Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 37



Vừa cảm thấy thế, Tô Dẫn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, hơi hơi cười khổ.

Ngươi còn muốn giết ta sao......

Nhắm mắt lại, hơi hơi chua sót, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ngập quanh mắt, Tô Dẫn Nguyệt ho nhẹ một tiếng, yết hầu đau đến lợi hại, nhất thời nói không ra lời.

Quân Doanh Thệ quay đầu đi, ánh mắt không biết nhìn nơi nào, ánh mắt sâu tự biển, coi như bình tĩnh không gợn sóng.

Tô Dẫn Nguyệt ho khan hai tiếng, càng phát ra càng cảm thấy yết hầu trướng đau đến lợi hại, lặng im thật lâu, rốt cục thốt ra một chút thanh âm: “Doanh Thệ… Ta…”

Quân Doanh Thệ gợi lên khóe miệng, phúc hạ mi mắt, trào phúng nói: “Ngươi tới, chính là vì phán đoán như thế về đứa nhỏ thôi sao?”

Tô Dẫn Nguyệt sợ run một chút, không biết trả lời thế nào, y nhìn khuôn mặt của Quân Doanh Thệ, có chút đạm mạc, có chút kiêu ngạo, nhưng không có không đồng dạng với y đã từng thấy.

Hắn thở sâu một hơi, bức chút đau xót trong mắt lui đi, ổn ổn cảm xúc, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Đứa nhỏ… Rốt cuộc có hay không? …”

“Không có.” Quân Doanh Thệ đột nhiên nhìn về phía y, ánh mắt kiên định, “Như vậy một đứa nhỏ căn bản là không có. Chẳng qua là một câu điên ngôn điên ngữ, ngươi Dẫn Nguyệt công tử như thế nào thông tuệ, lại tin tưởng lời nói vớ vẩn như thế, thật buồn cười!”

“Không có khả năng!” Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên nắm chặt hai vai hắn, kích động nói: “Nếu ngươi không có đứa nhỏ, vì cái gì lại đau bụng! Dược trong tay ngươi, giải thích như thế nào?”

Quân Doanh Thệ nhìn y nửa ngày, bỗng nhiên khẽ nhắm mắt, câu môi cười nói: “Làm sao có thể có đứa nhỏ? Ngươi lại choáng váng sao? Chúng ta đều là nam nhân. Huống hồ…” Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn nơi khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi tương lai là muốn giết ta, mà ta cũng không có khả năng buông tha ngươi, cho dù có đứa nhỏ, tương lai cũng sẽ chết thảm dưới kiếm của ngươi, hoài thai dựng tử, đây có ý nghĩa gì đâu? …”

Quân Doanh Thệ nói rất nhẹ, thanh âm có chút phiêu mờ ảo miểu, lại thẳng tắp chàng tiến đáy lòng Tô Dẫn Nguyệt, y nhẹ nhàng chấn động, như có một tảng đá nặng đè lên ngực, khó có thể hô hấp. Trong đầu trống rỗng, nhịn không được lảo đảo hai bước, đầu ngón tay tại trong tay áo nhẹ nhàng phát run.

Quân Doanh Thệ cũng không quản y, thẳng đạp hài xuống giường, đi đến bên cửa sổ, lặng im nửa ngày, chậm rãi đẩy cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ một vòng trăng sáng treo trên cao, chiếu rọi ra ánh sáng lạnh lùng trong trẻo.

Toàn cung điện, đều ẩn nấp trong ánh sáng trong trẻo mờ ảo của ánh trăng, khó bề phân biệt, mông mông lung lung, như có như không.

Đúng vậy… Tựa như quan hệ của bọn họ, mông mông lung lung, như có như không…

Quân Doanh Thệ cười khổ, nghiêng người đứng ở bên cửa sổ, nhìn lên thanh cao trăng sáng, dáng người cao ngất, ánh mắt nhíu lại, vẻ mặt có chút thản nhiên tiêu điều.

Tô Dẫn Nguyệt ngực cứng lại, hai tay không khỏi xoa ngực, năm ngón tay buộc chặt, nhìn hắn hơi hơi xuất thần.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng hướng dần về phía tây, ánh nến lụi tàn, chiêu dương trong điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch trong bóng đêm.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn thân ảnh của hắn, do dự hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Không ngủ một lát sao? … Thân thể sẽ chịu không nổi…”

Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên nhắm mắt lại, không nói gì.

