với một tiếng thét chói tai, máu nóng hổi của Wyvern đổ xuống mặt nàng như đài phun nước. Tuy nhiên, hẳn anh ta đã không thể gây ra vết thương chí mạng, con Wyvern vừa kịp đáp xuống đất đã vùng vẫy bằng đôi cánh và nhe hàm răng sắc nhọn của nó.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc từ đâu đó vang lên.

"Tránh sang một bên!"

Elliot lập tức quay đầu ngựa. Cùng lúc đó, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Max nhắm chặt mắt và mở chúng ra. Khi làn tuyết trắng từ từ lắng xuống, cơ thể của Wyvern lộ ra với phần cổ và thân tách rời nhau. Người đàn ông đang cúi xuống trước mặt nàng rút thanh kiếm cắm dưới đất và nói một cách ngạo mạn.

"Anh nợ tôi một món nợ đấy, Ngài Caron."

Max mở to mắt. Yulysion, người được Riftan giao nhiệm vụ riêng, đang đứng đó với vẻ mặt đắc thắng (yayyy ). Elliot khẽ thở dài và phi ngựa đến trước mặt cậu ta.

"Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

“Anh không thấy sao? Chỉ riêng quân tiếp viện mà chúng tôi mang đến từ Balto đã là bốn nghìn người rồi.”

"Cậu, cậu đưa quân tiếp viện từ Balto đến sao?"

Max, người đang ngơ ngác nhìn Yulysion, hét lên với vẻ ngạc nhiên. Vào lúc đó, như thể cậu ta đã nhận ra khuôn mặt của Max sau chiếc áo choàng trùm kín, Yulysion ấm áp thốt lên.

"Phu nhân! Người thế nào rồi?"

“Thì, ta phải nói rằng ta đang ổn…”

Max thì thầm với giọng không rõ ràng khi nàng liếc nhìn cái xác bốc hơi của Wyvern và chiến trường hỗn loạn. Sau đó, Garrow bước ra từ phía sau Yulysion và nói.

“Chúng ta nên chào nhau sau đi và hãy chuyển đến đơn vị hậu cần thôi.”

Max nhìn cậu ta với ánh mắt vui mừng. Yulysion và Garrow, cả hai đều mặc áo giáp da và áo choàng xám đen, trông họ như những hiệp sĩ lang thang đã đi lưu lạc qua nhiều thập kỷ. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như cả hai đã trải qua một khoảng thời gian vất vả.

"Đi đường này."

Garrow quay lại trước. Elliott cưỡi ngựa theo sau cậu ta, và Max sớm nhìn thấy một đội kỵ binh đông đúc với cờ trắng trên ngọn đồi thoai thoải về phía Bắc. Nàng nheo mắt. Lá cờ được khắc khẩu hiệu mà nàng chưa từng thấy.

"Nó là biểu tượng của Liên minh Balto."

Elliot giải thích bằng một giọng điềm tĩnh như thể anh ta biết câu hỏi của nàng.

“Các lãnh chúa của các khu vực phía Nam Balto ít trung thành hơn với hoàng gia. Vì vậy, Ngài Calypse đã lên kế hoạch đưa Liên minh Balto vào để kìm kẹp phe đối lập."

“Nhiệm vụ mà Yulysion và Garrow được giao phó… là gặp gỡ và thuyết phục các quý tộc của Balto sao?"

Trước câu hỏi ngạc nhiên của nàng, Yulysion nhẹ vẫy tay.

"Tất cả những gì chúng tôi đã làm là chuyển thông điệp của Ngài Calypse tới Ngài Geihalt Bleston."

Max mở to mắt trước câu nói bất ngờ. Geihalt Bleston là anh hùng của Bảy Vương quốc, người có đóng góp lớn nhất trong việc ký kết hiệp ước hòa bình.

Tuy nhiên, ông cũng là một hiệp sĩ thề trung thành với gia tộc Heimdall, và cũng là cha của người dũng cảm như Richt Bleston. Liệu một người như vậy có thực sự đứng về phía những người gìn giữ hòa bình? Như thể đọc được cái nhìn nghi ngờ của nàng, Garrow, người đang đi ngay bên cạnh, nói với giọng nghiêm túc.

