Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 436



Max cố gắng đếm số lượng quái vật một cách tuyệt vọng. Tất cả những xác sống đã xuyên qua bức tường phòng thủ đều hóa tro tàn, nhưng dường như chỉ một phần nhỏ của Quân đoàn Bộ xương bị tiêu diệt.

Hàng chục tên khổng lồ-vẫn vung chùy-đang xếp thành hàng dài trên cánh đồng, và phía sau những ngọn đồi là dày đặc những bộ binh xương xẩu được trang bị giáo và khiên, kiếm băng và rìu.

Giọng nói của Công chúa Agnes từ xa vọng lại.

"Mọi người, hãy sẵn sàng cho cuộc tấn công!"

Các cung thủ ngay lập tức chỉnh sửa hàng ngũ vô tổ chức và củng cố vũ khí. Max đi qua họ và tiến đến chỗ Alec.

"Chúng, chúng ta có thể mang thêm dầu khử clo không?"

Alec, người đang nhón gót để nhìn qua đỉnh tường, quay lại nhìn nàng và lắc đầu.

“Số dầu em làm đã được sử dụng hết rồi. Các pháp sư của Udim đang làm thêm, nhưng sẽ mất nửa ngày để hoàn thành.”

Max quay đầu lại nhìn bót canh gác nối liền với thành lũy. Một số pháp sư đang ở lại phòng thí nghiệm, làm dầu cho trận chiến và thuốc cho binh lính.

Nàng liếc nhìn những ống khói đang bốc khói mù mịt, rồi lại nhìn qua khuôn mặt của những pháp sư đang xếp hàng trên tường thành. Các pháp sư cao cấp vẫn có thể chống chọi được, nhưng các pháp sư bình thường hẳn đã tiêu hao gần như toàn bộ năng lượng của họ.

“Sẽ là một ý kiến ​​hay nếu đưa những pháp sư gần như cạn kiệt pháp lực đến phòng thí nghiệm và giúp chế tạo dầu. Nếu có nhiều cánh tay hơn, chúng ta có thể tăng tốc độ sản xuất.”

“Vậy còn việc phòng thủ…”

“Dù sao thì những pháp sư đã sử dụng gần hết phép thuật cũng chẳng có ích gì. Sẽ tốt hơn nếu họ chung tay chế tạo thuốc ở cánh hậu cần.”

Nàng kiên quyết và gửi tất cả đến nhà bảo vệ, ngoại trừ năm pháp sư tiên tiến của Nornui. Nàng yêu cầu các pháp sư còn lại tập trung vào việc bảo vệ các khoảng trống giữa các lá chắn, sau đó nàng leo lên tháp canh và kiểm tra lượng phép còn lại trong ma cụ. Dường như nó có thể chịu đựng được ít nhất một ngày nữa.

Vấn đề là sau đó. Sau khi xem xét các công cụ phép thuật với vẻ mặt nghiêm trọng, Max lại đi xuống cầu thang và nói với Alec.

“Này, chị nghĩ chúng ta cần xử lý đá mana để có thể thay thế ngay khi chúng hết năng lượng. Còn lại bao nhiêu viên đá mana?”

“Còn lại 4 túi đá mana cấp thấp. Tuy nhiên, sẽ còn ít hơn 30 viên đá cấp cao.”

Max cắn môi. Để tạo ra một chiếc khiên quy mô lớn đạt tối đa 2 thradion, cần phải có đá mana của một quái vật cấp cao hơn, chẳng hạn như Basilisk. Ngoài ra, cần có ít nhất 14 công cụ phòng thủ để bảo vệ toàn bộ thành phố. 30 viên đá mana sẽ chỉ đủ để tồn tại trong một tuần. Nàng thở dài thườn thượt.

"Trước hết… chị cần phải xử lý vấn đề đó.”

"Em sẽ bảo vệ nơi đây, nên em sẽ để chị đến phòng thí nghiệm."

Alec nhìn khuôn mặt nàng và nói một cách chắc chắn.

“Chị chắc hẳn đã tiêu tốn một lượng mana đáng kể để bảo vệ các bức tường suốt cả đêm.”

“Chị vẫn ổn. Alec làm việc nhanh hơn chị…”

“Đừng nói chuyện phiếm nữa. Một pháp sư đã gần hết pháp lực sẽ chỉ là một gánh nặng thôi.”