Tô Dẫn Nguyệt thấy thế, nội tâm rối rắm vô cùng, do dự muốn tiến lên, lại không có dũng khí cất bước.

Quân Doanh Thệ nhìn phương xa, thấy không rõ ánh mắt, thật lâu sau, ngữ khí đạm mạc nói: “Ngươi đường đường lâu chủ Khuynh Nguyệt Lâu, hà tất lại tới nơi này làm bộ làm tịch? Ta với ngươi có diệt môn chi cừu, ngươi cho dù giết ta cũng vô pháp hóa giải cừu hận trong lòng ngươi.” Nói xong dừng một chút, lặng im một lát, chậm rãi nói: “Cừu hận của ta và ngươi, có lẽ chỉ có tử vong, mới có thể hóa giải.”

Quân Doanh Thệ nhìn về phía y, trong mắt cất giấu một cảm xúc không thể nói rõ, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, có cái gì giãy dụa dập tắt.

Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy căng thẳng, kích động muốn nói cái gì, yết hầu lại như bị ngăn chặn, một câu cũng nói không nên lời.

Quân Doanh Thệ phúc hạ mi mắt, ánh mắt không biết nhìn tới đâu.”Tô Dẫn Nguyệt, ta không hận ngươi. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hận ngươi. Thù hận trong lòng ngươi, làm như vậy, cũng là khó tránh khỏi.”

Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy vui vẻ, nội tâm hơi hơi khẩn trương, không khỏi ngừng thở, lặng lẽ chờ mong cái gì.

“Chính là” Quân Doanh Thệ bỗng nhiên nhìn về phía y, ánh mắt sắc bén, rét lạnh khôn cùng.”Ta cũng không thể tha thứ ngươi. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ ngươi. Ngươi đã làm đối với ta, tựa như dấu vết, cho dù chết, ta cũng vĩnh viễn nhớ rõ.”

Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, hô hấp cứng lại, thân thể đột nhiên trở nên lạnh như băng, hơi run rẩy.

Tựa như đứng trong gió lạnh, thân thể bị đông lại thành băng, linh hồn lại bị xao xuất thân thể, chịu đựng một lần lại một lần tinh thần bị lăng trì.

Tô Dẫn Nguyệt trái tim ẩn ẩn đau, mỗi một chút, đều tác động toàn thân thần kinh, đau thấu tâm can, ” Doanh Thệ… Ta…” Tưởng giải thích cái gì, nói đến bên miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Quân Doanh Thệ nở nụ cười, nói: “Tô Dẫn Nguyệt, ngươi không cần vọng tưởng. Chớ nói ta không có con nối dòng của ngươi, cho dù có, ta cũng tuyệt đối sẽ không đem nó lưu lại. Ngươi chớ quên, chúng ta, là địch nhân.”

Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, trầm trọng vô lực, lại giống bị người ách trụ yết hầu, đem hết toàn lực, không cách nào hô hấp.

“Tô Dẫn Nguyệt, ngươi nghĩ muốn cái gì?” Quân Doanh Thệ gợi lên khóe miệng, khẽ cười nói: “Ngươi một lần lại một lần tự tiện xông vào hoàng cung, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì? Ngươi đối với ta như thế, còn cảm thấy không đủ sao? Như thế nào? Còn muốn lại đến một lần sao?”

“Ta…” Tô Dẫn Nguyệt cuống quít há mồm, không tự chủ được về phía trước bước một bước, bỗng nhiên chống lại ánh mắt uy hiếp của Quân Doanh Thệ, cảm thấy nhẹ nhàng chấn động, không khỏi dừng lại.

Quân Doanh Thệ ánh mắt nặng nề mà nhìn, sắc bén rét lạnh, mang theo hơi hơi châm chọc.

Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy đau xót, hơi hơi chua sót nhất thời phình lên lồng ngực, liếm liếm đầu lưỡi, ngay cả khóe miệng đều mang theo chua sót không thể chịu đựng được. Nội tâm một trận ảm đạm, nói không nên lời là có tư vị gì.

“Doanh Thệ… Ngươi gạt ta …”

“Gạt ngươi!? Ta vì cái gì muốn gạt ngươi!” Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên giống bị người chạm đến chỗ đau, kích động mà phủ nhận.

“Ta không phải ngốc tử…” Tô Dẫn Nguyệt lắc đầu, trong mắt rối rắm những thứ gì, lại phức tạp đến nói không rõ ràng.”Ngươi cho là ngươi có thể lừa gạt ta, chính là ngươi sai rồi.”

