Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 447



Như thể nàng bị cuốn đi bởi những cơn sóng dữ dội và gần như không thể tới được bờ. Nàng ngây người nhìn lên trần nhà với đôi mắt mơ hồ và hỏi với một giọng nói kìm nén.

“…em có lớn tiếng quá không vậy?"

Riftan dừng lại, sau đó nâng ngực lên và khẽ cười.

"Ta không biết. Đầu óc ta cũng quay cuồng…”

Sau đó, chàng vuốt mái tóc, chắc hẳn là một mớ hỗn độn, xung quanh khuôn mặt nàng, và rải những nụ hôn lên trán, má và mí mắt đẫm mồ hôi của nàng. Nhưng ngay cả với những cái vuốt ve đáng yêu khiến nàng muốn tan chảy, trái tim lo lắng vẫn không nguôi ngoai.

Nàng lắng nghe những lời thì thầm ở bên ngoài. Từ xa là giai điệu vui tươi của đàn mandolin và tiếng cười nói rộn rã của những người đàn ông say rượu. Mọi người dường như đang thưởng thức bữa tối của họ. Max thở phào nhẹ nhõm, nâng thân trên lên và đẩy nhẹ Riftan đang nghịch đôi vai run rẩy của nàng.

“Để xuất phát sớm vào ngày mai…chúng ta phải nghỉ ngơi ngay.”

"Thêm chút nữa…”

Chàng nắm lấy lòng bàn tay nàng và ấn đôi môi ướt đẫm của mình lên nó. Max rùng mình. Nàng cảm thấy người đàn ông đang lấp đầy cơ thể mình lại sưng lên.

Khi chàng từ từ di chuyển eo của mình một lần nữa, một sức nóng râm ran cũng bắt đầu tích tụ trong bụng nàng. Max ôm chặt lấy chàng. Rồi nàng bừng tỉnh khi có tiếng bước chân từ bên ngoài căn lều.

“Rif, Riftan… chàng phải dừng lại thôi.”

Riftan rên lên một tiếng đau đớn rồi từ từ lùi ra xa. Max thu hai đùi lại khi cảm thấy chất lỏng âm ấm đang chảy xuống giữa hai chân mình. Riftan đứng dậy khỏi giường, đi tới kệ, đánh một viên đá lửa và thắp nến. Rồi chàng mang một chậu nhỏ đầy nước và một chiếc khăn sạch đến.

"Nàng có đau không?"

Chàng hỏi, dùng khăn ướt lau giữa hai chân nàng. Max lắc đầu và liếc nhìn lối vào lều với ánh mắt lo lắng. May thay, tiếng bước chân lại biến mất. Có vẻ họ đang gánh nước từ dòng sông.

Nàng thư giãn, rút ​​một chiếc khăn mới và nhìn Riftan lau cơ thể. Ánh sáng lờ mờ nhuộm vàng đôi vai màu đồng của chàng. Nàng luồn ngón tay qua mái tóc nhẹ nhàng phủ lên chiếc gáy dày của chàng, và vuốt ve những đường gân ở cẳng tay. Ở bên trong cánh tay phải của chàng là một vết sẹo mờ mà nàng chưa từng thấy trước đây. Max, người đang vuốt ve nó bằng đầu ngón tay, lẩm bẩm với một giọng không hài lòng.

"Tại sao chàng không được chữa vết thương bằng phép ngay?"

"Gì?"

Riftan nhìn xuống nàng với đôi mắt hoang mang và cau mày khi nhận thấy một vết sẹo mờ trên cẳng tay.

"Đó là một vết thương nhỏ thôi."

“Chàng không thể bỏ qua nó dù là vết thương nhỏ. Chàng cũng biết vết thương từ quái vật thường gây nhiễm trùng.”

"Ta đã sơ cứu để đề phòng."

Riftan gật đầu, và đắp chăn lên người nàng.

“Phép thuật không hoạt động tốt ở Lexos. Ngược lại, thánh phép có sức mạnh mạnh mẽ, nhưng... các linh mục phải trữ nhiều năng lượng nhất có thể cho trận chiến. Ta đã không ở trong tình huống cần phải chữa một vết thương nhỏ như thế này.”

Max không nói nên lời và ngậm miệng lại. Nàng chưa nghe bất kỳ chi tiết cụ thể nào về những gì đã xảy ra ở dãy núi Lexos, nhưng có vẻ như một trận chiến khá kinh hoàng đã xảy ra. Nàng hỏi với một giọng nặng nề, nhớ lại những câu chuyện mà nàng thường xuyên nghe được từ những người lính.

