Tô Tử Mục lấy ra một bức họa, đưa cho Tiểu Hồ Ly: “Cầm, tranh chân dung ngươi muốn. “
Tiểu Hồ Ly chùi mỡ trên tay, cầm lấy tranh, mở ra xem.
Miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn ra là người, bất quá, phía sau mông lại lòi ra một cái đuôi cáo, đây là vẽ nó.
Tiểu Hồ Ly vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tô Tử Mục.
Tô Tử Mục biệt biệt nữu nữu nói: “Không phải ngươi nói muốn tranh chân dung, đọc thơ tình, giường lớn khắc hoa sao? “
Hắn bắt đầu đọc thơ tình: “Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ. Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại dài. Xuôi dòng mà theo, người như ở giữa sông….. Ngược dòng mà theo, đường hiểm lại nguy. Xuôi dòng mà theo, người như ở giữa bãi.”
Tiểu Hồ Ly nghe đến mắt đầy sao xẹt, nó chỉ nghĩ cho vui, không ngờ đầu bếp thật sự làm thơ tình. Mấu chốt chính là, nó nghe không hiểu cái quái gì cả…
Tô Tử Mục đọc thơ xong, hỏi nó: “Đọc thơ tình cho ngươi, vẽ tranh chân dung cho ngươi, cảm động sao? “
Tức giận đến mức khó kiềm nén, Tô Tử Mục một phen khiêng Tiểu Hồ Ly lên, đem nó ném lên giường lớn có khắc hoa văn, như vậy như vậy, lại như vậy như vậy, hình ảnh kia quá mức kịch liệt, tác giả căn bản không dám miêu tả.