Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 56: Nổi trận lôi đình



Hiền phi ngẫm lại cũng thấy đúng, một hơi nuốt xuống nhưng sửng sốt không nuốt vào được.

Hỷ ma ma đi vào Trung Thân cung, đem chuỗi nam châu Nguyên Chiêu Lâm được ban thưởng dâng lên, nói: "Sở vương phi nói Hoàng hậu nương nương chưa từng được ban thưởng nam châu do Lưu Cầu tiến cống, nàng làm con dâu không dám độc chiếm, bởi vậy hiếu kính nương nương một chuỗi."

Hoàng hậu nghe vậy suýt chút nữa bị tức chết, lạnh lùng thốt ra: "Bản cung không dám nhận, mang về đi."

Hỷ ma ma mỉm cười nói: "Sao nương nương lại cô phụ một phen hiếu tâm của Vương phi chứ? Tốt xấu gì cũng là vật mà Hoàng thượng ban thưởng, nếu nương nương không nhận thì sợ là sẽ tới tay Quý phi hay là Hiền phi nương nương, chuỗi nam châu này trân quý như vậy, nương nương không có mà Quý phi và Hiền phi lại có, chẳng phải là đánh mất hết mặt mũi của nương nương ngài sao? Chẳng bằng cứ nhận đi, còn về phần xử trí như thế nào thì chính là chuyện của nương nương ngài rồi."

Ma ma quản sự của Trung Thân cung cũng nói: "Hỷ ma ma nói có lý, nương nương, ngài cứ nhận lấy rồi đưa tới trước mặt Hoàng thượng, về phần Sở vương phi là diễu võ giương oai hay là cố ý nịnh bợ thì phải xem Hoàng thượng nghĩ như thế nào."

Tóm lại, cho dù như thế nào thì Hoàng thượng đều sẽ tức giận.

Hoàng hậu nhất thời tức giận nên không nghĩ tới điểm ấy, bây giờ được ma ma quản sự nhắc nhở mới lạnh nhạt nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhận lấy, sau đó đưa tới chỗ Hoàng thượng, cứ nói là Thái hậu còn chưa từng được ban thưởng nam châu nên bản cung không dám nhận."

Bà ta biết chuỗi nam châu này Hoàng thượng còn không đưa tới cho Thái hậu, bởi vậy, giải thích này ngược lại cũng hợp lý.

Hỷ ma ma mỉm cười nói: "Lão nô còn phải về điện hầu hạ Thái thượng hoàng, xin cáo lui."

"Tiễn ma ma!" Ma ma quản sự nói.

Hỷ ma ma chậm rãi đi ra khỏi Thân cung, sau khi ra ngoài bước chân hơi có vẻ ngưng trệ, bà ta nặng nề thở dài một hơi, khẽ nói: "Ta đã trả hết nợ cho ngươi rồi, kiếp này đã không còn nợ gì ngươi nữa."

Chử Minh Thúy đi tới đối diện, mỉm cười nhìn Hỷ ma ma.

Hỷ ma ma khom người: "Vương phi."

"Chào ma ma!" Chử Minh Thúy nhìn bà ta: "Vất vả cho ngươi rồi."

Hỷ ma ma không nói gì, phúc thân rời đi.

Chử Minh Thúy nhìn theo bóng lưng Hỷ ma ma cong môi cười một tiếng, nàng ta không thể không làm như vậy, Hoàng thượng đã đưa hai chuỗi nam châu cho Nguyên Chiêu Lâm còn cùng nàng ta đơn độc dùng bữa chính là hậu hoạn vô tận, nàng ta nhất định phải phá tan phần tín nhiệm này dẫn tới hoài nghi rằng Sở vương có ý khác, mới có thể khiến Sở vương rút lui.

Nàng ta khẽ thở dài, Dụ ca ca, đây là ta nghĩ cho chàng, cuộc mua bán mất mạng này chàng không thể dính vào trong đó, cứ làm tốt Sở vương của chàng đi, ta nhất định bảo đảm tính mệnh của chàng không việc gì, còn có thể làm một Vương gia tiêu dao nhàn nhã.

