Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 56



Lời này nói ra có bao nhiêu phần tàn độc, lập tức dọa cho một đám người đứng cứng ngắc, không ai dám đứng ra hành động trước, dù sao bọn họ cũng không đảm đương nổi một mạng người.

"Còn đứng đó làm gì? Mau lên! Hay các người muốn thay thế vị trí của hắn?" Cung Thời An nhẹ nhàng thúc giục, lời nói nhẹ bẫng như đang đùa giỡn, nhưng cũng dọa cho một đám người càng run sợ hơn.

Bọn họ nhận tiền làm việc, lời ông chủ chính là mệnh, không thể làm trái mệnh lệnh.

Lúc này đã có một người đứng ra, đi vào bếp lấy một con dao chặt thịt to bằng cái bắp tay người trưởng thành. Sắc mặt gã giám đốc lập tức trắng bệch lại. Trong căn nhà này làm sao lại có con dao to như vậy chứ? Bước chân nặng nề tiến về phía gã, dường như chỉ ngay giây tiếp theo thôi sẽ lấy mạng gã! Con dao nặng nề chém xuống..

"Tôi nói, tôi nói!" Ngay khi con dao cách đôi chân gã còn năm xăng ti mét, gã giám đốc sợ đến mất hồn hồn vía, hét lớn lên: "Cung tổng.. tôi, tôi biết sai rồi, tôi sẽ khai hết những điều mình biết.. biết, xin.. xin ngài đại nhân độ lượng, tha cho tôi một mạng.."

"Thành thật vậy từ đầu có phải tốt hơn không?" Cung Thời An bật cười, khói thuốc mờ mịt quẩn quanh bị hắn dùng một tay dập tắt, dí vào mặt tường: "Nào, bây giờ cứ từ từ nói xem, là tên khốn nào đã chôm tiền của tao."

Cung Thời An nghi ngờ quả không sai, kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả những chuyện này chính là Trần Vũ.

Từ ban đầu, gã giám đốc được đưa vào công ty đã không có ý tốt. Chỉ là gã vẫn luôn đợi lệnh. Cho đến lần trước Trần Vũ rút hết tiền bỏ trốn, gã mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Vì dù sao lúc đó công việc của gã cũng không tệ, tiền lương cũng cao, gã không việc gì phải phản bội vào lúc này! Nhưng mà Trần Vũ nói sẽ giúp gã chạy trốn, cho gã một số tiền đủ để sống an nhàn cả đời, còn hứa sẽ lo cho hai đứa con trai của gã. Gã bị lung lay, ma xui quỷ khiến đồng ý lời đề nghị kia.

Ban đầu gã vẫn luôn trốn ở thành phố này, sau đó Trần Vũ hẹn gặp gã, muốn gã giao hết tiền ra. Lúc này gã có hơi nổi lòng tham, nhất thời muốn chiếm hết số tiền nọ. Nhưng Trần Vũ lại đem tính mạng của hai đứa con trai ra uy hiếp gã, gã không còn cách nào khác ngoài nghe theo.

Số tiền Trần Vũ cho gã không ít, quả thực để cho gã sống an nhàn cả đời. Nhưng hắn lại lo cho đám con trai của mình, nhất thời nhu nhược, không bỏ trốn ra nước ngoài như kế hoạch ban đầu mà trốn đến thành phố lân cận.

Kể từ ngày đó, Trần Vũ cầm theo số tiền kia bỏ đi, gã đã không còn biết y đi đâu, ở đâu nữa rồi.

"Cung tổng, những điều tôi nói đều là sự thật, tuyệt không có nửa lời nói dối.. Cầu, cầu xin ngài tha mạng cho tôi!"

Cung Thời An đứng trong bóng tối, khuôn mặt không rõ là thần tình gì.

Thật lâu sau, hắn vươn tay ra, trợ ký bên cạnh hiểu ý đưa tới cho hắn một cái khăn. Cung Thời An lau tay, tiện thể căn dặn: "Mang hắn đến cục cảnh sát kinh tế đi, cho gọi luật sư tốt nhất đến, tôi muốn hắn chịu mức án tù cao nhất có thể!"

"Rõ, Cung tiên sinh."

Tên đốc được đưa đi, Cung Thời An cho mời luật sư giỏi nhất trong nước đến, cuối cùng kiện hắn mười chín năm tù, đồng thời phải bồi thường một số tiền không nhỏ.

