Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 429



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự hoang mang tột độ ập đến. Các đội quân đóng trại bên ngoài lần lượt di chuyển vào lâu đài Besmore để tránh sương giá bất ngờ, và Riftan lập tức tập hợp các chỉ huy của mỗi quốc gia lại và tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

Trong khi đó, binh lính xây dựng những nơi trú ẩn tạm thời xung quanh thành phố và vội vàng di tản ngựa vào các tòa nhà trống. Trong thời điểm hiện tại, vấn đề đảm bảo nơi ở là điều quan trọng hàng đầu, vì rất có thể quân đội sẽ đóng quân trong thành phố.

Binh lính sửa chữa những tòa nhà đổ nát và chăm sóc gia súc trong cái lạnh như thiêu đốt. Trong khi đó, các linh mục đã tổ chức một lễ tang tập thể tại sảnh chính của Thánh địa, và vì có quý tộc trong số những người đã chết, nên buổi lễ chính thức được tổ chức trong một bầu không khí hỗn loạn.

Max nhìn những cái xác bọc bằng vải lanh được xếp vào chiếc rương được làm một cách vội vàng, rồi nhìn vào khuôn mặt của những người ngồi trên ghế của người sùng đạo.

Binh sĩ đang lẩm bẩm về tiếng gầm rú từ Dãy núi Lexos với vẻ mặt khiếp sợ, và các hiệp sĩ thì thảo luận về tương lai với vẻ nghiêm túc. Dường như tất cả mọi người đều bị phân tâm bởi thảm họa bất ngờ và không thể tập trung cho tang lễ.

Max, người nhìn quanh nhà nguyện hỗn loạn với khuôn mặt u tối, lẻn ra ngoài và quay về nhà khách. Khoảng một trăm năm mươi bệnh nhân ở trong tòa nhà gỗ hình chữ nhật. Nàng dùng phép để thắp đèn và vào bệnh xá, xem có ai bị sốt hay vết thương rỉ dịch không, rồi phát thuốc cho bệnh nhân.

Đúng lúc đó, giọng nói của Ruth vang lên từ phía sau.

"Tôi đã cho họ thuốc rồi."

Max ngạc nhiên nhìn anh ta. Tất nhiên, nàng nghĩ rằng Ruth cũng sẽ tham dự hội nghị cùng Riftan.

"Cậu, cậu đã luôn ở đây sao?"

Ruth nhún vai, đoán ra nàng đang tò mò về điều gì.

“Dù sao, đó là một tình huống sẽ có một kết luận. Tôi không cần thiết phải ở một nơi mà các cường quốc của mỗi nước cấu xé nhau.”

Anh ta kéo một cái ghế đến trước cái vạc đang sôi và xoa xoa một bên vai như thể kiệt sức.

“Con rồng đã hồi sinh rồi, và việc thành lập một đội quân chinh phạt là không thể tránh khỏi. Câu hỏi duy nhất là ai sẽ hỗ trợ bao nhiêu.”

Max nuốt ngược tiếng rên rỉ.

"Họ… lại tranh cãi về vấn đề nhu yếu phẩm sao?”

“Tất cả bảy quốc gia đều đang bị thiếu lương thực do biến đổi khí hậu đột ngột. Ngoài ra, nhiều lãnh chúa đã nộp một khoản thuế đáng kể để trả cho chuyến thám hiểm Cao nguyên Pamela. Nếu lệnh gửi thêm vật tư được ban hành, sẽ có một phản ứng cực kỳ dữ dội. Không phải vô cớ khi các quân vương đang cố gắng chuyền gánh nặng cho nhau.”

Khuôn mặt của Max mờ đi khi nhớ lại cảnh hoang tàn mà nàng đã chứng kiến ​​trong hành trình kéo dài từ Osyria đến Dristan. Những khu vực chưa bị tấn công trực tiếp có khả năng bị thiệt hại do giá cả tăng vọt. Quá nhiều người đã chịu mất mát vì lũ quái vật. Ruth dùng một cành cây chọc đống than hồng trong lò sưởi và thêm vào một lời giải thích.

“Có lẽ phần lớn chi phí của đội chinh phạt lần này sẽ được giáo phái chi trả. Trách nhiệm lớn nhất cho việc con rồng hồi sinh thuộc về Đại Thánh điện.”

"Tuy nhiên… Thánh địa Osyria được coi là người đứng đầu Hội đồng Bảy Vương quốc. Đây sẽ là một cú đánh tài chính cực lớn... Liệu Hiệp ước Bảy Vương quốc có thể được duy trì trong tương lai không?”

“Dù sao thì Nhà thờ Osyria cũng sẽ mất uy tín nếu họ không loại bỏ con rồng. Đến cuối cùng, Hội đồng Bảy Vương quốc cũng sẽ trở nên tai tiếng. Là một giáo phái, họ không có cách nào khác hơn là phải chịu mọi trách nhiệm và dẫn đầu trận chinh phạt này đến cửa vinh quang.”