Nhìn thấy ma ma quản sự Bảo cô cô cầm nam châu ra, Chử Minh Thúy tiến lên: "Cô cô định tới chỗ Hoàng thượng à?"

Bảo cô cô khẽ giật mình: "Vương phi biết?"

Chử Minh Thúy cười: "Cô cô xin nghe kỹ lời của ta sau đó nói lại với Hoàng thượng, đây là tổ phụ dặn dò."

Bảo cô cô nhìn nàng ta, thu lại sự kinh ngạc, gật đầu.

Chuỗi nam châu của Hoàng hậu kia được đưa đến trước mặt Hoàng thượng.

Do ma ma quản sự Bảo cô cô đưa tới, Bảo cô cô nói khẽ: "Hoàng hậu nương nương nói, chuỗi nam châu này Thái hậu bên kia còn không có nên người thực sự không dám nhận đại lễ của Sở vương phi, yêu cầu của Sở vương phi Hoàng hậu cũng không làm được."

Minh Nguyên Đế nghiền ngẫm nhìn chuỗi nam châu kia: "Sở vương phi yêu cầu Hoàng hậu chuyện gì mà nàng không làm được vậy?"

Bảo cô cô nói: "Sở vương phi biết Hoàng hậu nương nương vô cùng yêu thích nam châu nên đưa nam châu tới tặng cho nương nương, xin nương nương nói tốt cho Sở vương vài câu trước mặt Hoàng thượng, để Vương gia đến Binh bộ học hỏi kinh nghiệm."

"Binh bộ?" Minh Nguyên Đế cười lạnh: "Được, trẫm biết rồi, ngươi đi đi."

Bảo cô cô phúc thân cáo lui.

Bà ta vừa đi, sắc mặt Minh Nguyên Đế liền âm trầm xuống, ông ta cầm chuỗi nam châu kia lên ném mạnh vào trong góc, lạnh lùng nói: "Chuyện quái gì vậy? Lão Ngũ vẫn là đến chết không đổi!"

Mục Như công công thấy Minh Nguyên Đế tức giận, vội vàng nhặt nam châu lên khuyên nhủ: "Hoàng thượng bớt giận, chỉ sợ chuyện này chưa chắc đã là ý của Sở vương."

"Trong phủ Sở vương sao Nguyên Chiêu Lâm có thể làm chủ được, nàng chỉ có thể phục tùng thôi." Minh Nguyên Đế càng nghĩ càng tức giận, chút hảo cảm đối với Nguyên Chiêu Lâm cũng bị mất sạch sẽ: "Nguyên Chiêu Lâm cũng chưa hẳn là người đơn thuần, chẳng lẽ nàng ta chưa từng mơ tới thân phận Thái Tử Phi sao? Lúc trước nàng ta cùng Tĩnh Hậu bày ra quỷ kế vô sỉ ép buộc lão Ngũ cưới nàng ta còn gì, chẳng lẽ lại hướng về phía lão Ngũ chứ không phải hướng về phân vị Thái Tử Phi?"

Mục Như công công khẽ giật mình, lúc ấy Hoàng thượng đã biết Sở vương bị thiết kế? Vậy sao ông ta còn giận chó đánh mèo Sở vương? Còn ra ý chỉ bắt Sở vương cưới tiểu thư Nguyên gia.

Mục Như công công cảm thấy mặc dù mình hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không biết trong lòng Hoàng thượng nghĩ cái gì.

"Hoàng thượng, nếu ngài đã biết Sở vương bị thiết kế, vậy vì sao còn đối xử lạnh nhạt với Sở vương như vậy?" Mục Như công công hỏi.

Minh Nguyên Đế lửa giận chưa tiêu: "Một Tĩnh Hậu, một Nguyên Chiêu Lâm vậy mà đã xoay vòng hắn khiến hắn chịu thua, vô dụng như thế, trẫm còn mong đợi ở hắn cái gì nữa?"

Mục Như công công thấy ông ta nổi giận cũng không dám khuyên nhủ.