Chỉ trong một đêm, tài sản bị tịch thu, nhà cửa bị niêm phong, táng gia bại sản. Còn về phần hai đứa con trai kia, Cung Thời An cũng xem như còn chút tình người, cho người đem bọn chúng về nhà ngoại, không đuổi cùng giết tận. Hắn nghĩ đối với thân tín từng phản bội mình mà nói, đó đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.

-

Một buổi tối nọ, sau khi xử lý xong văn kiện cuối cùng, Cung Thời An ngồi lại trong văn phòng. Được một lúc, lại bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.

Một tuần nay hắn vẫn luôn bị cái trạng thái như thế này giày vò, lúc làm việc cũng không thể tập trung như việc. Cung Thời An còn cho rằng mình bị bệnh, đi khám thì tất cả lại đều bình thường.

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên tìm ra nguyên nhân, tất cả đều là do Hứa Nhiên!

Một tuần qua hắn bận rộn đến tối mắt tối mũi, anh không có một lời hỏi thăm, thậm chí đến thăm hắn một lần cũng không. Có bạn trai nào lại như anh sao?

Cung Thời An buồn bực trong lòng lại không muốn nhượng bộ trước, nhưng kỳ thực tâm tình khó chịu cũng ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của hắn rất nhiều. Cung Thời An chống cằm suy nghĩ, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, hắn cầm ống nghe điện thoại trên bàn gọi đến phòng trợ lý: "Đến phòng tôi."

Trợ lý còn tưởng có việc gấp gì, đang chuẩn bị tan tầm đi ăn tối cũng phải tức tốc chạy sang, kết quả là vị giám đốc mà hắn hết lòng phục vụ lại hỏi hắn một câu: "Hôm nay là ngày mấy?"

Trợ lý không kịp phản ứng ngây ra, y cẩn thận nhìn lại, xác định khuôn mặt nghiêm túc của sếp mình không có chút nào giống nói giỡn, ngay lập tức quay về trạng thái chuyên nghiệp, đẩy cặp kính vàng, trả lời: "Tiên sinh, hình như là ngày mười tháng năm rồi."

Ngày mười à..

Cung Thời An nhẹ rũ mi, trong lòng không hiểu sao lại chứa một mớ ngổn ngang.

Ngày mười chín chính là sinh nhật của Hứa Nhiên..

Sắp đến sinh nhật của anh ấy rồi, mình cứ giận mãi có lẽ cũng không được đâu nhỉ? Chút nữa phảu gọi điện cho anh ấy mới được.. Khụ, chỉ là nể tình sinh nhật Hứa Nhiên hắn mới nhượng bộ một lần thôi đấy, tuyệt đối không có lần sau đâu!

"Cậu.. Tôi hỏi cậu một chút, sinh nhật thì nên tặng quà gì?"

Cung Thời An trước giờ chưa từng tặng quà cho người khác, nghĩ vấn đề này thật đúng là làm khó khăn. Hứa Nhiên cũng không giống như đám bạn bè của hắn, tuỳ tiện gửi hồng bao mấy chục ngàn là có thể xong chuyện. Năm nay dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên anh và mình xác nhận quan hệ, vẫn nên làm đặc biệt long trọng một chút.

"Sếp, còn phải xem người anh muốn tặng là nam hay nữ nữa."

"Là đàn ông." Cung Thời An suy nghĩ, lại bổ sung: "Là một người rất thân thiết với tôi."

Có thể xem như là bạn trai.

Trợ lý ngay lập tức liệt kê ra một số món đồ bản thân mình thường dùng: "Nam thì dễ, anh có thể tặng đồng hồ, áo vest, ví tiền, dây chuyền, vòng tay.. những phụ kiện đó bây giờ cũng thịnh hành mẫu cho nam lắm. Nếu người đó có dùng nước hoa, anh có thể tặng nước hoa cũng được.."

Cung Thời An nhíu mày: "Những thứ đó anh ấy đều có rồi, không đủ đặc biệt. Hơn nữa, chúng cũng không đủ giá trị."

Trợ lý: "..."

Được rồi, thế giới của người giàu cậu ta không hiểu nổi! Tư bản thật đáng ghét!

Nhưng nhận tiền của người đáng ghét thì vẫn phải làm việc cho người đáng ghét. Huhu, thật cay đắng mà!