“Lần này cũng vậy… em nghe nói chàng phải chiến đấu trực diện với con rồng. Chàng cắt cơ thể con rồng và lấy manastone…”

“Những người coi ta như một anh hùng đang thổi phồng tài cán của ta. Ta ghét phải thừa nhận, nhưng nhân vật chính của cuộc chinh phạt này là các Thánh Kỵ sĩ.”

Riftan cắt ngang nàng một cách thẳng thừng.

“Bọn ta sẽ không thể đánh bại nó nhanh như vậy nếu các thánh kỵ sĩ không triệt để lôi kéo con rồng ở tiền tuyến. Các manastone đã hồi phục cũng sẽ trở về với Thánh Kỵ sĩ trong lần này."

Max tỏ vẻ khó hiểu. Mặc dù Richt Bleston đặt câu hỏi về năng lực của Great Crusade, tất nhiên, nàng nghĩ rằng Thánh Kỵ sĩ sẽ thu thập viên đá.

Nhưng Riftan đang nói như thể họ được quyền nhận lấy trái tim rồng bởi vì họ đã có đóng góp lớn nhất. Nhận thấy sự nghi vấn của nàng, Riftan bình tĩnh giải thích thêm.

“Trái tim dành cho những người dũng cảm nhất, đó là nguyên tắc của những trận chinh phục phân loài rồng. Để những người đóng vai trò quyết định trong trận chiến nhận thứ giá trị nhất.”

Chàng dừng lại một chút, sau đó nhặt quần trên sàn lên. Sau đó chàng xỏ chân vào quần và tiếp tục nói một cách kiêu ngạo.

“Ban đầu, trái tim của Secto lẽ ra phải được trả lại cho ta. Tuy nhiên, Thánh Kỵ sĩ đã thương lượng trao lại một nửa số kho báu trong Hang Rồng nếu ta bàn giao Manastone cho Thánh điện. Dù sao thì nó cũng chẳng có ích gì cho ta, vì vậy ta đã sẵn sàng đồng ý.”

Chàng thắt chặt thắt lưng và thở phào.

“Nhưng lần này, họ sẽ không cần sự đồng ý của ta. Không thể phủ nhận rằng họ đã hy sinh lớn lao nhất...”

Max khẽ cau mày. Nếu thiệt hại lớn hơn xảy ra trong Đồng minh không chỉ bao gồm Thánh Kỵ sĩ, thì lý thuyết về trách nhiệm đối với Thánh điện sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Các Thánh Kỵ sĩ không chỉ hoàn thành mệnh lệnh của Giáo hoàng là lấy lại Manastone, mà còn giảm bớt sự chỉ trích của công chúng đối với Thánh điện ở một mức độ nào đó. Kuahel Leon đã tính toán tất cả những điều đó sao?

Khi nàng đang suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn mà không có chút manh mối, Riftan nằm trên giường và kéo nàng lại. Max thản nhiên tựa cơ thể mình vào khuôn ngực rắn chắc, mịn màng của chàng.

Dù thở dài thườn thượt vì đau đớn khi chưa được thỏa mãn dục vọng, nhưng Riftan vẫn hạnh phúc ôm chặt lấy nàng. Max chìm vào giấc ngủ trong hài lòng.

Ngày hôm sau, Lực lượng Đồng minh lên đường khi bình minh. Một đoàn dài binh lính kéo không ngừng từ Tây sang Bắc đang trở lại phía Tây, và trong một tuần quân Đồng minh đã có thể đến được Pháo đài Igredin, Nam Arex. Tại đây, Lực lượng Đồng minh tham gia cùng với những người lính được gửi đến từ Lutigern, Midna, và Ernismon lên đường đến khu vực biên giới Osyria.

Họ tiến thật xa, và một vùng nông thôn với những ngôi làng lớn nhỏ hiện ra. Max ngồi trên ngựa và nhìn xuống đồi. Hàng trăm nông dân ra đồng làm ruộng sau hàng tháng trời muộn, còn ngư dân trên những chiếc thuyền nhỏ quanh sông thì tất bật giăng lưới. Trong khi nhìn xung quanh khung cảnh yên bình, Yulysion đã đến chỗ nàng.

"Phu nhân, hãy thử cái này."

Max sững người và nhìn những gì cậu ta đưa nàng. Bên trong một cái giỏ nhỏ làm bằng sậy dệt, có rất nhiều quả mâm xôi trông còn tươi mới.