Alec trả lại cho nàng những gì nàng đã nói. Cuối cùng, Max thở dài cam chịu và đi đến phòng thí nghiệm được thiết lập trong bót canh. Trong căn phòng được những ngọn nến thắp sáng tràn ngập sức nóng của vạc đang sôi, mùi thuốc thảo dược và mùi của các loại dầu.

Max đi ngang qua các pháp sư đang khuấy cái nồi lớn và ngồi xuống chỗ chiếc bàn ở giữa phòng. Sau đó nàng lấy ra một vài viên ma thạch của Basilisk được bọc trong vải da từ chiếc rương mà nàng đặt dưới bàn, và bắt đầu cạo sạch các tạp chất bằng một cái đục bén.

Khi viên đá thô sơ được làm sạch, nàng dùng một con dao điêu khắc để cắt bỏ các góc cạnh và vẽ một mạch vào bên trong để phép thuật có thể chảy ra ngoài. Trong khi nàng đang tập trung làm việc trong một thời gian dài, tòa nhà đột nhiên rung chuyển kèm theo âm thanh va chạm mạnh.

Max nắm chặt lấy bàn theo phản xạ. Không chỉ có nàng hoang mang mà các pháp sư khác cũng chạy tán loạn.

"Chờ đã, chiếc khiên đã bị phá hủy rồi ư?"

Một pháp sư trẻ tên là Kaim hoảng sợ và hét lớn. Ngay lúc đó, bức tường rung lên với một âm thanh va đập nặng nề khác.

Nhận thấy có điều gì đó bất thường đang xảy ra, Max vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà. Rồi nàng nhìn thấy một tảng đá lớn đang đổ qua bức tường thành và rơi xuống bên ngoài thành phố.

Nàng loạng choạng lùi lại. Một tảng đá khổng lồ bay theo hình parabol đã làm sập mái của tòa nhà đối diện với chòi canh.

Max, người nhìn cảnh đó với vẻ mặt hoang mang, lập tức chạy lên cầu thang dẫn đến bức tường bên ngoài. Nàng thấy lũ khổng lồ đang xếp hàng trên đồi, giơ cánh tay dài và xương xẩu, và ném đá vào họ. Viên đá bay theo hình vòng cung vượt qua rào chắn cao 80 kvet và đập vào bức tường bên ngoài. Max nhanh chóng mở tấm chắn trên không.

May mắn thay, nàng có thể chặn những tảng đá bay qua đầu các cung thủ, nhưng một số tảng đá liên tiếp rơi xuống máy bắn đá dựng trên chiến lũy. Không dừng lại ở đó, máy phóng nghiêng về phía sau và tấn công những lính gác đang kéo đá lên. Trong tích tắt, đầu gối nàng liền không còn tí sức lực. Việc nàng không gục ngã ngay lúc đó thật là một phép màu. Max nuốt những giọt nước mắt đang dâng trào và hét lớn.

“Mọi, mọi người hãy núp dưới lá chắn! Mau lên!"

Các lính canh, những người đã chạy hỗn loạn xung quanh trận địa, xô đẩy nhau và lao vào dưới lá chắn.

Nàng dựa sát vào tường với vẻ mặt hoang mang. Binh lính, những người đã không còn tỉnh táo, lao đến ở trước và sau nàng. Nàng cố đẩy họ ra bằng tất cả sức lực của mình, nhưng vô ích. Nàng hít thật sâu khi cố vượt qua những chiếc áo giáp cứng cáp. Vào lúc đó, Garrow, người bất ngờ tiến lại gần nàng, đẩy những lính canh một cách thô bạo và hét lên đầy đe dọa.

“Tỉnh táo lại đi! Các người muốn định nghiền nát phu nhân Calypse hả?”

Sau đó, cậu ta nhìn xung quanh những người lính với ánh mắt nghiêm khắc.

“Mọi người hãy giữ khoảng cách! Ai gây rối trật tự sẽ bị chính tay ta ném ra khỏi tường đấy!”

Những người lính, những người đã chen lấn nhau, cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo và dừng chuyển động một cách hỗn loạn. Tuy nhiên, khi những tảng đá lại bay đến, những người lính canh lại sợ hãi. Garrow hét vào những người lính đó.

“Đừng mất bình tĩnh! Nếu chúng ta ra khỏi đây, thành phố sẽ tan tành. Đơn vị vũ khí tải nỏ, và cung thủ chuẩn bị cung cỡ đại! Hãy tấn công lũ xương khổng lồ một cách quyết liệt đi nào!”

