Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 12: Liêu gia



Qua ngày hôm sau, một đoạn video ngắn được đăng tải trên mạng nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi. Đoạn video đó được Nhật Đông nhờ cắt nối biên tập, những lời Liêu Hào nói đều được giữ lại, đặc biệt cái câu: "Liêu Hào tôi có Liêu gia chống lưng, tôi sợ gì chứ? Ha ha ha, cho dù tôi có giết người, tôi cũng không vào tù!"

Câu nói đó dấy lên làn sóng phẫn nộ của dư luận, mấy năm nay, việc làm của Liêu gia đã làm mất lòng dân, bây giờ lời nói thốt ra từ cái miệng "vàng ngọc" của Liêu Hào chính là một ngòi nổ kích động tức giận tích tụ trong lòng dân bấy lâu nay. Liêu gia nhận được lời chỉ trích khắp nơi, những đối thủ trong giới chính trị của họ cũng thừa cơ gây khó dễ, biết rằng không thể đạp đổ Liêu gia dễ dàng nhưng có thể hao tổn tinh khí của họ cũng là điều tốt.

Tại biệt thự của Liêu gia, gia chủ Liêu gia - Liêu Thành, giận dữ đập phá đồ đạc, quát mắng Liêu Hào:

- Mày coi mày làm cái chuyện tốt gì đây hả?

- Ba, con... tất cả là do lỗi của Lôi Nhật Đông... - Liêu Hào chật vật giải thích.

- Câm miệng! Mày thấy Liêu gia chưa đủ rắc rối hay sao? Không phải lời nào cũng có thể nói ra! - Liêu Thành ném tách trà vào người Liêu Hào, ông ngồi xuống ghế, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận, thở ra những hơi nặng nhọc.

- Ông cũng đừng trách nó nữa... - Phu nhân Liêu gia lựa lời bảo vệ con. - Nó cũng là bị nhị thiếu Lôi gia kích động, em nghe nói nó là bên cạnh nhị thiếu còn có một người phụ nữ, cô ta khinh thường Liêu gia, nó mới nói ra những lời đó...

- Đúng! Đúng vậy! Tất cả là do tiện nhân kia! - Liêu Hào vội hùa theo lời mẹ.

- Một người phụ nữ? Không phải cậu ta và con gái thứ hai của Đỗ Khánh sao? - Liêu Thành cau mày hỏi.

- Người ta là con cháu thế gia, yêu đương hai ba người có là gì. - Liêu Hào nói.

- Em thấy... như vậy cũng tốt. Đỗ gia không phải vì hôn sự với Lôi gia mà chần chừ không đứng về phía chúng ta sao? Chỉ cần cho họ biết tin này, Đỗ Khánh chắc chắn sẽ đứng về chúng ta. Khi đó, chúng ta sẽ đối phó với Lôi gia dễ dàng hơn. - Liêu phu nhân hiến kế.

Liêu Thành thấy bà nói cũng có lý, hơi gật gật đầu, nhưng lửa giận trong người vẫn chưa nguôi, trừng mắt nói với đứa con trai lớn chẳng ra gì:

- Mày ở yên trong nhà mấy tháng nay cho ta! Đường đường là đại thiếu gia chẳng làm được việc gì ra hồn! Bà xem dạy dỗ lại nó đi!

- Tôi biết rồi! - Liêu phu nhân gật đầu.

- Quân Hạo, theo ta vào thư phòng!

Liêu Quân Hạo nãy giờ vẫn đứng một bên, gật đầu đi theo cha vào thư phòng.

Liêu phu nhân nhìn anh ta, đôi mắt lộ ra vẻ chán ghét rõ rệt, bà quay sang giáo huấn con trai:

- Con làm mẹ tức chết mà! Con thấy không? Ba con cái gì cũng bàn bạc với thằng nghiệt chủng đó, con có còn muốn trở thành người thừa kế không hả?