Suy nghĩ một lúc, trợ lý lại mạnh dạn đề nghị: "Nếu như là người thân thiết, tôi kiến nghị anh nên tặng ô tô, tốt nhất là loại thể thao. Đàn ông bây giờ có ai lại không thích ô tô đâu chứ?"

"Cái đó anh ấy càng không thiếu." Cung Thời An như muốn khoe khoang dùm bạn trai mình, khoé môi hơi cong lên tiện thể bồi thêm một câu: "Anh ấy có cả một gara riêng."

Trợ lý: "..."

Huhu! Đồ tư bản!

"Vậy thì, vậy thì.."

Cung Thời An nhìn ra dáng vẻ ấp úng của người nọ, không muốn làm khó trợ lý nữa, phất tay nói: "Thôi được rồi, anh ra ngoài đi. Tôi sẽ tự suy nghĩ sau."

Trợ lý cúi đầu chạy đi như được ân xá. Giờ tan làm rồi cũng không tha cho người ta, đúng là đồ tư bản độc ác!

Cung Thời An rời ghế ngồi, đi đến bên cạnh cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy các tòa cao tầng ở xa xa đang sáng rực đèn điện.

Hắn theo thói quen châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi dài, bấm gọi đến một số máy quen thuộc.

Đầu dây bên kia nhạc chuông vang lên rất lâu, cuối cùng tắt dần đi trong im lặng. Cung Thời An nhíu mày, ấn gọi lần thứ hai. Nhạc chuông kêu rất lâu, lâu đến độ Cung Thời An nghĩ rằng người nọ cũng không nghe máy như lần trước thì mới có tiếng động vang lên: "Alo.."

"A Nhiên." Cung Thời An dừng một chút, để ý đến giọng nói nhập nhèm của anh, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ đi một chút: "Anh đang ngủ à?"

Hứa Nhiên đúng là đang mơ ngủ, nhưng mà nghe thấy giọng nói của người vang lên bên đầu dây bên kia, anh ngay lập tức tỉnh táo lại mấy phần. Anh đưa điện thoại ra xa tai nhìn thử, thấy đúng người gọi đến là Cung Thời An, trong lòng vừa mừng vừa lo nói: "Ừ, anh mới hạ cánh nên chợp mắt.."

"Hạ cánh?" Cung Thời An hỏi lại.

Ặc.

Anh vậy mà quên mất nói chuyện này với Cung Thời An.

"Thời An à, có chuyện này quên mất không nói với em.. Anh có một người bạn, cậu ấy quen biết nhà thiết kế nổi tiếng Andy Nguyễn, em cũng biết anh rất hâm mộ Andy Nguyễn mà. Cho nên.. ừm, anh đã cùng người bạn này đi tới Hải Châu, gặp nhà thiết kế kia. Anh mới đi tối đêm hôm qua, nên quên mất nói cho em biết.. Em, em sẽ không giận anh chứ?"

Cung Thời An im lặng. Hắn im lặng lâu đến nỗi Hứa Nhiên ở bên kia cũng cảm thấy thấp thỏm, anh vội vàng ngồi dậy bật đèn bàn, giọng nói mang theo lo lắng, nói: "Hay là.. hay là anh không gặp nữa?"

"Em đừng giận anh, anh không phải cố ý không muốn nói cho em."

"Em biết rồi, em không giận. Có gì mà phải giận chứ?"

Hứa Nhiên: "..."

Nhưng mà giọng em nghe rất giống đang giận mà!

"Người bạn đó của anh.. là nam hay nữ?" Cung Thời An vờ như lơ đãng hỏi.

"Là nam, bạn cùng lớp cấp ba của anh. Cậu ấy ở cùng một đội judo với anh, đầu năm lớp mười một đã chuyển đi.. Ừm, em có lẽ không biết cậu ấy đâu!"

Cung Thời An trầm ngâm.

Người mà Hứa Nhiên quen vào những năm học cấp ba, hắn lại không hề hay biết..

Hứa Nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp qua điện thoại, không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng: "Em.. em cười cái gì vậy?"

"Em không có cười, anh nghe lầm rồi." Cung Thời An lạnh mặt, tay vân vê điếu thuốc, giọng điệu quay trở về như thường ngày, nói: "A Nhiên cứ đi chơi vui vẻ đi, lúc nào về thì gọi em đến đón anh."