"Sao tự nhiên lại… nó từ đâu ra vậy?"

“Cô gái kia đã đưa cho tôi. Cô ta không phải rất tốt bụng sao?”

Yulysion nở nụ cười rạng rỡ và chỉ tay về một trong những phụ nữ trẻ đang chen chúc bên lề đường. Một cô gái dễ thương đang có vẻ mặt hoang mang và lần lượt nhìn Yulysion và chiếc giỏ trên tay nàng. Sau đó cô gái đỏ mặt và bỏ chạy. Yulysion nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu.

"Có vẻ như cô ấy đã nhớ ra điều gì đó khẩn cấp."

Max nuốt một tiếng thở dài. Đột nhiên, nàng bắt đầu thực sự lo lắng về tương lai của người đàn ông trẻ đẹp này.

"Cái đó…Yulysion hãy ăn món này đi. Đó là quà cho cậu mà."

"Nhưng tôi muốn đưa nó cho phu nhân."

Anh ta nghiêng đầu như không hiểu.

"Nó là của tôi, vì vậy tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn."

Max ngơ ngác nhìn lên khuôn mặt ngây thơ của vị hiệp sĩ, không nói nên lời. Sidina, người đang cưỡi ngựa ngay bên cạnh nàng, lắc đầu.

“Nếu cậu không đẹp trai…”

Yulysion nhìn Sidina với ánh mắt không đồng tình như thể lời nói đó có tính xúc phạm. Nhưng cậu ta không thể thô lỗ với người phụ nữ, vì vậy cậu ta trở lại vị trí của mình mà không nói gì.

Max nhìn xuống cái giỏ với vẻ bối rối. Những quả mâm xôi đen trông rất ngon miệng, nhưng nàng cảm thấy hơi tội lỗi khi nhận lấy lòng tốt của một cô gái. Do dự một lúc, nàng đưa nó cho Sidina và Annette. Nàng không nên vứt bỏ một giỏ trái cây quý giá như vậy.

"Chúng ta còn phải đi bao nhiêu ngày nữa?"

Sidina, người đang đẩy trái nhỏ vào miệng với vẻ mặt hạnh phúc, hỏi Garrow, người đang lặng lẽ cưỡi ngựa bên cạnh nàng. Vị hiệp sĩ bình tĩnh đáp lại.

"Chúng ta sẽ có thể đến Balbon trong ba ngày tới."

Max nhìn cậu ta với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Nhanh vậy sao?"

“Khi đến đây, chúng ta đã bị trì hoãn vì phải lần lượt đi qua các thành phố bị quái vật chiếm đóng. Nhưng bây giờ chúng ta đang di chuyển theo quãng đường ngắn nhất.”

Max nhìn con đường đất dài hằn sâu vết bánh xe với ánh mắt trầm tư. Trong vài ngày tới, họ sẽ đứng trước Hội đồng Bảy Vương quốc. Đột nhiên, bụng dưới nàng thắt lại. Ruth và Calto đã hứa rằng nàng không phải lo lắng về phép thuật golem, nhưng có thực sự ổn không?

Xung đột nội bộ của hội đồng cũng là một mối bận tâm. Họ đã ngăn cản kế hoạch chiến tranh bằng cách kích động sự phân chia của Balto, nhưng liệu họ có lùi bước như thế này không? Max lo lắng nhìn những lá cờ của Balto ở phía sau hàng ngũ.

Richt Bleston, người đã kiên trì kích động cuộc nổi dậy, đang lặng lẽ làm theo chỉ dẫn của Riftan từ một khoảng cách nhất định.

Nhưng đối với Max, vẻ ngoài của anh ta giống như một con thú đang lặng lẽ nín thở trước khi ra đòn tấn công. Ngay bây giờ, họ nhân nhượng vì họ biết không có lợi ích gì khi chống lại Hội đồng, nhưng khi có cơ hội, họ sẽ cố gắng phá vỡ hiệp ước hòa bình vừa được cân bằng một cách khó khăn trên Bảy Vương quốc.

"Hãy nghỉ ngơi ở đây hôm nay."

Khi nàng đang chìm đắm trong những suy nghĩ u ám trong một lúc, thì nàng nghe thấy giọng nói gầm rú của Riftan. Max ngẩng đầu lên. Ở dưới đồi, nàng có thể nhìn thấy lâu đài Darund, có vẻ như đã được hoàn toàn kiến thiết lại.