- Mẹ, mẹ đừng tức giận! Thằng nghiệt chủng ấy có bao nhiêu tài cũng chỉ là con riêng, ba còn chưa công khai thân phận của nó, nó lấy tư cách đâu mà trở thành người thừa kế. Ba chỉ đang lợi dụng nó làm việc cho gia tộc mà thôi. - Liêu Hào dỗ dành mẹ mình.

- Hy vọng như con nói! - Liêu phu nhân siết chặt bàn tay nói.

- Mẹ. - Liêu Hào tiến lên ngồi sát mẹ mình. - Mẹ phải giúp con một việc.

Liêu phu nhân trừng mắt, không vui hỏi:

- Lại chuyện gì?

- Con không nuốt trôi được cục tức này! Lôi gia chúng ta không đụng được, con không tin con đàn bà kia chúng ta không xử lý được! - Đôi mắt Liêu Hào lộ ra vẻ hung tàn.

- Được rồi!

Cũng vì ả đó mà con trai bà bị đánh mắng, chuyện trả thù này bà nhất định sẽ làm.

Mấy ngày sau, Liêu gia mở cuộc họp báo, giọng điệu chính trực nhận lỗi về mình. Nói rằng không thể dạy dỗ con cháu trong nhà là lỗi của họ, tiếp đến là kể lể công lao của Liêu gia, rồi khẩn thiết xin dư luận tha thứ. Lời lẽ buồn nôn đến mức không ai chịu nổi.

Sau đó, Liêu gia đóng cửa, che giấu động tĩnh. An phận đến khó tin.

Lúc này, Trác Nhã vẫn chưa biết có nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình, cô đang ở sân bay đón người. Một người bạn thân thiết ở Pháp về.

Trong sân bay, một chàng trai mặc vest đen, cả người toát ra khí chất tao nhã, quyến rũ, vẫy tay mỉm cười với người hâm mộ. Quanh anh không chỉ có tiếng hét của con gái, còn có những phóng viên nhiệt huyết chạy tới phỏng vấn. Khó khăn trốn thoát khỏi đám đông, trên tay anh đã có đủ loại quà cáp đáng yêu. Anh nồng nhiệt cười rạng với Trác Nhã, ôm chầm lấy cô nũng nịu:

- Trác Nhã, tớ nhớ cậu chết mất! - Người hâm mộ mà thấy cảnh này, tròng mắt sẽ rơi ra hết mất. Bởi vì anh luôn xuất hiện trước khán giả trong bộ dáng hoàng tử tao nhã, cả người toát lên hơi thở nghệ thuật nồng đậm.

- Tớ cũng vậy! Cậu tính ở lại bao lâu? - Trác Nhã vỗ vai chàng trai nói. Cô vừa về không bao lâu thì người bạn này cũng trốn tới.

Chàng trai buông Trác Nhã ra, vuốt mái tóc, nhếch miệng cười tà mị:

- Tất nhiên là đến khi tớ hết mệt!

Trác Nhã bật cười. Nói trắng ra là đến khi cậu hết hứng chứ gì! Thật là.

- Chúng ta mau về thôi! Tớ khó khăn lắm mới trốn ra được, chúng ta còn đứng ở đây nữa ngày mai sẽ lên trang đầu báo với tiêu đề "Nghệ sĩ dương cầm Long Tường tay trong tay với người yêu xinh đẹp".

- Thôi đi! - Trác Nhã đánh vào người anh một cái. Tiêu đề gì chứ!

Trợ lý giúp Long Tường cất hành lý vào cốp xe. Hai người cùng lên xe về nhà Trác Nhã.

Nhật Đông ngồi trong văn phòng phê duyệt kế hoạch, mí mắt phải bỗng dưng giật liên hồi.

- Sếp, anh sao vậy? - Cậu thư ký bưng cafe vào hỏi.

- Mí mắt phải cứ giật...

- Người ta nói mắt trái giật là có tài, mắt phải giật là có tai. Sếp ơi, anh nhớ phải cẩn thận đấy! - Cậu thư kỳ nói đùa.

Biết là cậu nói đùa nhưng Nhật Đông lại có cảm giác sắp có tai sắp ập đến với mình. Anh cảm thấy có cái gì đó nguy hiểm sắp xuất hiện.