“Ngài Geihalt Bleston là một người có lòng sùng đạo. Họ dường như đã mâu thuẫn với lòng trung thành của họ với quốc vương, nhưng sau khi đọc bức điện do Ngài Calypse và Đức Thánh Cha gửi, ông ta đã viết một lá thư chính thức để ủng hộ tân Giáo hoàng. Nhờ đó, tôi đã có thể thuyết phục các quý tộc phía Nam Balto mà không gặp khó khăn gì.”

Điều này có nghĩa là nếu quốc vương của phương Bắc kích động một cuộc chiến phi lý, thì sự chia rẽ nội bộ có thể sẽ nảy sinh trước tiên ở Balto. Max cảm thấy một trong những lo lắng đè nặng trên ngực mình biến mất và nhìn Yulysion và Garrow với đôi mắt tự hào.

"Hai người… đã làm rất tốt!"

“Chính Ngài Calypse mới là người đã làm tố. Tất cả những gì chúng tôi đã làm là chạy việc lặt vặt về thư từ thôi."

Yulysion nói với giọng đầy kiêu hãnh. Trái tim Max như muốn vỡ òa vì tự hào. Riftan dập tắt ngọn lửa chiến tranh bằng cách ký một thỏa thuận bí mật với hoàng gia Dristan, và lập phe ủng hộ thỏa thuận ở Balto. Bây giờ tất cả những gì còn lại là ngăn chặn con rồng hồi sinh.

Max nhìn xuống chiến trường, nơi bóng tối đã bắt đầu buông xuống, với đôi mắt đầy hy vọng. Mùa đông dài và khắc nghiệt sẽ kết thúc cùng với trận chiến này.

Vào khoảng thời gian trời bắt đầu tối, lâu đài Besmore đã hoàn toàn bị chiếm đóng. Mặc dù Durahan vấn tái sinh, nhưng ít nhất các xác sống vốn tràn ngập thành phố đều bị tiêu diệt bởi các linh mục cấp cao.

Đồng minh ngay lập tức đuổi Durahan ra khỏi cổng. Khi đường vào đã được đảm bảo, các Thánh kỵ sĩ dẫn cỗ xe với các thánh tích vào thành phố. Max đứng trên đồi nhìn cảnh tượng với ánh mắt lo lắng, rồi sốt ruột hỏi Ruth.

"Khi, khi nào thì hậu cần có thể tiến vào?"

"Xin phu nhân hãy đợi. Chúng tôi đã quyết định gửi tín hiệu khi các linh mục kích hoạt kết giới.”

Ruth, người đang nhai rễ cây thảo dược, trả lời với vẻ mặt mệt mỏi. Anh ta dường như cũng đã cạn kiệt mana của mình khi thực hiện phép thuật phòng thủ trong nửa ngày. Anh ta nói thêm khi nhấp một ngụm chất lỏng đắng được nấu từ các loại thảo mộc chữa bệnh đun sôi.

“Nếu cắt đứt hoàn toàn dòng chảy ma thuật xung quanh Dãy núi Lexos, Durahan sẽ ngừng tái sinh, và người cũng có thể vào thành phố an toàn hơn.”

Max cảm thấy lòng mình được trấn an chút đỉnh trước câu trả lời bình tĩnh của anh ta. Một lúc sau, một tiếng kèn inh ỏi vang lên, và một hàng dài xe ngựa bắt đầu từ từ xuống đồi.

Max hành quân qua vùng đồng bằng với niềm vui sướng. Nhưng niềm hân hoan rằng mọi thứ đã kết thúc không kéo dài được bao lâu. Những xác chết xếp thành hàng dọc con đường dẫn vào thành phố.

