Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 16: Không buông tay



Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng, đánh thức người đàn ông đang ngủ say. Nhật Đông nheo nheo mắt tỉnh giấc, đầu ngay lập tức đau nhói, anh nhíu mày vỗ đầu mấy cái, gượng người ngồi dậy.

Nhật Dương đang làm việc ngoài phòng khách thấy anh loạng choạng đi ra, hỏi chuyện:

- Hôm qua sao uống nhiều thế?

- Hôm qua... - Đầu xẹt qua một đoạn ký ức, hai mắt Nhật Đông nhanh chóng nhuốm một tầng bi thương, anh cụp mi mắt, nghiêng đầu sang một bên, lắc nhẹ.

- Anh có thể điều tra. - Ý tứ nếu em không nói Nhật Dương cũng có thể biết được.

- Chuyện tình cảm riêng của em thôi. - Nhật Đông khàn giọng nói.

Nhật Dương nhíu mày. Chuyện tình cảm? Nhật Đông có người yêu sao anh không biết. Nhật Dương đặt laptop lên bàn, nghiêm giọng nói:

- Em có chuyện riêng gì giấu anh?

Bình thường mỗi lần Nhật Dương nghiêm giọng hỏi như vậy, Nhật Đông không còn cách nào khác phải nói cho anh biết hết nhưng hôm nay Nhật Đông quả thật đang rất mệt mỏi, anh không muốn nhắc đến chuyện hôm qua một chút nào.

- Em muốn một mình yên tĩnh.

Nhật Đông vào bếp cầm phần ăn sáng của mình vào phòng, chốt cửa lại. Ngồi một mình trên giường, khó khăn ăn hết phần ăn sáng, Nhật Đông để đĩa trên đầu tủ, ngả người, dang tay dang chân nằm xuống giường.

- Trác Nhã...

Nhật Đông khẽ gọi. Dù biết rằng cô đã có hôn phu, biết mình sẽ không có cơ hội nhưng mà... anh không thể buông tay được. Nghĩ tới tương lai Trác Nhã sánh vai cùng một người đàn ông khác, anh thật không chịu được. Tám năm chờ đợi và tìm kiếm... cứ thế mà đổ xuống sông xuống biển hết sao?

Nhật Đông tìm kiếm điện thoại dưới giường, mở lên thấy một tin nhắn hỏi thăm của Chu Lâm. Hôm qua anh đã làm phiền Chu Lâm rồi. Phải ngồi nghe người bạn này kể khổ huống hồ trước kia Chu Lâm cũng thích Trác Nhã, tuy rằng không biết bây giờ anh còn thích không nhưng nghe bạn thân kể lể thích cô gái ấy bao nhiêu cũng không dễ chịu một chút nào.

Gọi cho Chu Lâm, Nhật Đông nói cho anh biết mình đã ổn. Chu Lâm nghe anh nói xong, ậm ừ vài tiếng, yên lặng một lát có vẻ đang do dự, cuối cùng nói với Nhật Đông.

- Nhật Đông, tớ biết cậu rất yêu Trác Nhã và cũng rất đau khổ khi biết cô ấy đã có hôn phu. Cậu không muốn buông tay vậy thì... đừng buông tay. Cô ấy còn chưa bước vào giáo đường, cậu còn cơ hội. Huống chi, cướp dâu không còn là chuyện lạ.

Chu Lâm là người nghiêm túc, mỗi lời, mỗi hành động, cử chỉ của anh đều toát lên vẻ chững chạc, nghiêm nghị của bậc trưởng bối. Ít khi nghe anh nói lời an ủi với giọng điệu trêu đùa như vậy, Nhật Đông cảm thấy ấm áp vì có người bạn tốt như thế. Ngẫm lại lời Chu Lâm nói... không buông tay sao?

- Nhật Đông, cứ làm những gì cậu muốn để sau này không phải nuối tiếc. - Chu Lâm nói thêm. - Bây giờ tớ có việc rồi, không nói chuyện lâu với cậu được. Nhớ tự chăm sóc bản thân.

- Cảm ơn cậu.

- Chúng ta là bạn.

- Ừ.

Kết thúc cuộc gọi với Chu Lâm, Nhật Đông thẫn thờ nhìn lên trần nhà xem xét ý kiến của Chu Lâm. Càng ngẫm nghĩ lòng anh càng nhẹ hơn. Trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng cùng hành động quan tâm, săn sóc của Trác Nhã, lời nói đanh thép của cô ở nhà hàng ven hồ hôm ấy, tất cả những điều đó khiến trái tim anh rung động mạnh mẽ. Nhật Đông siết chặt điện thoại trong tay. Anh sẽ không bỏ cuộc cho tới khi Trác Nhã thật sự kết hôn. Anh sẽ nỗ lực theo đuổi cô. Nếu những nỗ lực ấy không đủ để Trác Nhã hồi tâm chuyển ý thì điều đó chứng tỏ, cô đối với anh không có chút tình cảm nào, như vậy, anh mới có thể hoàn toàn chết tâm.

- Long Tường...

Nhật Đông gằn giọng gọi tên "tình địch", anh nhất định phải đánh bại hắn. Anh không tin mình lại có điểm nào thua kém tên đó.

Nghĩ thông suốt, Nhật Đông ngồi bật dậy, vào nhà vệ sinh tân trang lại bản thân. Anh không thể để cho bản thân suy sụp, nhếch nhác như hôm qua. Anh phải đi gặp Trác Nhã trong bộ dạng tốt nhất. Giữa hai người bọn anh còn có quan hệ bạn bè, tạm thời cũng chỉ có thể dựa vào quan hệ đó để hẹn gặp cô. Có lẽ chuyện đó sẽ khó khăn một chút bởi Long Tường đã trở về, nghe giọng điệu của cậu ta là không muốn anh gặp Trác Nhã thế nhưng... cậu ta đâu phải lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Anh nhất định phải hẹn được cô ra ngoài.

Thấy Nhật Đông quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng, tinh thần tốt hơn vừa nãy rất nhiều, đáy mắt Nhật Dương xuất hiện một tia nhẹ nhõm.

- Em tính đi đâu?

- Em muốn đi gặp người đó! - Nhật Đông chỉnh chỉnh vạt áo nói.

- Chuyện tình cảm của em, anh sẽ không can thiệp. Thế nhưng... trước đó ghé qua nhà hàng trước đi. Quản lý vừa mới gọi tới nói ở đó xảy ra chuyện. Anh sẽ đi cùng em xem sao.

Nhật Dương tắt máy tính, đi vào phòng mình thay đồ. Nhật Đông đứng ở phòng khách đợi anh, nhíu mày nghĩ tới lời anh vừa nói. Nhà hàng xảy ra chuyện gì sao? Từ khi anh mở nhà hàng cho đến giờ chưa từng xảy ra chuyện gì mà quản lý không giải quyết được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì?

Không lẽ... do Liêu gia gây sự. Không đâu, bọn họ mấy ngày nay khá im hơi lặng tiếng, trước khi chuyện của Liêu Hào lắng xuống, bọn họ sẽ không dại gì tìm anh gây sự. Vậy... có thể là chuyện gì?

- Đi thôi. - Nhật Dương thay đồ xong ra gọi anh.

- Vâng.

Nhật Đông gật đầu. Hai anh em lái xe đến nhà hàng Memory.