Max cắn môi. Ý anh ta là dù thế nào họ cũng phải ra trận. Ngay khoảnh khắc mà nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ cuối cùng đã kết thúc, tin khủng khiếp lại ập đến khiến trái tim nàng chùng xuống nặng nề. Max lặng lẽ nhìn những người lính đang nằm trong lều, nói với giọng đầy thất vọng.

“Ta, ta thật sự không hiểu. Miễn là chúng ta kích hoạt kết giới kịp thời... không phải nó có thể ngăn chặn con rồng sống lại sao? Theo dự đoán của Great Crusade, phải mất ít nhất vài tháng nữa mới có thể thu thập đủ sức mạnh phép thuật để hồi sinh con rồng. Tính toán của Ruth cũng vậy mà."

“Lũ quỷ của Cao nguyên Pamela hẳn đã thu thập phép thuật để hồi sinh con rồng từ lâu hơn chúng ta mong đợi. Rất có thể chúng đã bắt đầu tích lũy năng lượng lửa từ năm mà cuộc chinh phục Secto được thực hiện. Nhìn lại, nhiệt độ đã bắt đầu giảm vào năm chúng tôi trở về sau khi khuất phục Rồng Đỏ.”

Max nghĩ lại mùa đông đầu tiên của mình ở Anatol. Nàng đã rất vội vàng chuẩn bị quần áo mùa đông cho binh sĩ vì đợt sương giá sớm. Ý nghĩ rằng âm mưu hồi sinh con rồng đã được thực hiện kể từ đó khiến nàng ớn lạnh.

"Tuy nhiên… nghe nói rằng Manastone của Secto đã bị mất sau Cuộc chiến Quái vật. Nhà thờ đã nói dối chúng ta sao?”

“Đó không phải là một lời nói dối. Nếu không phải vì tình huống chúng ta toàn lực tập trung ở phía Bắc vì chiến tranh, lũ quái vật đã không dám ẩn náu bên trong Great Crusade và đánh cắp Manastone của Rồng."

Ruth nhìn xuống chiếc nồi đang sôi với vẻ trầm ngâm rồi nói một cách bình tĩnh.

“Lũ quỷ của Cao nguyên Pamela đã nhân giống phân loài rồng từ lâu rồi, và chúng hẳn đã sở hữu một lượng đá mana khổng lồ. Nếu chúng sử dụng phương pháp tích lũy sức mạnh phép thuật trong đá mana và sau đó lấp đầy vào trái tim của rồng, thì lúc này có lẽ chúng đã tích lũy đủ mana để hồi sinh con rồng."

Max cắn môi. Cuối cùng, họ đã hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của lũ quỷ. Nàng vội vàng hỏi.

"Vậy… điều gì sẽ xảy ra kể từ giờ? Phải mất ba năm để chinh phục con rồng. Chúng ta… có lại phải chiến đấu lâu như vậy không?”

“Lý do chúng ta phải mất ba năm mới có thể đánh bại con rồng là do các rào cản được bố trí rất rộng trên dãy núi Lexos. Phải mất hai năm chỉ để vượt qua kết giới giống như mê cung, tìm kiếm một loạt các khu vực miền núi từ Whedon, Dristan đến Arex, và đối mặt với lũ quái vật do con rồng cai trị. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Kết giới của con rồng đã được dỡ bỏ từ rất lâu trước đây, và thay vào đó là kết giới do Đại Thánh địa thiết lập bao quanh Dãy núi Lexos, và chúng ta biết chính xác nơi dấu tích của con rồng bị phong ấn. Theo những gì tôi nhớ, chúng ta có thể đến được địa điểm diễn ra trận chiến cuối cùng trong vòng chưa đầy một tháng nữa.”

"Nhưng mà… Con rồng có thể sẽ di chuyển đến một nơi khác.”

"Không thể nào."

Ruth nói một cách tự tin.

“Secto là một con quái vật khổng lồ, dài tới 170 kvette (khoảng 51 mét). Cần một lượng mana không thể tưởng tượng để duy trì một cơ thể khổng lồ như vậy. Do đó, loài rồng dành phần lớn cuộc đời của chúng trong trạng thái ngủ đông, và kể cả khi thức tỉnh, chúng cũng không hoạt động ngay lập tức. Để có thể di chuyển tự do, trong cơ thể nó phải tích lũy một lượng mana vừa đủ, và riêng giai đoạn này có thể kéo dài từ hai đến năm năm.”

Anh ta dừng lại một lúc, rồi nói thêm với một giọng điệu không chắc chắn.

“Không có hồ sơ nào về rồng bất tử, vì vậy tôi không chắc lắm, nhưng… Có lẽ một con rồng được hồi sinh sẽ tương tự như vừa thức tỉnh sau giấc ngủ đông. Không. Có khi còn yếu hơn. Bởi vì cơ thể của xác sống thường yếu hơn khoảng 20 lần so với cơ thể của nó khi còn sống.”