Theo chỉ dẫn của cậu ta, binh sĩ phát động cuộc tấn công. Max trải tấm khiên rộng nhất có thể để chặn những khối đá bay trên đầu lính canh. Nhìn sang trái và phải, các pháp sư khác cũng đang giương lá chắn của họ một cách đều đặn.

Tuy nhiên, họ không thể phòng thủ hoàn toàn bức tường bên ngoài bao quanh thành phố chỉ với hơn mười pháp sư. Một vài viên đá nặng nề bay qua thành và nóc của tháp lâu đài, và hàng chục lính canh ngã xuống dưới các trận địa trên đống đổ nát. Giống như nàng gặp ác mộng vậy.

Nàng vắt kiệt năng lượng, như thể mọi giác quan đều bị tê liệt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, pháp lực của nàng thế nào cũng cạn kiệt. Nhưng nàng không dám nhấc lá chắn lên. Nếu ngưng truyền năng lượng dù chỉ trong giây lát, hàng chục người sẽ bị đá bay nghiền nát.

Nàng ớn lạnh như thể máu đã rút cạn khỏi cơ thể nàng và nhìn phía trước. Lũ khổng lồ bị trúng tên và rơi xuống đồi, từng con một. Nhưng một lúc sau, chúng lại vùng dậy và ném đá chồng chất lên mặt đất một cách thô bạo.

‘Chúng ta thật sự không xong rồi.’

Nàng nhắm chặt mắt. Đột nhiên, thứ gì đó giống như một vầng hào quang màu bạc xoay tròn về mọi hướng, và một bức màn xanh trong suốt bao phủ cả bầu trời. Max ngẩng đầu lên. Những đống đá đang đổ xuống như sao chổi, bị tấm khiên chắn lại và nảy bật ra khỏi thành phố.

"Ta xin lỗi. Đã lâu rồi ta không dùng một phép phòng thủ kích cỡ này, vì vậy nó mất nhiều thời gian hơn dự kiến."

Max xoay đầu về hướng phát ra giọng nói. Calto Serbel, một tay cầm cây trượng bằng ngà, đang đi lên cầu thang. Ông ta nhìn quanh những bức tường bên ngoài bị hư hại, những người lính mệt mỏi, và khuôn mặt nhợt nhạt của những pháp sư đang trên bờ vực ngã quỵ, rồi nhẹ nhàng nói.

“Tấm chắn này sẽ tồn tại trong một ngày. Trong thời gian chờ đợi, hãy nghỉ ngơi thật nhiều và nhanh chóng chuẩn bị đi nào.”

Rồi ông ta quay lại và đi xuống cầu thang một lần nữa. Max nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu, rồi ngã phịch xuống. Cơn chóng mặt ập đến ngay lập tức do lượng năng lượng tiêu hao quá lớn.

"Chờ đã, phu nhân ổn chứ?"

Garrow vội đỡ nàng. Max xoa mi mắt đau nhói và bất lực lẩm bẩm.

“Ta không nghĩ mình sẽ đến mức suy kiệt trong gang tấc."

“Dù sao thì, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu phu nhân nghỉ ngơi. Sắc mặt của người không tốt lắm.”

Garrow, người đang nhìn nàng với vẻ mặt đanh lại, nắm lấy nàng và sải bước về phía trước. Max, người đã cố gắng kiềm chế cậu ta với vẻ mặt hoang mang, nhận ra rằng vị hiệp sĩ đang thực sự lo lắng cho nàng và buông lỏng cơ thể mình. Trên thực tế, nàng đã thức hơn 30 giờ và không còn sức lực để đi nữa, vì nàng đã tiêu hao năng lượng của mình đến mức giới hạn.

“Ngồi đây một lát. Tôi sẽ mang nước và thức ăn đến.”

Cậu ta đi vào tòa nhà được các pháp sư sử dụng làm nơi ở, đặt nàng ngồi xuống một chiếc giường lót rơm, và đứng dậy. Max nắm lấy cánh tay cậu ta và lắc đầu.

“Không, không sao đâu. Giờ ta chỉ muốn ngủ thôi.”

“Nếu người không ăn gì, người sẽ kiệt sức. Xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ mang đến ngay thôi.”

Garrow nói một cách nhẹ nhàng và đi ra ngoài với bánh mì và bơ từ nhà kho bên cạnh ký túc xá. Nàng cố nhét vào miệng những thức ăn mà cậu ta đưa cho nàng. Nàng mệt vì đã không thể uống một ngụm nước nào trong cả một ngày rưỡi, nhưng nàng cũng không có cảm giác thèm ăn. Như thể mọi giác quan của nàng đều bị tê liệt.