Nàng cạn lời trước cảnh tượng khủng khiếp lộ ra dưới ngọn đuốc. Xác những con ngựa bị cụt chân hay gãy cổ chất thành đống trên bình nguyên, xung quanh là xác binh lính bị cắt xẻo ghê rợn đến mức không thể nhận ra hình dạng của họ.

Các linh mục rưới nước thánh lên đó và lẩm bẩm lời cầu nguyện. Max, nhìn cảnh tượng với vẻ mặt bàng hoàng, nhắm chặt mắt và vùi mặt vào gáy Rem. Cảm giác quá phi thực tế khi chỉ nửa ngày trước những người đó vẫn còn sống và thở, giờ lại nằm trên mặt đất đóng băng với khuôn mặt ghê rợn và bị tuyết che phủ.

“Đầu tiên chúng ta cần thiết lập bệnh xá! Chúng tôi sẽ mang những người bị thương đến, vì vậy hãy dọn giường và đốt lửa!”

Khi họ vừa vượt qua con hào, những người lính đứng chờ bên trái và phải cổng đã hét lớn. Rõ ràng, một số hiệp sĩ đã bị thương.

Lòng Max chùng xuống, và nàng chạy qua hàng dài binh lính đến quảng trường rộng trong tích tắc. Sau đó, nàng thấy các Hiệp sĩ Remdragon đang gom các xác chết lại một chỗ và sắp xếp chúng. Max bước tới chỗ họ với khuôn mặt hơi xanh. Và trong khi xem xét khuôn mặt của những người đã chết, Uslyn, người đang nhắm mắt của hiệp sĩ đã nằm xuống, bắt gặp nàng.

"Phu nhân Calypse."

Anh ta xoay người lại và nói, như thể cố để nàng không nhìn thấy thi thể.

"Thưa phu nhân, xin hãy vào trong nhà thờ và chăm sóc cho thương binh."

"Đã, đã có nhiều người chết sao?"

"Tổng cộng bốn trong số các Hiệp sĩ Remdragon đã tử trận."

"Ai, ai”

“Họ chỉ vừa mới được bổ nhiệm, vì vậy phu nhân sẽ không biết đâu."

Max thở phào nhẹ nhõm, và rồi đỏ bừng mặt vì tội lỗi. Cảm giác thật xấu xa khi nàng thấy hạnh phúc vì những người gần gũi với nàng đã không chết.

Max quay lại, không thể nhìn thẳng vào mặt Uslyn. Nàng kìm nén mong muốn đi tìm Riftan ngay lập tức, và tiến đến Thánh địa. Nếu có điều gì đó xảy ra với chàng, các hiệp sĩ sẽ nói với nàng trước. Xem xét việc anh ta bảo nàng chăm sóc những người bị thương, có thể Riftan vẫn ổn.

Nàng cố gắng làm dịu đi sự lo lắng của mình và bước vào tòa nhà rộng rãi đã bật đèn. Hàng chục bác sĩ đã đến.

Trong khi họ đốt lửa khắp tòa nhà và làm những chiếc giường đơn giản bằng cách trải cỏ, Max kiểm tra tình trạng của thương binh và sơ cứu cho họ. Những pháp sư đến muộn cũng chung tay giúp đỡ.

Cuối cùng, họ đã chiếm lại tất cả các thành phố bị đánh cắp bởi lũ quỷ và ngăn chặn con rồng sống lại, nhưng nàng không thể cảm nhận được niềm vui chiến thắng một chút nào. Lễ thanh tẩy và tang lễ diễn ra trong đêm, và các pháp sư thì thay nhau ngủ trong ba hoặc bốn giờ, chăm sóc hàng trăm thương binh.

Max, hoàn toàn kiệt sức, nhìn bầu trời xám xịt từ từ bừng sáng. Tuyết đã dừng sau khi rơi suốt đêm, và một tia sáng nhàn nhạt thắp sáng thành phố hoang vắng. Nàng thẫn thờ nhìn khung cảnh bàng bạc với mọi dấu vết chiến tranh đã bị xóa, rồi đi xuống cầu thang đến quảng trường. Hàng ngàn binh lính được đóng quân khắp nơi.