Quân Doanh Thệ chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Với võ công của ta, trong quá trình rèn luyện không chỉ các chiêu thức võ công, mà trọng yếu hơn, đó là khí tức.” Tô Dẫn Nguyệt dừng một chút, lặng im một lát, thật cẩn thận mà mở miệng: “Trừ ngươi cùng ta ra, nơi này có khí tức của người thứ ba, tuy rằng mỏng manh đến gần không có, mà ta lại đã nhận ra, Doanh Thệ…” Y nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng, vẻ mặt khẩn trương, coi như bức thiết chờ mong cái gì, “Ngươi nói cho ta biết, đây là vì cái gì… Này khí tức khí tức của người thứ ba, chính là hài tử của ta?”

Quân Doanh Thệ lẳng lặng mà nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên tự giễu cười, quay đầu đi, không nói gì.

Tô Dẫn Nguyệt ngẩn ngơ, khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám.

Trầm mặc hồi lâu, Quân Doanh Thệ bỗng nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu, trào phúng nói: “… Ngươi nếu đã biết, cần gì phải hỏi ta?”

“Thực…” Tô Dẫn Nguyệt sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, thanh âm khẩn trương đến run nhè nhẹ.

Quân Doanh Thệ cười khổ: “Đúng. Ta có hài tử của ngươi. Ta lại hoài hài tử của ngươi, buồn cười sao? … Ngươi như vậy vừa lòng chưa?”

Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, rốt cục phục hồi lại tinh thần, thật lớn vui sướng nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong tim của y, trong cổ họng vẫn như luôn có thứ gì chặn lại giờ cũng đã tiêu thất, hai tay hưng phấn đến thấm một tầng mồ hôi mỏng, kích động đến hơi hơi phát run, vui sướng đến hô hấp dồn dập, suýt nữa không thở nổi.

Y mừng rỡ như điên, câu môi muốn cười, lại không biết sao một trận xót xa trong lòng, nước mắt trào ra.

Quân Doanh Thệ nhìn phản ứng của y, cảm thấy cả kinh, không khỏi giật mình ngốc lăng một lát, chần chờ nói: “Ngươi…”

“Doanh Thệ…” Tô Dẫn Nguyệt lập tức đi qua, ôm cổ hắn, đầu thật sâu chôn ở vai hắn, kích động, có chút khóc không thành tiếng, “Hài tử của ta… Hài tử của ta… Đó là hài tử của ta…”

Quân Doanh Thệ ngẩn ra, có chút không biết làm sao.

Tô Dẫn Nguyệt ngẩng đầu lên, ôm lấy mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, ngượng ngập nói: “Doanh Thệ… Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi lưu lại hài tử của ta, ta… Thật là cao hứng. Cả đời chưa từng cao hứng như thế.”

Nghe vậy, Quân Doanh Thệ đột nhiên sắc mặt tối sầm, một phen đẩy ra y, lãnh đạm nói: “Tô lâu chủ là có ý gì? Lại muốn đùa giỡn?”

Tô Dẫn Nguyệt bị đẩy đến lảo đảo hai bước, đặt mông ngã nhào trên đất.

“Ta không có… Ý tứ gì khác.” Y kinh ngạc mà nhìn hắn, bỗng nhiên trong tim đau xót, quặn đau đến lợi hại.

Quân Doanh Thệ hừ lạnh một tiếng, tà liếc suy nghĩ nhìn y: “Bất quá là một đứa nhỏ mà thôi. Đứa nhỏ mới ba tháng, trẫm nói không cần liền từ bỏ. Chuyện giữa ta và ngươi không phải chỉ vì đứa nhỏ liền từ bỏ.”

Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên xoay người đứng lên, một phen đè lại bờ vai của hắn, kiên quyết nói: “Lưu lại đứa nhỏ. Ngươi phải lưu lại đứa nhỏ.”

Quân Doanh Thệ bỗng nhiên lui về phía sau một bước, rời đi y nắm giữ, khẽ cười nói: “Tô lâu chủ có tư cách gì yêu cầu trẫm? Nơi này không phải Giang Nam, trẫm tự nhiên sẽ không nơi chốn chịu ngươi bài bố.”

“Ta đây cầu ngươi, ta cầu ngươi lưu lại nó.” Tô Dẫn Nguyệt tiến lên một bước, tới gần hắn, thái độ kiên quyết.