Hứa Nhiên đột nhiên được sủng mà sợ, ngây người mất một lúc. Anh không biết giọng nói mình lúc này chứa bao nhiêu phần cao hứng, hai mắt đều phát sáng lên, vui sướng nói: "Anh sẽ mua quà cho em! Anh chỉ đi ba ngày thôi, thứ ba tuần sau sẽ về, đến lúc đó em nhớ đến đón anh nhé!"

"Ừm. Không phải anh chưa từng đi Hải Châu bao giờ sao? Sao không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa?" Cung Thời An tựa như thả lỏng hơn, bắt đầu hỏi anh về mấy chuyện khác.

Thật ra hắn muốn kêu Hứa Nhiên về sớm hơn một chút, nhưng anh lại chưa từng được đi Hải Châu chơi bao giờ, lần này còn có vẻ rất vui, hắn không muốn làm anh mất hứng.

Hứa Nhiên cũng cùng hắn trò chuyện: "Anh cũng muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng mà Andy Nguyễn thứ hai đã rời Hải Châu rồi, không còn gì thú vị nữa. So với đi dạo chơi lung tung như vậy, anh càng muốn gặp em hơn! Hơn nữa còn có mấy ngày nữa là tới sinh nhật anh sao? Anh muốn về sớm đón sinh nhật cùng em!"

Lúc Hứa Nhiên nói ra lời này, thầm chờ mong người bên kia đầu dây cũng sẽ đáp lại tâm tình này của anh. Nhưng thật ra anh cũng không có niềm tin lắm, chỉ tính thử vận may của chính mình mà thôi.

Mặc dù Hứa Nhiên và Cung Thời An đã yêu đương rồi, nhưng về phương diện tình cảm này, anh cảm thấy thái độ của hắn vẫn luôn không quá rõ ràng. Hai người so với lúc trước cũng không có khác là bao, Cung Thời An vui vẻ thì sẽ nhẹ nhàng ôm anh, làm nũng với anh, còn nếu không vui thì đừng nói ôm, ngay cả nhìn mặt anh cũng còn không muốn.

Ngoại trừ thêm mấy hành động ôm hôn này, hình như cũng không có gì quá đặc biệt. Từ sau lần ở khách sạn, Cung Thời An cũng không động vào anh nữa. Hứa Nhiên cảm giác được mỗi lần hai người hôn xong Cung Thời An đều có phản ứng, nhưng hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng không biết là vì sao.. Hứa Nhiên nhìn thấy hắn chịu khổ như vậy thì không nỡ, nhưng anh cũng không thể mặt dày đến nói anh muốn "ngủ" cùng hắn chứ? Nhu cầu sinh lý ai mà không có.. Nhưng hai người mới yêu nhau chưa bao lâu, anh sao có thể dám nói như vậy?

Nếu như.. Được rồi! Dù cho có yêu nhau thêm tám trăm năm nữa, anh cũng không dám nói đâu!

Chuyện này quá mất mặt! Quá xấu hổ rồi!

Hứa - Thanh niên hai mươi tư tuổi lần đầu yêu đương - Nhiên quên mất mình đã là một người trưởng thành có nhu cầu sinh lý rất cao.

Hứa Nhiên bây giờ chắc chắn không ngờ được, anh của một năm nào đó sau này sẽ mặc áo ngủ ren xuyên thấu dành cho nam, đeo tai mèo cosplay, vừa thẹn thùng vừa quyến rũ mời gọi Cung Thời An, lúc động tình còn vừa "nhún" vừa liên tục gọi tên hắn hết lần này đến lần khác..

Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện của tương lai! Hứa Nhiên của hiện tại không hay biết gì, còn đang quay bận học yêu đương như trai mới lớn.

"Ừm, em đợi anh về." Cung Thời An hiếm khi dùng giọng điệu ngập tràn thâm tình mà trả lời lại anh.

Kỳ thực, nghe Hứa Nhiên nói bằng giọng chân thành như vậy, hắn cũng có chút rung động. Lâu ngày không gặp hình như càng làm hai người trở nên thân thiết hơn. Hắn cũng muốn, nói một chút những lời đường mật.

Hình ảnh trước mặt Hứa Nhiên đã sớm bị dừng lại thật lâu.