Tính tình của chủ tử như thế nào ông ta cũng có biết một hai, lúc này lại nói thêm vào thì chính là lửa cháy đổ thêm dầu.

Việc này, thật ra Mục Như công công cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì do người của Hoàng hậu bên kia sai tới nói nên cũng đáng tin, hơn nữa Hoàng thượng cũng tin tưởng Hoàng hậu nương nương, Bảo cô cô càng là tâm phúc của Hoàng hậu nương nương, biết rõ quy củ trong cung, nếu không phải sự thật thì chắc chắn sẽ không nói lung tung.

Minh Nguyên Đế sắc mặt âm trầm, cũng không có ý định dàn xếp ổn thỏa, nhớ thương ngôi vị Thái tử chính là chạm vào vảy rồng ngược của ông ta.

Ông ta có thể hướng vào lão Ngũ, nhưng hắn tuyệt đối không được phép nhớ thương.

"Nếu Sở vương phi đã không thích nam châu trẫm ban thưởng vậy thì tới thu hồi lại đi, tính cả phiếu nợ kia cùng nhau cầm về." Minh Nguyên Đế thản nhiên nói.

Mục Như công công tuân lệnh: "Rõ!"

Nguyên Chiêu Lâm ở bên hồ bình tĩnh lại trong chốc lát rồi về ngồi một hồi trên thềm đá bên ngoài Phối Điện Hòa, Mục Như công công đã đến.

"Vương phi!" Mục Như công công tiến lên thi lễ, nhìn vị Vương phi trước mắt này, vinh quang vô hạn nhưng lại quá mức có tâm tư, chịu không nổi, đáng tiếc.

"Công công!" Nguyên Chiêu Lâm hoàn lễ.

Mục Như công công thu lại vẻ mặt của mình, nói: "Hoàng thượng lệnh cho ta đến đây là muốn thu lại nam châu và phiếu nợ ban thưởng cho Vương phi."

Nguyên Chiêu Lâm không hề cảm thấy bất ngờ, nói: "nam châu bây giờ chỉ còn lại một chiếc."

"Ồ?" Mục Như công công chỉ coi như không biết: "Vì sao lại còn lại một chiếc?"

"Không thấy chiếc kia đâu." Nguyên Chiêu Lâm nói.

Mục Như công công nhàn nhạt cười, đùa nghịch còn lòng dạ hẹp hòi, nói vậy là có thể lừa gạt Hoàng thượng à? Thật sự là không hiểu chuyện.

Ông ta nể mặt mũi Sở vương, nhắc nhở: "Có phải Vương phi đưa cho người nào rồi không? Suy nghĩ kỹ một chút? Hoàng thượng sẽ không tha thứ cho người nào dám lừa gạt ngài ấy đâu."

"Đúng là không thấy nữa." Nguyên Chiêu Lâm nói.

Sắc mặt Mục Như công công lập tức trở nên rất khó coi, không phải người thông minh rồi.

Hoằng Kỳ nghe được cuộc đối thoại, ngay lập tức đi bẩm báo cho Vũ Văn Dụ, vẻ mặt Vũ Văn Dụ ảm đạm nói: "Mời công công vào đây."

Hoằng Kỳ bước nhanh ra ngoài, chắp tay nói với Mục Như công công: "Công công ngài vất vả rồi, Vương gia mời ngài đi vào uống chén nước."

Mục Như công công khoát khoát tay: "Không cần đâu, ta đang làm việc."

"Tuy làm việc nhưng nam châu này nhất thời cũng không trả nổi, không bằng đi vào trong bàn bạc một chút?" Hoằng Kỳ nhìn Mục Như công công khẩn cầu.

Mục Như công công nghĩ tới Sở vương cũng là đứa trẻ ông ta nhìn hắn lớn lên, thật sự có tâm tư như vậy cũng quá đáng.

Ông ta cũng phải nhắc nhở vài câu mới được.

Thế là ông ta nói: "Vậy được, ta đi một mạch tới đây cũng khát rồi, chắc là uống miếng nước cũng không chậm trễ."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Hoằng Kỳ thở dài một hơi, vội vàng mời công công đi vào.

- -------------------