Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 25: Thổ lộ



Hôm qua tăng ca muộn, Trác Quân được nghỉ một buổi sáng nên dậy khá muộn hơn thường ngày. Giờ này Trác Nhã hẳn đã đến công ty. Anh đánh răng, súc miệng, rửa mặt qua loa, không thèm chỉnh chu lại bộ dáng lôi thôi của mình, đi xềnh xệch vào trong bếp, tính toán kiếm cái gì đó bỏ bụng rồi đi ngủ tiếp cho lại sức. Mơ mơ màng màng ăn hết ba cái bánh sandwich, hai mắt lờ đờ sáng lên một chút, Trác Quân mới để ý trên bàn có một tệp công văn bìa vàng. Trác Nhã làm việc luôn theo kế hoạch nhất định, phân chia rõ ràng, những dự án nào quan trọng, gấp gáp cô đều dùng bìa vàng.

- Em ấy quên mất rồi. – Trác Quân sờ sờ đầu tóc rối. – Thôi vậy, đi ra ngoài thư giãn cũng được.

Thấy đổi kế hoạch nghỉ ngơi của mình, Trác Quân thay đồ, cầm theo tệp công văng đến công ty K.Q tìm Trác Nhã.

Lên đến văn phòng cô lại thấy Long Tường vẻ mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay áo đều sắn lên, uốn éo ra vẻ muốn xông vào phòng tẩn ai đó một trận.

- Anh Trác Quân! – Long Tường hớn hở chạy tới gọi anh.

Trác Quân rùng mình một cái. Hôm nay anh chàng này sao thế? Gọi tên anh với đôi mắt đèn pha thế kia không khiến anh yêu quý cậu ta hơn đâu.

- Sao em đứng ngoài đây? Trác Nhã đâu?

- Đúng rồi! Anh theo em.

Long Tường nhớ đến đại sự, lôi kéo Trác Quân hùng hổ đạp tung cánh cửa phòng vốn không đóng kín. Khí thế ngất trời, lớn giọng hét:

- Nhật Đông! Cậu buông Trác Nhã ra!

Thật là một tiếng hét sát phong cảnh. Trác Nhã bừng tỉnh khỏi mê mang, vươn tay đẩy Nhật Đông một cái. Nhật Đông nghiến răng nghiến lợi, bất mãn đem Long Tường ra phanh thây. Chỉ còn một cm nữa thôi. Một cm nữa... Chết tiệt! Tên Long Tường này xứng đáng được đầy ra đảo hoang.

Nhật Đông đứng bật dậy, quyết định hôm nay phải phân thắng bại với Long Tường một phen. Ai ngờ, tay áo chưa kịp đứng lên, Anh đã thấy ánh mắt hung thần ác sát của vị huynh trưởng nào đó.

- Anh hai!

Trác Nhã hoảng sở kêu lên một tiếng. Động tác kéo dài khoảng cách với Nhật Đông vì thế mà thô bạo hơn, một phát đẩy anh chàng đang ngây người ngã nhào xuống đất. Trác Nhã lo lắng hô lên một tiếng, muốn đến đỡ anh dậy lại đành rụt người ngồi im dưới sự giám sát của anh trai kính yêu.

Nhật Đông xoa mũi chống người dậy, động tác lập tức cứng đỡ khi nhận ra mình ngã xuống sát chân Trác Quân. Một giọt mồ hôi lăn dài trên mặt. Anh không biết, anh trai Trác Nhã lại có khí thế đáng sợ như vậy.

Mười phút sau.

Trong văn phòng giám đốc K.Q, vị huynh trưởng như cha nét mặt nghiêm nghị, hai tay khoanh lại, đôi mắt lạnh băng nheo lại hóa thành hàng vạn viên đạn nhìn tên tra nam đáng lẽ ra không nên còn quan hệ gì với em mình nữa.

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rất hợp với một tên như cậu.

- Đúng đó anh. Tên này mặt dày lắm, đeo bám Trác Nhã không buông, còn kiếm cớ công việc tới tìm cô ấy. Nếu chúng ta không vào kịp lúc, có khi Trác Nhã bị tên vô lại này khinh nhục rồi.

Trong giọng điệu Long Tường, ba phần tức giận, hai phần tố cáo, một phần trào phúng, bốn phần cười trên tai họa của người khác.