Anh có thể tưởng tượng ra Cung Thời An hiện tại, khuôn mặt tuấn dật, trên môi treo một nụ cười nhạt, đôi mắt nhu hòa đã từng khiến anh đắm chìm biết bao lần cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Hứa Nhiên không hiểu sao cảm thấy bụng dưới hơi nóng lên, muốn lập tức bay về bên cạnh Cung Thời An, tốt nhất là hôn cho tới khi hắn không thở nổi nữa, An đy Án Đỳ gì đó, anh cũng không muốn quan tâm tới nữa!

"Lúc về anh nhất định sẽ mua quà cho em."

"Ừm, đừng tốn kém quá, mang anh về cho em là tốt rồi."

Cứu với! Nếu như Cung Thời An cứ thả thính như thế này, trái tim bé nhỏ của anh không chịu nổi đâu!

"Vậy.. vậy anh cúp trước đây, anh có hơi buồn ngủ. Em nghỉ ngơi đi."

Cung Thời An nhìn đồng hồ mới chỉ nhích qua bảy giờ một tí, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

Sau khi ngắt điện thoại, Hứa Nhiên không nhịn được nữa, suýt thì phá lên cười, cũng may là hình tượng không cho phép anh làm điều đó.

Anh vừa ôm chăn, vừa nhớ lại những lời Cung Thời An nói ban nãy, tủm tỉm cười.

Thật ra chỉ vừa mới nghe giọng nói của Cung Thời An thôi anh đã tỉnh táo lại rồi, nhưng anh thực sự không thể chịu nổi kiểu thả thính này của hắn đâu! Quá đau tim! Quá chết người rồi!

Lần đầu tiên Cung Thời An nói những lời như thế này, thật muốn mạng anh mà!

Khuôn mặt Hứa Nhiên dần đỏ lên như gấc, nội tâm kêu gào.

Được rồi anh cho em, không cần điên cuồng như thế!

Hứa Nhiên chìm trong cảm giác hạnh phúc chưa thoát ra được, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài, kéo anh về lại hiện thực.

"Hứa Nhiên, cậu dậy chưa? Có muốn cùng đi ăn tối không?" Bên ngoài cửa là Tần Vân.

Hứa Nhiên nghĩ đến tình trạng của mình hiện tại, hắng giọng nói: "Hai mươi phút nữa nhé? Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ."

Tần Vân cũng không nán lại lâu: "Được, khi nào cậu dậy rồi thì gọi tôi nhé."

"Được."

Hứa Nhiên thở phào một hơi, vội vàng chạy vào phòng tắm. Đợi cho tới khi anh ra ngoài, đã là hơn ba mươi phút sau.

Hứa Nhiên thay một bộ đồ đơn giản, đi thang máy xuống dưới sảnh khách sạn. Lúc này mới nhớ đến việc gọi Tần Vân.

"Alo? Hứa Nhiên cậu dậy rồi sao?" Tần Vân bắt máy rất nhanh.

"Ừm, bây giờ tôi.."

"A ở đây nè, ở đây! Cậu ngẩng lên nhìn phía trước đi!"

Lúc này Hứa Nhiên vừa xuống đến sảnh khách sạn, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Tần Vân ngồi ở ghế salon gần quầy tiếp tân, vui vẻ vẫy vẫy tay về phía anh.

Hứa Nhiên lập tức cúp máy, nhanh chân bước lại, anh ngồi xuống ghế đối diện người nọ, bật cười: "Cậu đã ngồi ngay đây rồi còn nghe điện thoại của tôi làm gì?"

"Tôi nhiều tiền, không được sao?" Tần Vân nhướn mày, lần này đến phiên hắn cười rộ lên: "Đùa cậu thôi, bây giờ chúng ta đi ăn nhé?"

"Được, cậu chọn nhà hàng chưa?"

"Rồi, là một quán rất nổi tiếng ở Hải Châu. Nhân tiện, tôi cũng có người muốn giới thiệu với cậu."

Hứa Nhiên cười khanh khách: "Vậy sao? Nếu là bạn của ông trùm thương mại thì tôi cũng muốn làm quen lắm!"

Tần Vân được một trận cười to, lái xe đưa hai người đến nhà hàng đã đặt trước. Phục vụ nhìn thấy Tần Vân hai mắt còn sáng lên như thấy sao, tíu tít đi theo cả một chặng đường, xem ra hắn đúng là khách vip ở đây.

Cũng phải, công ty của Tần Vân vốn cũng không phải ở Bắc Kinh, chỉ là hắn đột nhiên nổi hứng muốn đầu tư một vài lĩnh vực ở bên này, vừa hay Hứa Nhiên lại biết được, nên mới lôi kéo hắn vào dự án của Cung Thời An.