Max cảm thấy một tia hy vọng bừng cháy trong lồng ngực. Nếu suy đoán của anh ta là đúng, Secto hiện tại sẽ ở trong trạng thái rất yếu. Nếu họ thành lập đội chinh phục sớm nhất có thể, họ có thể đánh bại con rồng dễ dàng hơn nhiều so với ba năm trước.

Trong đầu nàng hình dung ra cảnh chiến đấu với một con quái vật to lớn 170 kvet. Rồi những suy nghĩ lạc quan của nàng cũng nhanh chóng tan biến.

Ngay cả khi nó không thể kiểm soát cơ thể của mình một cách tự do, thì rồng cũng là một sinh vật họ không thể chạm vào không chỉ bởi kích thước khổng lồ của nó. Theo ghi chép, xương rồng là một trong những vật liệu cứng nhất trên thế giới và có sức mạnh tương đương với Orihalcon và Adamant, và vảy của chúng là chất có khả năng chống lại phép thuật mạnh mẽ, vô hiệu hóa mọi phép thuật bên ngoài.

Điều đó có nghĩa là không có bất kỳ loại vũ khí nào có thể gây ra vết thương nhỏ cho nó, và phép thuật cũng không có tác dụng.

Làm thế quái nào họ có thể chiến đấu với một con quái vật như vậy và giành chiến thắng?

Max nhớ lại giai thoại của Riftan, người đã lao thẳng về phía Hơi thở của Rồng. Hy vọng rằng chàng sẽ không phải mạo hiểm như thế trong lần này. Chỉ ý nghĩ rằng Riftan có thể phải liều mình đến chết cũng đủ khiến nàng đau lòng.

“Phu nhân không cần phải sợ hãi như vậy. Ít nhất thì chúng ta sẽ không đi săn rồng cho đến khi có nhiều vật tư hơn."

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, Ruth an ủi nói. Max nở nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt của mình.

“Ta không sợ hãi. Ta chỉ… đang quyết định thôi."

Max thầm quyết tâm. Việc nàng phải chiến đấu với con quái vật khủng khiếp nào đó không quan trọng. Lần này nàng sẽ không để chàng rời đi một mình.

Vào buổi tối, Công chúa Agnes đến nhà khách. Max, người đang thi triển phép thuật chữa bệnh cho các bệnh nhân, đứng lên với vẻ hân hoan. Như mọi khi, công chúa chào nàng một cách hớn hở.

“Đã lâu không gặp, Maximillian. Có vẻ như cô đã có khoảng thời gian tuyệt vời.” ( clm nói chuyện vô duyên vãi cút ra)

Max nở một nụ cười mơ hồ. Hai ngày nay nàng ngủ chưa đến sáu tiếng, hoàn toàn hốc hác, và quần áo nàng thì dính đầy máu và bụi, đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu.

Mặt khác, công chúa có một ngoại hình gọn gàng và hấp dẫn, dù mọi thứ đã không dễ dàng. Max liếc nhìn mái tóc vàng óng ả và khuôn mặt săn chắc mịn màng của cô ta, rồi nhẹ nhàng vén mái tóc rối như tơ vò mà nàng đã không thể chải trong hai ngày qua.

“Công, công chúa Agnes… Trông ổn đấy."

"Chúng tôi đến sau khi trận chiến gần kết thúc, nên chúng tôi thậm chí không có cơ hội để phủi bụi nữa cơ."

Cô ta nói, nhún vai, như thể cô ta không tự hào lắm về khuôn mặt sạch sẽ của mình. Max ở một nụ cười nhạt, rồi đặt lọ thuốc đang cầm xuống cái thùng và cùng công chúa di chuyển đến cuối nhà khách.

“Agnes… cô có tham dự cuộc họp khẩn cấp không? Mọi người có nói về điều gì đó quan trọng không?"

"Không gì cả. Chỉ là… đã có rất nhiều cuộc đấu vật bằng mồm.”

Cô ta nhăn mũi như thể đang kinh tởm.

“Richt Bleston đả kích Ngài Leon như thể đang tức giận, nói rằng việc con rồng hồi sinh là trách nhiệm của Đại Thánh địa, và các đại diện của Liên minh Balto cũng như công chúa Dristan đã để mắt đến anh ta. Tất nhiên, Ngài Leon chả quan tâm. Dù sao thì, cuộc họp giống như một mớ hỗn độn vậy. Riftan, người đã sắp xếp được tình tình, thật đáng nể phục.”

Max hỏi, lo lắng nhìn về phía quảng trường, nơi bóng tối đã bắt đầu buông xuống.

"Riftan bây giờ ở đâu?"

"Cậu ta đã bỏ đi vì có điều gì đó cần nói với Ngài Leon."