“Ngươi đó là tư thái cầu người sao?” Quân Doanh Thệ liệt miệng cười nhạo.

Tô Dẫn Nguyệt sửng sốt, hơi hơi chần chờ: “Vậy ngươi nói, như thế nào mới bằng lòng lưu lại nó? …”

Quân Doanh Thệ thần sắc vừa động, mỉm cười nhìn phía hắn, chậm rãi hỏi: “Tô lâu chủ có từng chịu qua nỗi khổ ở lao ngục? Đi thiên lao của trẫm trụ thì thế nào?”

Hắn hiểu rõ nhất Tô Dẫn Nguyệt, cao ngạo tuyệt ngạo Tô Dẫn Nguyệt làm sao có thể đáp ứng hắn, như vậy vừa nói, bất quá là vì đem y bức đi. Hoài đứa bé này, người mà hắn không nghĩ muốn cho biết, chính là y.

Quân Doanh Thệ nhắm mắt lại, hơi hơi cười khổ.

“… Chỉ cần ngươi đáp ứng lưu lại, ta liền đi.”

Quân Doanh Thệ kinh ngạc, đột nhiên mở to mắt, hai người đối diện, không khí giống như trong nháy mắt ngưng trụ lại.

Không có khả năng…

Tô Dẫn Nguyệt yên lặng nhìn hắn, lại một lần lặp lại nói: “Chỉ cần ngươi lưu lại nó, cho dù là thiên lao, cho dù là đao sơn nồi chảo, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền đi.”

Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, vội ho một tiếng nói: “… Tô lâu chủ có thể tưởng tượng tốt lắm?”

“Tự nhiên.”

Quân Doanh Thệ giật mình một chút, lặng im một lát, chậm rãi nói: “Nếu Tô lâu chủ không có gì dị nghị, ngày mai sáng sớm lâm triều, trẫm xin đợi Tô lâu chủ đại giá.”

Tô Dẫn Nguyệt cười khổ, “Hảo…. Đáp ứng ta, phải nhớ đến. Chính ngươi… Cũng bảo trọng thân thể.”

Quân Doanh Thệ ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần, cứng rắn thanh nói: “Ta không có gì hay bảo trọng.” Sau khi nói xong, hốc mắt bỗng nhiên chua xót, trong lòng thầm mắng một tiếng, lại chua xót đến càng lợi hại.

Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên tiến lên, trong mắt ẩn ẩn lộ ra chút cầu xin, nói: “… Ta sờ sờ nó có được không? …”

Quân Doanh Thệ cảm thấy căng thẳng, nói không nên lời là tư vị gì, qua nửa ngày, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói thanh hảo.

Tô Dẫn Nguyệt có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi mỏng, nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy dò xét đi lên.

Bụng đã có chút tròn, hơi nhô lên, nhưng không thập phần rõ ràng. Y ngừng hô hấp, năm ngón tay ở trên mặt nhẹ nhàng dao động, cũng không dám dùng lực.

“… Hài tử của ta…” Tô Dẫn Nguyệt ngây ngô cười.

“Hài tử của ta…”

“Sai!” Quân Doanh Thệ đánh gãy hắn: “Nó là đứa nhỏ của Quân thị ta. Tương lai nó thừa kế ngôi vị hoàng đế, mang trọng trách của Quân thị. Mà ngươi, ” chậm rãi nheo lại mắt, hắn lạnh lùng mà nói: “Bất quá là địch nhân của nó.”

Tô Dẫn Nguyệt nhẹ nhàng chấn động, nhìn hắn, phát không ra tiếng.

“Đứa bé này mẫu thân là hoàng hậu của ta. Chỉ có nàng, mới có tư cách nuôi nấng đứa nhỏ của trẫm. Mà ngươi, gần là con dân của nó, hoặc là địch nhân của nó. Tóm lại, là cùng nó không có quan hệ gì.”

Tô Dẫn Nguyệt nháy mắt mấy cái: “… Có ý tứ gì…?”

Quân Doanh Thệ nhìn y, mỉm cười: “Ý tứ chính là, mặc dù trẫm sanh ra nó, trẫm cũng sẽ không để nó nhận ngươi. Phụ hoàng của nó, là trẫm. Mẫu hậu, là đương kim hoàng hậu.”

“Cái gì!” Tô Dẫn Nguyệt lảo đảo hai bước, một trận vựng huyễn, một cỗ tuyệt vọng thống khổ nhất thời đánh úp lại.