Một công đôi chuyện, hai bên cùng có lợi.

Ở bên trong phòng bao đã có người ngồi từ trước, khi hai người vừa bước vào, người nọ đã quay sang nhìn Hứa Nhiên, không biết có phải ảo giác hay không, hai mắt người kia vừa nhìn thấy anh đã sáng rực lên.

Hứa Nhiên cũng giật mình, nhìn sang bên cạnh cầu cứu, Tần Vân lại đang chăm chú nhìn người nọ, đôi mắt so với sao trên trời còn sáng hơn.

"Vợ ơi!"

Câu đầu tiên Tần Vân thốt lên làm Hứa Nhiên ngây ngốc cả người.

Anh nhìn người ngồi trên ghế, rõ ràng là một nam nhân, mặc dù trông cậu ta đẹp đến mức có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng tuyệt đối không ai lại đem cậu gắn với từ "vợ" này.

Nhưng Tần Vân không những không câu nệ Hứa Nhiên là người ngoài, ngược lại còn định tiến lên ôm cậu ta một cái: "Vợ ơi, nhớ em quá.."

Tần Miên vẫn còn đang nhìn Hứa Nhiên, sợ dọa đến anh, vội vàng đưa tay đẩy Tần Vân ra, còn đạp hắn một cái cực mạnh: "Còn có người khác ở đây, anh đàng hoàng lại được không hả?"

"Anh muốn ôm vợ của anh thôi mà.." Tần Vân làm bộ khóc không ra nước mắt.

Lần này Hứa Nhiên lập tức chấn kinh.

Tần Vân mà anh biết mặc dù là người dễ chịu, vui tính, nhưng trong vòng ba năm mà đem bảng tên của mình biến thành ông trùm thương mại, khẳng định hắn cũng sẽ có một mặt gai góc ít người biết. Nhưng bây giờ là thế nào đây? Tần Vân lại còn biết làm nũng như thế? Có phải là anh chưa tỉnh ngủ không? Sao cảnh này lại trông nhức mắt quá vậy?

Thấy Hứa Nhiên xoa xoa đầu, Tần Miên ngồi trên ghế lập tức bật dậy, lo lắng chạy lại hỏi thăm: "Hứa học trưởng, anh có sao không?"

Hứa Nhiên được sủng mà kinh: "Tôi.. không, không sao."

Tần Vân sâu kín nhìn hai người một cái, nếu là bình thường Tần Miên dám chạm vào người đàn ông, hắn nhất định sẽ rút gân chặt tay người đàn ông kia.. Nhưng mà người này lại là Hứa Nhiên, là bạn câpd ba của hắn, hắn chỉ có thể nhịn lại.

Còn Tần Miên.. hắn đương nhiên không thể làm gì được rồi! Vợ của mình thì mình chiều thôi! Ai quản được chứ!

Tần Vân nở một nụ cười hòa nhã, lặng lẽ đưa tay vòng qua eo Tần Miên, kéo cậu lại, ấn cậu xuống ghế ngồi, sau đó mới quay lại cười với Hứa Nhiên: "Xin lỗi, vừa rồi chắc là dọa cậu sợ rồi, cậu ngồi xuống đi, tôi sẽ giới thiệu lại cho hai người làm quen."

Hứa Nhiên thấp thỏm ngồi vào vị trí đối diện Tần Miên. Tần Miên không hiểu có chuyện gì, lại cứ thích nhìn chằm chằm anh.

Tần Vân có chém anh không nhỉ? Hứa Nhiên nghĩ.

"Để tôi giới thiệu lại nhé, người đang ngồi bên cạnh tôi đây tên là Tần Miên, là vợ của tôi. Còn người ngồi đối diện em là Hứa Nhiên, là.."

"Em biết!" Tần Miên cắt ngang lời hắn, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Cậu ta hướng về phiad Hứa Nhiên, hòa ái bổ sung thêm một câu: "Hứa học trưởng, anh đẹp quá!"

Hứa Nhiên: ".. cảm ơn cậu."

Tần Vân:. Nhịn, phải nhịn!

Hứa Nhiên ngồi không cũng nhận được một ánh mắt sắc như dao, rén đến phát khóc. Ai đó cứu anh khỏi đây được không? Cảm giác Tần Vân sắp giết người đến nơi rồi!