Nàng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với đôi môi khô khốc được thấm chút rượu nóng. Thỉnh thoảng có tiếng rầm lớn như thể lũ quỷ vẫn còn ném đá. Tuy nhiên, miễn là lá chắn được tạo ra bởi một trong những pháp sư bậc nhất của Urd còn đó, thì họ vẫn sẽ an toàn. Không. Ngay cả khi kết giới bị phá vỡ lúc này, thì nàng cũng không đủ sức lực để đáp trả. Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như thể ngất đi.

Nàng hẳn là đã bất tỉnh như thế, và khi mở mắt ra lần nữa, bao quanh nàng là bóng tối dày đặc. Max đứng dậy khỏi giường, cảm thấy cái lạnh thấu xương.

Trong chốc lát, nỗi sợ hãi rằng nàng thức dậy từ ngôi mộ ập đến. Nhưng rồi nàng nhận ra một ánh sáng mờ ảo và thả lỏng vai.

‘Mình đã ngủ bao lâu rồi?’

Max loạng choạng đứng dậy và chộp lấy một ngọn đèn từ cửa sổ. Sau khi đốt cháy bấc bằng phép thuật và chuẩn bị leo lên cầu thang dẫn đến chiến trường, ai đó nắm lấy cánh tay nàng.

"Cậu không cần phải ra ngoài vì lá chắn của Calto vẫn đang hoạt động."

“An, Annette…”

Max, nhìn xuống khuôn mặt của bạn mình với vẻ vui mừng, vội vàng tuôn ra một câu hỏi.

“Còn tình hình thiệt hại ở phía Tây thì sao? Sidina ổn chứ? Bao nhiêu người bị thương...”

“Tất cả các pháp sư đều an toàn. Mặc dù có ba người đã bị cạn kiệt phép thuật... Hiện họ đã gần như bình phục hoàn toàn, và chỉ còn một số thương binh.”

Annette trả lời với giọng bình tĩnh, rồi thêm phần ảm đạm.

"Hầu hết trong số họ đã chết trước khi họ thậm chí nhìn thấy bất cứ thứ gì."

Max co vai và tiếp tục hỏi trong điềm tĩnh.

"Có bao nhiêu người đã chết?"

"Tớ nghĩ khoảng ba mươi."

Max nắm lấy vạt áo mình. Besmore đang bị bao vây cả trước và sau. Đó là một cú sốc lớn trong tình huống họ phải phân tán lực lượng từ Đông sang Tây để chống trả cuộc bao vây.

Họ cần phải làm gì để thoát khỏi cuộc khủng hoảng này? Khi nàng đang tuyệt vọng nghĩ cách, Annette chỉ về phía cầu thang dẫn đến phòng thí nghiệm chung và nói.

“Ngoài chuyện này ra, cậu hãy đến phòng thí nghiệm đi. Calto muốn tớ gọi cậu ngay khi cậu thức dậy.”

Max nhìn cậu ấy với ánh mắt khó hiểu.

"Có, có chuyện gì thế?"

"Tớ không biết."

Cậu ấy nhún vai, và như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Annette đi về phía lò sưởi và lại nằm xuống giường. Max thở dài, cẩn thận đi xuống cầu thang. Sau đó, Calto Serbel, người đang ngồi trước lò lửa và nhìn xuống mảnh giấy da nhỏ, ngẩng đầu lên và nhìn nàng.

"Cô dậy rồi."

Max có vẻ khó hiểu.

"Tôi… tôi ngủ lâu quá rồi sao?”

“Ta không cố ý trách móc. Hãy đến đây và ngồi xuống đi.”

Ông ta khẽ thở dài khi đặt tấm giấy da trong tay lên đùi.

“Không có nhiều thời gian, vì vậy ta sẽ nói thẳng. Hiện tại, chúng ta không hề có cơ hội chiến thắng. Với tốc độ này, thành phố sẽ rơi vào tay địch trong vòng hai tuần. Khả năng quân tiếp viện sẽ đến là con số không.”

Max thất thần nhìn ông ta. Calto tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

"Chỉ còn duy nhất một cách."

"Đó, đó là gì?"

"Cô có nhớ công thức phép thuật này không?"

Ông ta đưa một xấp giấy da cho nàng. Max, người đã nhận lấy và nhìn nó một cách cẩn thận, mở to mắt. Calto Serbel điềm tĩnh nói.

"Đó là công thức golem mà cô đã tạo ra." (GOOSEBUMPPPPPP)