- Nhật Đông, chuyện trước kia giữa cậu và em gái tôi, tôi xem như bỏ qua. Nhưng nó về nước không phải để cho cậu trêu đùa lần nữa. Cậu biết đấy, xét về gia thế, nhà tôi không đấu lại nhà cậu, nhưng... tôi là bác sĩ, có vô số cách để cậu sống không bằng chết. Nếu không muốn nếm cảm giác đó, phiền cậu tránh xa em gái tôi ra!

Lời nói lên xuống hợp lý, đe dọa dữ tợn, ánh mắt khiến người khác phải rét run. Huống chi anh còn là anh trai, người thân duy nhất của Trác Nhã, người mà Nhật Đông tuyệt đối không thể đắc tội. Chính vì thế, anh càng e sợ hơn. Ngước đầu nhìn lên, thấy vẻ mặt lo lắng cố gắng che giấu của Trác Nhã cùng với ánh mắt muốn trốn tránh anh, Nhật Đông nuốt một ngụm nước miếng lấy tinh thần. Cửa ải này, không sớm thì muộn cũng phải qua. Hôm nay xem như không phải thiên, thời, địa, lợi, nhân, hòa, anh cũng phải chống đỡ cho qua. Nếu chỉ vì lời đe dọa đó mà lùi bước, tên đàn ông hèn nhát này nhất định sẽ làm Trác Nhã thất vọng, càng làm kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhật Đông âm thầm quyết định trong lòng.

- Anh Trác Quân, tôi biết việc mình làm với Trác Nhã trước kia rất khốn khiếp. Nhưng mà lúc đó, còn nhỏ lại không hiểu chuyện, không hiểu được lòng mình... tôi không có ý bào chữa... chỉ là... tôi khẳng định với anh, tình cảm tôi đối với Trác Nhã hiện tại vô cùng chân thành, đó không phải là tình cảm thoáng bùng phát lên giữa người yêu cũ gặp lại nhau... nó là tình cảm được nung nấu trong suốt thời gian chúng tôi xa nhau... Cho nên, làm ơn, cho phép tôi được quen cô ấy.

Trác Quân nhíu mày quan sát chàng trai thành thục, ổn trọng trước mắt. Nhìn thuận mắt hơn thằng nhóc năm xưa rất nhiều. Thế nhưng... anh không thể vì một vài lời nói mà bỏ qua dễ dàng như vậy.

- Lời của cậu, tôi không thể tin. Đám thiếu gia các cậu, lời ngon tiếng ngọt nói ra vô cùng thuận miệng, cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng.

- Tôi... sau khi chúng tôi kết hôn, toàn bộ tài sản của tôi đều sang tên cho Trác Nhã... như vậy, sau này lỡ có chuyện... cô ấy cũng không bị thiệt... hơn nữa, mấy năm qua, tôi vẫn là một thanh niên tốt, không hề qua lại mờ ám với cô gái nào khác.

- Hừ. Nhà chúng tôi không ham chút tài sản đó của cậu! Cho dù mất hết chúng, cậu vẫn là nhị thiếu Lôi gia, chẳng chết đói được. Về phần... tình sử của cậu...

- Anh, hôm trước em còn nghe đồn cậu ta sắp đính hôn với tiểu thư Đỗ gia đó! – Long Tường chen mồm vào.

- Cậu nói xem, không lửa sao có khói, chuyện này cậu đừng nói với tôi là không dính líu với cậu. – Trác Quân cười lạnh nói.

Chuyện này... quả thật có dính tới anh. Nhưng anh chỉ muốn trả nợ cho An Vy, ngoài ra, không có ý định kết hôn thật.

- Chuyện này... nói thật đúng là có tin đồn như thế... nhưng mọi chuyện vốn không phải như vậy... Tôi không có ý định đính hôn với An Vy hay có bất kỳ hành vi yêu đương nào với cô ấy!

Trước thái độ nói chặt như đinh đóng cột của Nhật Đông, Trác Quân lựa chọn lười nghe giải thích. Chẳng cần biết có thật hay không, nói yêu em gái anh mà không giải quyết được rắc rối với kẻ khác... Vô dụng! Thiếu năng lực! Thêm cái bản mặt đào hoa kia, ai biết sau này hút bao nhiêu rắc rối đến.

Cho nên... Mất kiên nhẫn rồi. Phiền cậu ra về!

Trác Quân phất tay, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Long Tường hiểu ý, hí hửng túm mạnh Nhật Đông ném ra khỏi cửa, còn không quên lịch sự tiễn người:

- Thượng lộ bình an!

Rầm. Đóng mạnh cửa lại.